Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 5: Nhận Ra Nhau




Những ngày sau đó, bà Lê vì biết con đang mang thai nên cũng thường xuyên ở lại quán để phụ giúp cho cô, mặc dù thân là chủ quán nhưng bà không ngại lo lắng, săn sóc cô như người trong nhà.

Một người mẹ đơn thân thì không hề dễ dàng một tí nào, Lưu Triều Hân nhờ sự giúp đỡ của bà mà những tháng đầu của thai kỳ đều vượt qua khá dễ dàng, chiếc bụng nhỏ lúp ló nay cũng đã to ra thấy rõ.

Quần jean áo thun nay cũng phải thay thành những bộ đồ rộng rãi hơn, đi theo thời gian chiếc bụng càng to thì những cơn đau nhức cũng dần xuất hiện.

Hành động cũng ngày một khó khăn hơn lúc trước, có lúc chân tay bỗng nhiên trở nên nhức mỏi, khi ngồi nghỉ ngơi quá lâu thì phần thắt lưng khi đứng dậy cũng trở nên nhức nhối khiến cô phải nhăn mặt.

Bà Lê thấy cô như vậy cũng không đành lòng, để cô ở lại tạm nhà riêng còn bà thì một mình ở quán. Ban đầu cô còn từ chối vì chiếc bụng chưa to nhưng bây giờ chỉ còn cách thuận theo ý bà.

Chiếc bụng nhỏ săn hay đã phồng to như một trái dưa hấu, những vết rạn nứt đỏ xen lẫn trắng cũng xuất hiện, vừa rát lại vừa nhức mỏi tay chân, cảm xúc nhiều lúc cũng thất thường, nhạy cảm hơn.

"Con à, không ngờ thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây mà 7 tháng rồi, bé con cũng biết đập rồi!"

Tuy bé con đập khá đau nhưng cô lại rất vui, có người lắng nghe những gì cô nói thì đó cũng là một niềm vui nhưng cũng có chút lo lắng, cứ nghĩ đến việc con mình sinh ra không có ba thì sẽ ra sao.

Cùng một câu hỏi nhưng đã 7 tháng qua vẫn chưa có câu trả lời, cô chỉ biết cười trong chua xót. Bên này, bà Lê đang dọn dẹp quán ăn sau một ngày bưng bê vất vả thì tiếng động cơ xe từ trước cửa quán vang lên.

Lý Cao Minh một mình đi vào, hắn nhìn xung quanh quán rồi lên tiếng hỏi.

"Sao hôm nay chỉ có một mình dì vậy, cô gái kia đâu rồi dì?"

"Triều Hân đó à, nó không khỏe nên ta cho nghỉ phép rồi!"

Bà Lê nghe hắn hỏi thì nhẹ xua tay cười nói. Hắn nhíu mày rồi lên tiếng hỏi thêm.

"Cô ta bị bệnh gì vậy dì?"

"Sao nay quan tâm mấy chuyện này vậy, bộ không lo đi tìm cô gái kia sao?"

Bà thấy hắn tò mò thì lên tiếng trêu chọc, mấy lần đòi tìm cô gái đã cùng hắn ân ái mà mấy tháng nay lại chẳng nghe tin tức gì, nhìn sắc mặt hắn cũng không thấy khó chịu.

Vừa thật vừa giả, bà trêu chọc hỏi nhưng hắn chỉ lắc đầu mà không trả lời.

Cả hai ngồi lại nói chuyện với nhau, Lý Cao Minh đến đây mục đích là để gặp Lưu Triều Hân để hỏi về chuyện đêm hôm đó, liệu người đó có phải là cô hay không nhưng lại không có người ở đây.

Vẻ mặt cau có của hắn bị bà phát hiện ra, nhanh nhảu bà lên tiếng gặng hỏi.

"Con đến đây tìm con bé kia đúng không?"



"Sao dì biết?"

Lý Cao Minh lỡ lời nói ra lời suy nghĩ trong đầu, nghe được câu trả lời, bà Lê khoái chí nhìn hắn chằm chằm.

Hắn tặc lưỡi, lên tiếng.

"Thật ra, cô gái tên Lưu Triều Hân kia rất giống người hôm đó, tình hôm đêm của con nên con mới muốn đến đây để tìm rồi hỏi cho ra lẽ."

"Thật à! Thời gian quả là trùng khớp!"

Bà Lê nhất thời kích động khiến hắn giật mình khó hiểu, biết mình hố lời, bà hắng giọng nhẹ lên tiếng.

"Con có chắc là muốn gặp con bé không, nhưng mà ta vẫn thắc mắc, con tìm con bé tình một đêm đó để làm gì?"

"Con cũng không biết nhưng trong lòng rất muốn gặp, từ khi tình một đêm xong thì hầu như đêm nào con cũng đều mơ thấy cô ta."

"Được, nếu con nói vậy thì ta sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau."

"Ngay bây giờ không được sao ạ?"

