Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 24: Trong Tầm Mắt




Nụ hôn kéo dài vài giây nhưng cả hai như không muốn rời khỏi. Lưu Triều Hân nhẹ nhàng rút tay khỏi cổ hắn rồi mở mắt nhìn người kia, cơn giận dữ trong lòng chắc cũng được hạ đi một chút.

Bốn mắt nhìn nhau Lý Cao Minh chờ đợi cô lên tiếng, dáng vẻ tức giận lúc nãy chắc hẳn đã dọa sợ cô rất nhiều. Thấy đối phương im lặng chưa dám lên tiếng, hắn thở dài.

"Cô không muốn nói gì sao? Hay đã chấp nhận những gì tôi nói rồi?"

Không phải cô không muốn nói nhưng vì lúc nãy thấy hắn như trở thành một người khác, nhất thời cơ thể cô vẫn chưa hoàn hồn lại được, đôi môi nhỏ ngập ngừng rồi lên tiếng.

"Tôi xin lỗi, hôm nay tôi có việc quan trọng phải đi ra ngoài nên mới nhờ dì Lê trong giúp, tôi cũng không ngờ bản thân sẽ ngất xỉu như vậy chứ tôi không có ý định sẽ bỏ rơi con mình đâu!"

"Vậy còn người đàn ông kia là gì?"

"Hả?.."

Lưu Triều Hân ngập ngừng không lên tiếng, quanh đi quẩn lại thì hắn vẫn hỏi về người đàn ông kia. Lưu Triều Hân không muốn nói cũng bị ép cho nó.

Nếu không phải vì sợ làm lộ những bức ảnh kia làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô và hắn thì cô cũng không muốn ai khác phải biết chuyện này, hơn thế nữa cô lại càng không muốn tiết lộ thân phận và mối quan hệ cho bên Lý Cao Minh biết.

Nhưng dưới sự ép buộc của hắn, cô chỉ có thể thuận theo mà nói ra những gì đã giấu.

"Người kia là cha dượng của tôi!"

Nghe được câu trả lời, Lý Cao Minh mới thả lỏng người ra rồi thu tay lại, hắn chỉ cần biết như vậy là đủ vì hắn không muốn xen vào chuyện cá nhân của người lạ.

Lưu Triều Hân thấy hắn không nói gì thì thở phào nhẹ nhõm, cả hai cùng nhau đi đến chỗ con trai đang nằm rồi nhẹ nhàng ôm lấy con, con trai khi cảm nhận được hơi ấm của mẹ thì mỉm cười.

Lý Cao Minh nhìn cô, hắn không hiểu tại sao nhưng trong lòng lại bắt đầu thấy khó chịu khi cô lén lút đi ra ngoài và gặp cha dượng. Ngay khi cô nói ra danh tính của người kia trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó chịu như sóng biển đang dồn dập tấn công.

Nhưng khó chịu là thế, hắn vẫn không nói suy nghĩ hay cảm xúc của bản thân cho cô biết. Mối quan hệ của hai người trên danh nghĩa mặt pháp luật là vợ chồng, tình cảm không có thì cũng không nên xen vào chuyện của đối phương, sống chung cũng chỉ vì đứa con mà thôi.

Mặc dù cả hai đã thống nhất với nhau nhưng dạo gần đây số lần cả hai tiếp xúc với nhau là rất nhiều hay nói đúng hơn là đụng chạm da thịt. Giống như lúc nãy, cảm giác khi môi chạm môi đã khiến hắn cảm thấy rất thích thú.

Trong lúc tức giận cô hôn vào môi hắn không khác gì dùng nước dập lửa, hắn cũng không thể hiểu nổi bản thân sao lại phối hợp cùng cô nhưng hắn chắc chắn rằng lúc đó không muốn kết thúc nụ hôn kia.



Hắn không biết bản thân đang bị gì nữa, cầm điếu thuốc trên tay rồi hút, một thời khói trắng phả ra từ miệng hắn. Lưu Triều Hân ngửi thấy liền nhíu mày, nhìn hắn.

