Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 105: Rất Rất Nhớ Em.




Chuyến bay kéo dài 4 tiếng. Lý Cao Minh tay kéo theo nhiều đồ vật bước ra khỏi sân bay tiến đến chiếc xe đen bóng đã đậu sẵn bên ngoài.

Người trong xe là Việt Nguyên, cậu hôm nay rảnh rồi nên nhận việc đến đón hắn tại sân bay, cánh cửa xe mở ra Lý Cao Minh ngồi vào bên trong, nhìn đống hành lý đã được nhân lên khiến cậu khá bất ngờ.

Ngồi trên xe, cậu không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

"Chuyến đi này có vẻ rất thuận lợi, ông chủ mua nhiều như vậy thì liệu phu nhân có biết không?"

"Cô ấy chắc sẽ không biết đâu, tôi nói là đi công tác nên cô ấy cũng không nghi ngờ. Mà dù cho cô ấy có biết thì những thứ này trước sau gì cũng đều là của cô ấy rồi!"

Nghe Việt Nguyên hỏi hắn cũng từ tốn mà trả lời, việc hắn mua nhiều thứ là có mục đích riêng của nó. Dạo gần đây hắn thấy tâm trạng của cô đã dần tốt lên cùng với vết thương trong người cũng đã lành nên quyết định trong lòng hẳn, hắn cũng nên thực hiện nó và cũng đồng thời giữ lời hứa với bà Lê.

Việt Nguyên nghe hắn nói thì khẽ cười, cậu đi theo hẳn cũng đã lâu nên cậu cũng giống những người khác là nhìn ra được sự thay đổi trong người hắn từ những ngày đầu tiên Lưu Triều Hân bước vào cuộc sống của hắn.

Trong giới người ta thường không coi trọng chuyện chăn gối và càng không quan tâm đến những lần tình một đêm vì đối với bọn họ thì họ có tiền, họ có quyền.

Nhưng Lý Cao Minh lại không như thế, đêm đó là sự cố với Lưu Triều Hân nhưng hắn không muốn để cô chịu thiệt thòi một mình và ngày đêm kêu tất cả bọn họ tìm kiếm một cô gái mà tên, tuổi hay dung mạo hắn cũng không nhớ.

Ban đầu Việt Nguyên và những nghĩ khác chỉ nghĩ đơn thuần là hắn muốn bịt miệng nhưng không ngờ hắn lại muốn chịu trách nhiệm với cuộc đời của cô thì khiến bọn họ rất bất ngờ mà có lẽ số ít người trong giới làm được điều này vì với họ, tiền tài và quyền lực mới là thứ đặt lên đầu tiên.

Và rồi thì sau, từ khi Lưu Triều Hân ở bên cạnh hắn, hắn dần cười nhiều hơn, dần giảm bớt đi sự hà khắc và nghiêm túc với mọi người và thay vào đó lại muốn họ dùng toàn bộ khả năng bảo vệ một người phụ nữ xa lạ chưa quen ngày nào.

Việt Nguyên là người không hiểu tình yêu như thế nào nhưng với cậu, tình yêu mà Lý Cao Minh dành cho Lưu Triều Hân là một thứ gì đó rất đặc biệt và cậu cũng rất ngưỡng mộ.

Cậu không biết sau này có thể tìm được một nửa kia hay không vì bản tính của cậu không giống những người khác. Không giống với Vĩnh Hải hài hước tạo niềm vui, không giống Chí Tinh am hiểu phụ nữ, càng không giống Duệ Khải ân cần và cũng không giống Lương Hoàng nhẹ nhàng quan tâm.

Mãi một suy nghĩ không dứt thì cùng đã đến cửa công ty nơi làm việc của hắn. Lý Cao Minh cùng Việt Nguyên mang theo những chiếc vali bước vào trong đại sảnh, các đàn em nhìn thấy cũng vội cúi đầu chào.

Vĩnh Hải hôm nay lại ở đây giúp Lưu Triều Hân nên cũng gặp mặt Lý Cao Minh trong tháng máy, nhìn những chiếc vali to nhỏ có đủ, anh cười nhẹ.

