Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 50: Bắt Lấy Tên Theo Dõi!




"Cô làm cái quái gì vậy hả?"

Cái tát giáng xuống như chất chứa tất cả sự tức giận trong cô, gò má ửng đỏ in hằn sau tay vì dùng lực quá mạnh trên làn da mỏng. Uyển Dao kinh ngạc trước hành động của Lưu Triều Hân mà đứng dậy lớn tiếng quát.

Lưu Triều Hân nhìn cô ta, cái tát vừa nãy cô cũng rất đau lòng bàn tay nhưng nếu hôm nay cô không cho cô ta cảm nhận được nỗi đau thì mồm mép của Uyển Dao chắc chắn sẽ không dừng lại.

Nhìn cô ta tức giận, khoé môi cô cong lên một nụ cười nhạt rồi lên tiếng

"Tôi đang cảnh cáo cô đấy!"

"Cảnh cáo?"

Uyển Dao như không tin vào tai mình mà hỏi lại, khuôn mặt ngọc ngà của cô ta chưa bao giờ bị tác động, ngay cả Kế Thần là ba của cô ta nhưng cũng chưa bao giờ làm đau vậy mà hôm nay, Lưu Triều Hân lại cả gan tát cô ta một cái thật đau.

"Tôi tát để cho cô tỉnh táo lại còn lời cảnh cáo là, nếu cô vẫn chưa tỉnh táo mà nhận thức đúng sai thì không chỉ một cái tát như hôm nay đâu mà tôi sẽ làm hơn thế nữa. Nên nhớ, chính thất và tiểu tam ở hai đẳng cấp khác nhau!"

Bị Lưu Triều Hân nói cho không thể đáp lời lại, Uyển Dao ôm cơn tức giận, ánh mắt như một lưỡi dao bén liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô rồi rời đi mà không quay đầu lại.

Lưu Triều Hân cười nhẹ rồi nhìn theo bóng lưng của cô ta, cái tát vừa nãy khiến lòng bàn tay cô đỏ ửng nhưng cô không quan tâm, cơn tức giận cũng chỉ mới nguôi ngoai được một chút.

Phần còn lại cô đều đang chờ đợi ngày 25 sắp tới, những bức ảnh được bà Nhung đăng lên mạng xã hội như một nhát dao đâm vào cơ thể cô, cảm giác bị phản bội dâng lên trong lòng.

Bàn tay siết chặt chiếc điện thoại rồi rời khỏi quán cà phê không lâu sau đó, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô mà đám người Vĩnh Hải lấy làm khó hiểu, vừa nãy đã nhìn thấy Uyển Dao rời đi trước ít phút sau mới nhìn thấy cô bước ra.

"Phu nhân, mọi thứ đều ổn chứ?"

Vĩnh Hải lên tiếng, nhìn hai người phụ nữ mang hai sắc mặt khác nhau rời khỏi quán cà phê khiến cậu ta vô cùng hoang mang, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở từ cô làm ai cũng không dám nói gì.

"Tôi không sao, chúng ta về thôi!"

Nghe Lưu Triều Hân nói vậy, bọn họ cũng không hỏi thêm mà nhanh chóng đồng ý, bé Cam cũng được trả lại về tay của cô, mọi người lúc đầu đi bộ thư giãn nên khi về cũng là đi bộ nhưng không khí lại nghẹt thở và không còn sự vui vẻ như lúc đầu nữa.

"Ông chủ, cô ta và tiểu thư Uyển Dao vừa xảy ra tranh chấp, giờ thì đang về cùng với đàn em của Lý Cao Minh!"

Một người đàn ông hòa mình trong đám đông nhanh chóng rời khỏi khu vực rồi đi đến một nơi vắng vẻ, tai nghe kết nối với người đầu dây bên kia cả hai người bắt đầu nói chuyện.

"Vậy sao? Coi bộ thú vị rồi đây!"