"Tôi với con lên phòng trước đây!"

Vì không thể ngửi nổi nhiều thuốc lá, cô ý định sẽ lên phòng tránh mùi hương khó chịu. Lý Cao Minh thấy vậy thì gật đầu, hắn không nhanh không chậm lên tiếng.

"Cô muốn đi đâu trong căn nhà này cũng được nhưng kể từ hôm nay, tôi cấm tuyệt đối cô không được phép bước chân ra khỏi nhà này. Nếu tôi mà biết được cô lén lút ra ngoài giống hôm nay nữa, tôi sẽ xích cô ở trong nhà luôn đấy!"

"Anh định làm gì tôi, chẳng lẽ tôi không thể có cuộc gặp gỡ với ai sao?"

Lưu Triều Hân nghe xong thì khó chịu quay đầu nói, cô thấy hắn như đang muốn tước quyền tự do của cô vậy. Có thể thất hứa với hắn là cô sai nhưng xích cô lại thì hơi quá, cô cũng không phải là động vật thú cưng mà phải dùng đến dây xích.

"Cô muốn gặp gỡ thì được chứ nhưng tôi phải biết người đó là ai hoặc đàn em tôi đưa cô đến gặp người đó, cô hiểu chứ?"

"Chỉ vì con mà anh định cướp quyền tự do của tôi luôn sao, gặp gỡ cũng thật khó khăn!"

Lưu Triều Hân bỏ lại một câu rồi đi về phòng trong sự tức giận. Nếu chỉ vì đứa con mà làm thế với cô thì thật là quá đáng, sống chung mà như vậy thì cô không biết có thể duy trì cuộc hôn nhân này được trong bao lâu nữa.

Khác với suy nghĩ của cô thì hắn lại vô cùng bình thản trước câu nói đó, lời hắn nói hoàn toàn bình thường vì trên danh nghĩa cả hai là vợ chồng hợp pháp với nhau thì hắn cũng có quyền biết được cô đi đâu và làm gì, nó hoàn toàn hợp với pháp lý.

Hắn cố tình lấy danh nghĩa vợ chồng ra để ép buộc cô phải ở yên trong ngôi nhà này cũng là có lý do, việc làm trong thế giới ngầm đã rất gian nan và mệt mỏi, xung quanh lúc nào cũng đầy kẻ muốn giành lấy vị trí hiện tại của hắn.

Như một bầy sói đang rình rập một bầy sói khác để tạo cơ thể giành lấy địa bàn của chúng, chậm rãi và cẩn thận. Và như thế chỉ cần một chút sơ hở để lộ thông tin cá nhân ra bên ngoài, một trụ bị tấn công thì những trụ kia cũng bắt đầu lung lay.

Lưu Triều Hân là vợ hắn, hắn cũng có trách nhiệm phải bảo vệ cho cô nhưng hắn cũng không thể nào để yên cô không tầm mắt được vì vậy, biện pháp duy nhất là để cô ở yên trong nhà, lúc nào cũng trong tầm kiểm soát và bảo vệ của hắn.

Ép buộc cô sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu nhưng đó là cách hắn có thể làm, hắn không giỏi dịu dàng với ai vì đã quen với những cảnh ở ngoài xã hội nên khi có một cô vợ trẻ tuổi đột ngột xuất hiện. Bản thân hắn cũng không thể dịu dàng khi chưa có cảm xúc.

Trên cầm điếu thuốc đã tàn, hắn thở dài rồi rời khỏi ngôi nhà vào buổi tối. Lưu Triều Hân và con đều đã ngủ theo như camera quan sát trong phòng ngủ, hắn yên tâm quay trở về nơi làm việc.

Những ngày sau đó, Lưu Triều Hân vẫn ở yên trong nhà mà không đi đâu cả, không giao tiếp với ai lại càng không đòi hỏi hắn phải chở đi đây đi đó khiến hắn thấy rất hài lòng.