"Nhìn như là ông chủ vẫn chưa nói với phu nhân việc ông chủ về thì phải?"

"Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy!"

"Vậy sao? Ổi thật hạnh phúc nhỉ Việt Nguyên? Không biết khi nào chúng ta mới được như vậy nữa!"

Nghe thấy hắn nói, Vĩnh Hải vội dùng tay ôm lấy lòng ngực mình rồi lắc lư, giọng nói nũng nịu đến nổi da gà của hai người đứng cạnh, ánh mắt hướng đến Việt Nguyên càng khiến cậu ta toát lạnh sống lưng.



"Thôi đi gớm quá!"

Việt Nguyên buông lời chê bai trước sự chứng kiến của Lý Cao Minh, hắn cũng dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn anh khiến anh hụt hẩng vô cùng.

"Ông chủ à, tên đầu đá này chê tôi thì không sao chứ ánh mắt của anh làm tôi thấy đau lòng quá đi mất!"

Thời gian qua, Lý Cao Minh đã không còn quá nhiều khắc khe với bọn họ trong cuộc sống đời thường nữa nên Vĩnh Hải rất tự Nhiên mà làm này làm kia trước mặt hắn. Giờ đây sự nghiêm túc, đáng sợ của hắn chỉ còn khi bắt đầu làm việc mà thôi.

hẳn. Giờ đây sự nghiêm túc, đáng sợ của hẳn chỉ còn khi bắt đầu làm việc mà thôi.

Có lẽ là do sự tác động từ Lưu Triều Hân nên cả băng đảng mới thay đổi nhanh chóng như vậy. Những người được xã hội đặt cho những biệt danh nghe đến đã nổi gai ốc nhưng đó là với xã hội chứ với thành viên trong băng đảng thì lại không.

Lý Cao Minh nghe thấy mà không nhịn được liền gỗ vào đầu anh một cái. Vĩnh Hải bị đánh mà ngơ ngác.

"Cậu nên nghiêm túc một chút đi, đừng thấy phu nhân cho phép thì muốn làm gì thì làm, tôi về đây là các cậu phải về lại trật tự biết không!"

Vừa dứt câu thì cánh cửa thang máy cũng mở ra. Lý Cao Minh bỏ mặc hai người kia mà một mình rời đi khỏi tầm mắt họ, một người chọc hai người ngơ ngác.

Việt Nguyên và Vĩnh Hải nhìn nhau một lúc rồi cũng vội chạy theo vì hành lý của hắn họ đang cầm kia mà, ba chân bốn cằng chạy đuổi theo thì cũng đến trước cửa phòng làm việc. Chí Tinh ở bên ngoài mở cửa ra liền thấy ba người họ.

"Chào ông chủ, mời ông chủ vào bên trong!

Nhìn thấy hẳn, cậu ta cũng vội vàng trở nên nghiêm túc hơn chứ không dám cười giỡn, mắt lén nhìn hai người kia thì thấy cái nháy mắt ra hiệu từ Vĩnh Hải, ngầm hiểu ý nên sau khi hắn đi vào trong phòng thì hành lý cũng bị đẩy vào bên trong, cánh cửa đóng lại.

Ba người họ ở bên ngoài rồi cùng nhau đi đến hành lang. Bên trong phòng làm việc, Lưu Triều Hân nghe tiếng động thì chậm rãi ngẩng đầu, tay vẫn cầm tài liệu khi nhìn thấy hắn liền vứt lại trên bàn mà chạy đến bên cạnh hắn.

Lý Cao Minh mỉm cười nhìn cô, hai tay giang rộng sẵn sàng nhận cái ôm từ cô. Lưu Triều Hân được vòng tay hắn ôm trọn vào trong lòng mà vui không tả xiết, khoảng thời gian qua tuy khá ngắn nhưng lại rất vất vả khiến cô muốn ngủ cũng không xong, bao nhiêu mệt mỏi khi thấy hắn liền muốn dựa vào mà nghỉ ngơi.

Tay nhẹ xoa lấy mái đầu nhỏ đang dựa vào lòng mình, hắn nhẹ lên tiếng.

"Vất vả cho em rồi!"