Người đầu dây bên kia lên tiếng kèm theo nụ cười ranh mãnh, người áo đen giấu nụ cười sau lớp khẩu trang, theo dõi Lưu Triều Hân không lâu mà nhận được một thông tin hữu ích khiến người đàn ông đứng phía sau mọi chuyện rất hài lòng.



Cả hai nói chuyện một lúc lâu rồi cũng dừng kết nối, người áo đen cũng nhanh chóng bước đi theo hướng mà Lưu Triều Hân vừa mới đi, từng bước chậm rãi đi phía sau ở một khoảng cách dài.

Bóng lưng của cô trong tầm mắt bỗng nhiên biến mất, đôi mày nhíu lại vì khó hiểu. Trong lúc cậu ta còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh thì từ trong bóng tối, một bàn tay xuất hiện trong con hẻm kéo cậu ta vào bên trong.

Chiếc khẩu trang nhanh chóng bị giật đứt, khuôn mặt cũng bị lộ ra bên ngoài. Chí Tinh và Duệ Khải nở một nụ cười khẩy nhìn cậu ta rồi Duệ Khải lên tiếng.

"Bất ngờ không?"

Đôi mắt cậu ta mở to nhìn hai người đàn ông đang bao quanh mình, rõ ràng chỉ vừa lúc nãy cậu ta còn nhìn thấy 5 người đàn ông đang đi theo sau Lưu Triều Hân kia mà.

Tại sao giờ họ lại ở đây?

Nhưng sự ngạc nhiên rất nhanh đã biến mất, điều chỉnh lại cảm xúc đang hoảng loạn trong lòng cậu ta lên tiếng.

"Các người kéo tôi vào đây làm gì?"

Người đàn ông cố tỏ ra bình thường, gồng mình trước sợ hãi khiến Chí Tinh thấy rất buồn cười, anh ta không nhanh không chậm lên tiếng trả lời cho câu hỏi 'ngây thơ đó.

"Theo dõi phu nhân của chúng tôi thì chúng tôi lại bắt lại để nói chuyện chứ, không phải sao?"

"Theo dõi? Các người có nhìn thấy không mà nói tôi theo dõi phu nhân của các người?"

"Ồ, cứng miệng dữ ta!"

Duệ Khải lên tiếng ngay sau đó, đã lâu rồi bọn họ chưa cảm nhận được một chút bạo lực vì không có nhiệm vụ nào để làm cả. Chỉ vừa lúc nãy thôi, bọn họ đã đánh mắt ra hiệu mới nhanh để bắt lấy một tên theo dõi đã khiến phu nhân của họ phải sợ hãi suốt mấy ngày liền.

Nhưng nhìn cậu ta lại như không muốn nhận điều đó, Duệ Khải và Chí Tinh là hai người yêu thích sự bạo lực nhất trong nhóm 5 người, vì vậy ngay sau câu nói của cậu ta khoé môi của họ đã cong lên thấy rõ vì thích thú.

Đã lâu rồi không hoạt động tay chân, chắc cậu đây cũng đã học qua một vài khóa luyện tập nhỉ? Cùng bọn tôi thử sức không?"

Nghe Chí Tinh hỏi, nét mặt của cậu ta liền tối sầm lại rồi nhanh chóng đẩy hai người họ ra xa rồi lên tiếng với khoảng cách được nới rộng.

"Các người mà tự ý đánh người thì tôi sẽ kêu cảnh sát đến đây đó!"

"Cảnh sát? Kêu đi, mày kêu to lên cho bọn họ đến đây để còng đầu mày về, cái tội của mày lớn lắm đấy mày biết không hả?"

Nghe được sự đe dọa của cậu ta, khuôn mặt đang vui vẻ của Chí Tinh trở nên tối lại rồi bóp lấy cằm của cậu ta mà ghì chặt vào tường, mọi sức lực như dồn vào bàn tay hết thảy khiến cậu ta đau đớn vô cùng.