Lý Cao Minh ngỏ lời kéo ngắn thời gian.

"Ta cũng không biết con bé sẽ chịu gặp con hay không, giờ nó đang ở nhà ta, ta cùng con về đó."

"Vậy thì đi ngay luôn đi ạ!"

Lý Cao Minh hối thúc bà Lê nhanh chóng đi đến nhà của bà, trong lòng hắn lại cảm thấy nôn nóng đến khó hiểu, từ khi mơ thấy cảnh ân ái đó qua nhiều đêm khiến hắn không khỏi khó chịu.

Một cô gái chưa gặp quá 2 lần mà lại khiến hắn mê thấy nhiều đêm, càng nghĩ lại càng thấy làm lạ, trong ánh nhìn của bà Lê thấy trán hắn đã chảy đầy mồ hôi mặc dù điều hòa đã được bật.

Chiếc xe rất nhanh đã dừng lại trước cửa nhưng hắn lại bị bà cản không cho bước vào, vừa lúc đang khó hiểu, bà lên tiếng.

"Để ta vào trước, khi nào ta kêu thì con hẳn vào!"

Lý Cao Minh nghe xong thì gật đầu nhìn bà Lê đi vào. Lưu Triều Hân thấy bà thì mừng rỡ, tuy chiếc bụng đã to hơn nhưng cô cũng dần quen đi, bà đi lại chỗ cô rồi để cô ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc khiến nụ cười trên môi cô cũng trở nên gượng gạo.

"Cháu nói cho ta nghe, ba của đứa bé đó có gì đặc biệt khiến con nhớ đến không?"

"Dạ? Con nhớ được mỗi hình xăm trên mu bàn tay trái thôi ạ, nhưng có chuyện gì vậy ạ?"

Bà Lê cô nói thì gật gù, hỏi tiếp.



"Thế nếu người đàn ông đó đứng trước mặt con, con thấy sao?"

Nghe câu hỏi này, Lưu Triều Hân bỗng nhiên im lặng, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này mặc dù rất muốn đứa bé trong bụng có lẫn ba và mẹ.

"Ta nghĩ con nên nhớ ra người hôm đó là ai rồi!"

Nói rồi, cánh cửa bên ngoài bỗng mở ra Lý Cao Minh đi vào nhà, hắn khá ngạc nhiên khi cô thấy vòng hai đã to gấp hai lần hắn gặp cô lần đầu tiên.

Lưu Triều Hân khó hiểu nhìn bà Lê nhưng chưa kịp hiểu gì thì bà đã biến đi đâu mất rồi, giờ đây phòng khách chỉ có hai người, cô lo lắng mà xoa chiếc bụng to vì có cũng cảm nhận được bé con trong bụng đang đập.

"Xin chào, lâu rồi không gặp."

"Anh là.."

"Tôi có thể hỏi không, tôi thấy cô rất giống người tình một đêm với tôi vài tháng trước, khuôn mặt của cô thật sự rất giống."

Lưu Triều Hân nghe vậy thì giật mình, đôi mắt hạ xuống nhìn bàn tay trái của hắn, quả đúng là hình xăm đó, vậy ra người trước mặt là kẻ đã khiến cô mang thai sao.

"Tôi nói có đúng không?"

Lưu Triều Hân gật đầu. Nhất thời cả hai không biết nên nói gì ngay lúc này, người phụ nữ mới gặp lần đầu tiên dáng người thon thả mà lần này gặp lại mang một chiếc bụng bầu rất to.

Không khí trong phòng dần trở nên ngột thở trong sự ngại ngùng của hai bên. Trong gian im lặng này chỉ kết thúc khi bà Lê xuất hiện, bầu trong khi lạnh như băng cũng tan đi.

"Vậy ra hai đứa là tình một đêm của nhau đó sao? Thằng cháu trời đánh, mày dám làm con người ta mang thai sao hả!"

Bà Lê càng nói càng tức giận, nhìn vẻ ngoài nghiêm chỉnh lại còn là người tai to mặt lớn vậy mà lại khiến con người ta mang thai mà không một lời hỏi han thì đúng là tức chết mà.

Lý Cao Minh bị đánh đến tỉnh người, hắn cũng mới biết cô mang thai đây thôi chứ trước đó hắn còn không biết cô là ai kia mà. Lưu Triều Hân thấy hắn bị đánh cũng vội lên tiếng can ngăn.

"Đừng đánh nữa mà ạ, dù sao đây cũng chỉ là tai nạn mà thôi, đứa bé một mình con nuôi cũng không sao!"

Một lời nói nhưng lại khiến hai người ngơ ngác, bà Lê và Lý Cao Minh đồng thời nhìn cô không chớp mắt, bà tặc lưỡi chạy đến chỗ cô rồi lên tiếng.

"Không được! Giờ ta biết ba đứa bé là ai rồi, cháu trai! Con còn không mau cưới con bé đi!"

"Hả!!"

Cả hai người một nam một nữ không hẹn trước mà đồng thanh.