Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 57: Kho Xướng




Mặt khác, chiếc xe chở Bà Lê và Gia An dừng lại trước một kho xưởng trống nằm cách xa thành phố, xung quanh hai bên có vô số những người đàn ông đứng ngay hàng thắng lối, khuôn mặt nghiêm túc không một chút lơ là mất cảnh giác.

Bà Lê trên tay bế cháu trai mà cẩn trọng bước vào bên trong xưởng, phía sau bà ta còn có thêm hai người đàn ông đang chĩa nòng súng vào lưng mình khiến bà thấy rất áp lực.

Từng bước chân chậm rãi, đôi mắt đảo quanh liên tục thăm dò nơi này, đi được một khoảng rất xa thì bà nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế ở giữa một kho xưởng rộng lớn.

"Lại là cậu sao, Bách Nhiên?"

Đôi mày nhíu lại khi nhận ra người đàn ông đó là ai, đứa con trai của Bách Hào Gia người đàn ông đã tuyên bố không đội trời chung với nhà họ Lý đây mà, bà ta còn lạ gì về con trai của ông ta nữa.

"Có vẻ bà không hoảng sợ nhỉ?"

Bách Nhiên hài lòng khi bà Lê nhận ra mình, dáng vẻ kiêu ngạo ngồi trên chiếc ghế chỉ có một mình cậu ta, dù bà có là người lớn tuổi thì với dáng vẻ ngông nghênh đó cậu ta đương nhiên coi mình là vua ở nơi này.

"Cậu muốn cái gì, tôi không có liên quan gì đến mối thù của cậu cả."

"Vậy sao? Bà không có nhưng đứa bé trên tay của bà lại có đấy, nó chẳng phải đang mang dòng máu của Lý Cao Minh sao?"

Giật mình, bà Lê siết chặt đứa bé trong lòng tay của mình, độ cảnh giác lại càng tăng lên khi thấy những người đàn em của Bách Nhiên đang dần tiến gần lại phía bà ấy hơn.

"Hèn hạ! Là một nam nhi cậu lại định thấy đứa nhỏ ra để uy hiếp ba mẹ của nó sao!"

"Bà nói nhiều thật đó, già rồi thì nên biết yên phận một chút đi!"

Theo lời nói của Bách Nhiên, khoảng cách của bà Lê và những tên đàn em lại càng được kéo gần hơn, đứa bé trên tay bà ôm chặt vào lòng không yên, đôi mắt liếc nhìn hai bên mà nghiến răng.

"Ở trên xe của tôi mà đứa bé vẫn nằm yên trong tay bà thì quả thật là rất đáng khen. Nhưng bây giờ cũng đã đến lúc giao nó cho tôi rồi!"

Kết thúc câu nói ấy, tiếng vỗ tay như một hiệu lệnh vang lên đồng loạt những tên đàn ông tăng tốc độ mà chạy đến chỗ bà Lê, theo bản năng bà liền né tránh khỏi những cánh tay săn chắc của những cậu thiếu niên trẻ tuổi.



"Thời gian là 30 phút, tôi không cần biết các cậu làm cách gì nhưng phải lấy được đứa bé từ tay bà ta. Nếu không thì các cậu biết hậu quả rồi đó!"

Nói rồi, Bách Nhiên liền rời khỏi xưởng như đoán trước được chuyện gì sắp xảy ra. Quả nhiên sau khi đàn em nghe được lời nói của cậu ta liền như được tiếp thêm sức mạnh, không còn là những cánh tay đưa ra để kéo lấy đứa bé nữa mà họ đang thật sự muốn đánh nhau để giành lấy đứa nhỏ.

Bị bao quanh bởi những người đàn ông vạm vỡ nhưng khuôn mặt lại không mang một chút hoảng loạn, bàn tay vẫn ôm chặt đứa bé không buông. Nếu đã muốn đánh nhau thì dù có già, bà ấy vẫn sẽ đánh.

Cơ thể mặc dù đã không còn linh hoạt như thời còn trẻ nhưng thời trẻ bà Lê cũng từng có một khoảng thời gian sống và làm việc trong thế giới ngầm nên khi bị vây quanh, bà không hề thấy sợ hãi.

Đôi chân như một vũ công, bà Lê nhẹ nhàng lướt qua né tránh những cú đấm, đá từ những tên đàn em kia khiến họ như đang bước vào một sân khấu mà nhảy múa cùng bà Lê.

Nhưng không thể nào để bị một bà già làm chủ cuộc chơi, bọn họ nhờ vào tuổi trẻ linh hoạt nhưng sức mạnh đã qua luyện tập mà tung ra những cú đấm rất dứt khoát, một bên tấn công còn một bên phòng thủ khiến một kho xưởng trở nên ồn ào hơn bao giờ hết.