"Nói chuyện với bọn tao mà mạnh miệng thì kết thảm lắm. Mày mở miệng ra mà nói, ai là người đứng sau kêu mày theo dõi phu nhân của bọn tao?"

Đợi người anh em nói xong thì lúc này Duệ Khải mới bắt đầu nói vào chủ đề chính, thứ bọn họ cần là biết người đứng sau cuộc theo dõi này là ai, thứ quan trọng còn hơn cả việc đánh nhau với một tên tay sai.

Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp người đàn ông này, cậu ta nhanh chóng thoát khỏi gọng kìm của Chí Tinh rồi ngay sau đó liền chạy nhanh ra khỏi con hẻm, gọng kìm Chí Tinh siết chặt bàn tay lại rồi nhìn Duệ Khải, lên tiếng.

"Đi theo mấy người kia đi, để thằng nhóc này lại cho tôi giải quyết!"

Anh ta sẽ không bao giờ để một mục tiêu nào trốn thoát khi anh ta đã nhắm vào rồi đâu.

"Được thôi, tùy cậu nhưng nên nhớ phải tìm ra người đứng sau đấy!"

"Biết rồi, tôi đi đây anh bạn!"

Nói rồi, Chí Tinh liền nhanh chóng đuổi theo tên đàn ông kia mới tốc độ rất nhanh, trên phố nhiều người duy chuyển lại diễn ra một cuộc đuổi bắt vô cùng kịch liệt khiến những người đi đứng cũng phải hoảng sợ mà tránh sang hai bên.

Chí Tinh nhanh chóng thu hẹp khoảng cách lại, đôi chân dẻo dai với sức người bền bỉ mà cuộc truy đuổi vẫn chưa có hồi kết. Mặc khác, Lưu Triều Hân sau khi được những người các hộ tống đưa về nhà thì bọn họ cũng rời đi.

Đến ngã ba bọn họ đã gặp lại Duệ Khải đang đi trên đường cùng một điếu thuốc lá vừa mới châm, Vĩnh Hải nhìn xung quanh nhưng lại không thấy Chí Tinh, thắc mắc anh ấy lên tiếng hỏi.

"Tên nhiều chuyện kia đâu rồi?"

"Nó nổi hứng điên lên đuổi bắt tên theo dõi vừa nãy rồi, đang tra hỏi thì con mồi sống chuồng nên nó đuổi theo."

"À là vậy!"

Nghe Duệ Khải giải thích, bọn họ gật gù cho qua vì tính cách của Chí Tinh bọn họ cũng nắm được trong lòng bàn tay vì làm việc mới nhau đã lâu.

Khi cậu ta chưa gặp được sự hứng thú thì sẽ rất hài hước, vui vẻ và thân thiện với mọi người nhưng khi có một người nào đó tác động vật lý hoặc khi một con mồi được cậu ta nhắm trúng phản kháng thì máu điên trong người nổi lên.

Chí Tinh lúc đó quyết phải bắt cho được dù có như thế nào còn kết quả sau khi bắt được là gì thì bọn họ không biết. Vì thế mà những người trong giới gọi Chí Tinh là kẻ tâm thần.

"Thôi được rồi, chúng ta nhanh chóng đến phòng họp gặp ông chủ đi, mặc kệ tên điên đó muốn làm gì!"

Lương Hoàng lên tiếng, nhìn đồng hồ đeo tay mới móc thời gian hiện tại, cậu ấy nhanh chóng lên tiếng hối thúc nhưng người kia vì hôm nay bọn họ còn phải đến gặp ông chủ ngay sau khi nhận được thông tin.

"Ừm, đi thôi."

Vĩnh Hải lên tiếng, sau đó bọn họ cũng không để mất thời gian quá nhiều mà nhanh chóng đi đến phòng họp, một nhiệm vụ nữa lại đang chờ đợi bọn họ.