Lưu Triều Hân nghe thấy thì cười nhẹ, đứng nhìn khuôn mặt của hắn thật lâu rồi cô cũng buông ra, cô nắm tay hắn ngồi xuống ghế rồi mới chịu lên tiếng nói chuyện.

"Sao anh không về nhà nghỉ ngơi mà sang đây?"



Thấy cô quan tâm đến mình, hắn lắc đầu.

"Anh có nghỉ trên xe rồi, với cả về đây anh còn phải đến xem em làm việc như thế nào nữa. Lần đầu làm việc anh phải tìm xem em làm sai điểm gì để trừng phạt chứ!"

Lý Cao Minh chưa gì đã buông lời trêu chọc cô khiến cô thấy vô cùng bối rối, hắn vừa nói thật lại vừa nói đùa mà nhìn cô. Lưu Triều Hân hoang mang nhẹ, lúc gọi điện thoại thì hắn bảo cô làm không có gì sai sót vậy sao giờ về đây lại muốn tìm điểm để phạt cô chứ.

Nhưng hình phạt là gì? Cô tò mò, nghiêng đầu lên tiếng hỏi.

"Trừng phạt như thế nào?"

Nhìn vẻ ngây thơ của cô, ánh mắt hắn hiện lên tia xấu xa khi nghe thấy câu hỏi. Lưu Triều Hân thấy có gì đó không đúng khi mà hắn lại bắt đầu dùng cơ thể ép cô xuống ghế sofa đến mức hai chiếc mũi của hai người đều đã chạm vào nhau, hơi thở rõ ràng làm cô thấy ngại ngùng.

"Em muốn biết sao?"

Trong lúc đang ngại ngùng, giọng nói hắn lại trầm đến lạ thường, từng câu thì thầm bên tai khiến tai cô cũng đỏ ửng lên. Nhìn thấy điều này, hắn rất thích thú.

"Khoan đã! Em không có sai ở chỗ nào hết thì sao em phải chịu phạt chứ nhỉ. Thôi em không cần biết hình phạt là gì đâu!"

Lưu Triều Hân như nhớ ra điều gì đó, cô liền dùng tay ý định muốn đẩy hắn để cô có thể ngồi dậy nhưng càng đẩy cơ thể của hắn lại càng nặng hơn khiến cô chỉ có thể nằm dưới sofa dưới thân hắn mà thôi.

Lý Cao Minh thấy cô có ý định trốn chạy thì liền dùng cơ thể mình như một gọng kìm không cho cô thoát ra, cũng đã lâu rồi hắn không ở bên cạnh cô nên thấy rất nhớ lại thêm những câu nói 'Em Nhớ Anh" lại càng khiến hắn nhớ cô nhiều hơn.

"Không, em đã sai ở một chỗ!"

"Em sai? Hồi nào chứ?"

Lời nói vừa dứt, trong lúc cô không để ý liền cúi đầu hôn xuống đôi môi của cô một cái rồi ngầng đầu.

"Sai khi em dám vứt tài liệu quan trọng của anh!"

Lần nữa khi kết thúc hắn tiếp tục hôn xuống môi cô nhưng lần này lại khác hơn, hắn hôn rất lâu chứ không phải một cái chạm khiến cô vẫn còn hoang mang lại càng trở nên bối rối hơn.

Nhưng cô cũng không phản đối, hai người giờ không phải người xa lạ nên với cô chuyện này cô không ghét bỏ mà chỉ là cô có hơi bất ngờ. Hai tay trong vô thức mà vòng tay cổ hắn kéo xuống, hành động nhỏ của cô nhưng lại tác động lên nụ hôn rất nhiều khiến nụ hôn giữa cả hai lại càng sâu hơn.

Tiếng chóp chép vang lên kích thích dây thần kinh hưng phấn trong lòng hắn, tay không để yên như mà suy nghĩ lần mò vào bên trong cơ thể mềm mại của cô, bàn tay nóng ấm chạm lên cơ thể khiến cô rùng mình.

Điện thoại hắn đã khóa lại rồi nên giờ ai gọi cũng vô dụng mà thôi. Nhất định lần này hắn sẽ không để cơ hội bị vụt mất như lần trước như đâu.