Bản thân cô cũng từng sống cảnh này ở những tháng cuối thai kỳ nên cũng đã quen, giải quyết xong chuyện bức ảnh thì trong lòng cô cũng giảm bớt gánh nặng. Trước mắt thì cứ làm theo những gì hắn muốn còn số nợ 300 triệu của bà Lê, cô sẽ làm việc để trả lại sau.

Cô cũng biết mọi hành động của mình đều được camera quay lại, cảm giác bị kiểm soát rất khó chịu và bức bối. Lý Cao Minh cũng chỉ dùng camera để quan sát mọi thứ trong ngôi nhà cứ không còn thường xuyên trở về nhà như trước nữa.

Khoảng cách và cảm xúc của cả hai cũng dần xa hơn khi chỉ vừa mới kéo ngắn lại một chút. Nhưng công việc đối với hắn rất quan trọng, dạo gần đây lại có một số chuyện xảy ra ở địa bàn của hắn.

Các thành viên dưới trướng hắn cũng đang phải gặp nhiều cảnh rắc rối khác nhau. Đã hơn một tháng hắn không trở về nhà vì đống công việc chất thành hàng, trong lòng cũng rất nhớ con trai nhưng tính ham công tiếc việc của hắn vẫn kéo chân hắn lại.

Mặc khác, tại một chi nhánh khác của nhà hàng Lý Cao Minh, một cuộc giao dịch kim cương đang được tiến hành trong một căn phòng tối phía sau lớp áo một nhà hàng sang trọng,

Một khách hàng dẫn theo ba tên đàn em đi đến giao dịch với bên hắn, mái tóc bạc cùng rất nhiều trang sức đắt đỏ đeo tay đến cổ. Ông ta đến đây để mua một viên kim cương mà từ lâu ông ta đã muốn nó.

Một viên kim cương được đặt trong một khung bự đỏ bày ra trước mắt ông ta, giá trị của những viên kim cương đều đắt đỏ khi chúng là những viên cuối cùng còn có trên thị trường hiện nay.

Số tiền bắt đầu từ trăm triệu có đến hàng tỷ tùy theo mức độ của từng viên kim cương. Người đàn ông kia thấy viên kim cương mà ngày đêm ao ước thì mắt sáng rực lên, ánh mắt nhìn viên kim cương không rời mà nói.

"Cho tôi một cái giá đi! Tôi muốn mua nó!"

"Xin khách hàng bình tĩnh lại,viên kim cương này bên chúng ta có giá là 999 triệu, cái giá vừa phải nhất hiện nay và đây cũng là viên kim cương cuối cùng được bán ra bên ngoài."

"999 triệu? Giá tốt giá tốt!"

Ông ta bật cười vỗ tay, một cái giá đối với ông ta là dư sức có thể mua được viên kim cương quý giá này. Nhìn khuôn mặt vui vẻ của ông ta, người giao dịch chỉ im lặng quan sát từng hành động.

"Tôi mua nó, nhanh chóng đóng gói nó lại cho tôi, viên kim cương xinh đẹp!"

Nhìn nụ cười dần mất dáng vẻ ban đầu, giờ đây nó lại ranh ma một cách kỳ lạ. Người giao dịch không mấy quan tâm đến nụ cười đó mà nhanh chóng đi thấy đồ đóng gói lại đơn hàng giá trị này, viên kim cương được đặt vào trong hộp đen sang trọng và giao đến tay ông ta.

Sắc mặt ông ta dần thay đổi và ngỏ ý muốn kiểm tra lại một lần nữa trước kia đưa tiền. Mặc dù người giao dịch không thoải mái nhưng vẫn đồng ý.

Khi chiếc hộp vừa mở ra khuôn mặt ông ta tối sầm lại, đập bàn thật mạnh rồi lên tiếng.

"Đồ giả! Các người lừa đảo à!"