Thời gian cứ trôi qua theo từng giây từng phút, vì tuổi đã già nên rất nhanh bà đã thấm mệt và không còn có thể cùng đánh nhau với bọn họ được nữa. Lợi dụng điểm này, một người trong đám họ nhanh chóng cướp lấy đứa bé khỏi tay bà Lê rồi chạy đi tạo khoảng cách.

"Đúng là tuổi trẻ tài cao, các cậu có thể lực rất tốt nhưng đừng nên cướp thằng nhóc khi nó còn trong tay của ta như vậy!"

"Đúng là tuổi trẻ tài cao, các cậu có thể lực rất tốt nhưng đừng nên cướp thằng nhóc khi nó còn trong tay của ta như vậy!"

Bà Lê mặc dù rất mệt nhưng vẫn chọn cách đuổi theo, khoảng cách giữa hai người dần được bà Lê chủ động thu hẹp lại nhưng khi chưa kịp giành lấy thì phía trước bà lại bị cản bởi hơn năm chàng trai cầm thanh sắt dài trên tay.

Bước chân bà khựng lại rồi lùi về phía sau cũng bởi vì bị ngăn cản bởi bọn họ mà bà Lê chỉ có thể nhìn bé Cam bị mang đi trong tầm mắt của mình mà không thể làm gì được.

"Bà già rồi thì nên nghỉ ngơi đi, bọn tôi sẽ nương tay với bà nếu bà biết điều!"

"Hỗn láo! Ta có thể đẻ ra cậu đấy, cẩn thận mồm miệng một chút đi!"

"Nghe sợ thật, già rồi thì đừng nên chống trả bọn này vì càng cố gắng thì tuổi thọ của bà cũng sẽ càng ngắn đấy!"

Nghe được lời đe dọa từ bọn họ mà bà chỉ biết bật cười, hồi trẻ bà cũng từng một thời tung hoành như vậy nhưng chưa bao giờ nghe ra câu nói này, đúng là mỗi thời đại lại khiến con người ta trở nên đặc biệt hơn.



Nhìn thấy bà cười như đã hoá điên khiến họ thấy khó hiểu mà nhìn nhau, bà ấy không đuổi theo đứa bé nữa mà ngồi xuống sàn đất lạnh mà nhìn bọn họ, chỉ một việc đơn giản nhưng lại khiến họ khó chịu vì ánh mắt của bà ta như những chiếc gai nhọn nhắm vào họ.

"Cháu trai, ta không thể giúp con được nữa rồi, mọi thứ chỉ có thể trông chờ vào cách con hành động mà thôi!"

Bà Lê thầm nghĩ trong lòng, nếu là thời bà ấy còn trẻ thì bà ấy sẽ rất tự tin mà vực dậy đánh nhau cùng bọn họ nhưng thời gian trôi qua cuộc đã hơn mấy chục năm, tuổi tác đã cao thì cũng không còn như trước nữa.

Bà chỉ có thể chờ đợi vào những hành động và quyết định của Lý Cao Minh, Gia An là con trai của hắn thì chắc có lẽ cũng phải để chính hắn mang thằng nhóc về, bà sẽ ngồi ở đây đến khi mọi thứ kết thúc.

Bên này, đứa bé được đưa đến một nhà kho cách xưởng vài mét. Bách Nhiên và bà Nhung đã có mặt ngồi trên ghế nhìn đứa bé trong tay đàn em.

"Nói xem, cậu định sẽ làm gì với nó đây?"

Bà Nhung lên tiếng, nhìn đứa bé có nét khá giống Lưu Triều Hân lại khiến bà ta thấy khó chịu trong lòng, những cái tát mà cô đã gây cho bà ta, bà ta vẫn còn nhớ như in trong đầu.

Nhưng giờ đây đứa bé đang nằm trong đây của bọn họ, quyền quyết định sự sống của thằng nhóc cùng đã thuộc về họ. Bách Nhiên nhìn chăm chăm vào đứa bé, khóe môi cong lên một nụ cười rồi lên tiếng

"Nhốt nó lại, đừng để hắn ta tìm thấy nó. Sớm thôi những cái mũi chó của đàn em Lý Cao Minh sẽ tìm đến đây!"

"Cái gì?"

Nghe Bách Nhiên bình thản nói thế, khuôn mặt bà Nhung liền thay đổi thấy rõ.

"Bà sợ sao?"

Ánh mắt như một lưỡi dao nhọn hướng về khuôn mặt của bà Nhung, bà ta dù trong lòng rất hoảng sợ nhưng vẫn phải giả vờ mà lắc đầu cho qua.

"Được rồi, mau mang nó đi đi!"

Bách Nhiên chuyển hướng quay sang ra lệnh cho đàn em, với trình độ của Lý Cao Minh và số đàn em của hắn ta thì cậu ta có thể chắc chắn được rằng rất nhanh thôi. Lý Cao Minh sẽ có mặt tại nơi này.