Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!

Chương 100: Chạm Mặt




Ngày đầu tiên thay thế hắn quản lý băng đảng. Lưu Triều Hân sớm đã nhận được một danh sách lịch trình làm việc dài đằng đẳng khiến cô có phần choáng váng.

Một mình cô ngồi trong bàn làm việc của hắn, mớ giấy tờ ở trên bàn được sắp xếp có trình tự, cô chậm rãi cầm lấy một cái rồi đọc. Lý Cao Minh đã dặn cô việc cô ngày nào cũng phải đến làm việc thay hắn, xem xét giấy tờ rồi đưa ra mệnh lệnh cho đàn em.

Mọi thứ diễn ra khá tốt đẹp, cô làm việc rất chậm rãi vì sợ sẽ làm sai giấy tờ. Ngoài việc phải quản lý đàn em thì còn thêm việc kinh doanh của nhà hàng và một số công việc khác, không làm thì thôi chứ làm lại thấy nó khó còn hơn tưởng tượng.

Một tay cầm lấy giấy tờ còn một tay thì gõ bàn phím liên tục, hắn không chỉ có đàn em trực thuộc tại thành phố này mà đàn em của hắn còn có mặt ở nhiều hơn khác nhau. Số đàn em cô học thuộc cũng chỉ được một nửa mà thôi.

Lưu Triều Hân bận tối mặt tối mài quên mất thời gian trên đồng hồ treo tường vẫn đang trôi qua, những giấy tờ đã hoàn thành cô để sang một bên nhưng số lượng thì rất ít mà thời gian thì đã đến giữa trưa. Nhìn đống giấy tờ cô phiền não vô cùng.

"Làm sao anh ấy có thể làm hết được hay vậy nhỉ?"

Cô thầm lên tiếng cảm thán chồng mình, cô thì chưa từng thử sức với công việc này nên mới đầu khó mà có thể thích nghi được. Trong lúc cô còn đang phải tiếp tục với đống công việc chất thành núi thì từ bên ngoài, Vĩnh Hải cùng Chí Tinh chậm rãi đi vào bên trong.

"Phu nhân!"

Cả hai bước vào bước liền dừng lại lên tiếng. Lưu Triều Hân không nhìn mặt mà xua tay.

"Ừm!"

Thấy cô bận rộn, Vĩnh Hải thẩm mỉm cười rồi đi đến gần chỗ cô. Việc của ông chủ bọn họ rất nhiều, nhìn mái tóc được buộc gọn lại, khuôn mặt cũng đanh lại có phần nghiêm túc thì anh cũng biết cô đang tập trung cỡ nào.

Vì cả hai nhận được lệnh của Lý Cao Minh nên mới đến đây chứ không cũng chỉ ở quanh quẩn trong nhà. Mặc dù vai trò chỉ thấp hơn Lý Cao Minh và Lưu Triều Hân nhưng số công việc của họ làm còn ít hơn bất kỳ một ai nhưng khi nhận việc thì việc nào cũng vô cùng khó khăn.

Chí Tinh thấy cô tập trung cũng không lên tiếng quấy phá, cậu ngồi trên ghế sofa rồi nhìn về phía cô. Lệnh của hắn là gọi bọn họ đến đây để giúp đỡ cho cô trong ngày đầu tiền nhưng bây giờ cả hai người họ nghĩ không nên xen nào.

Thời gian lại một lần nữa trôi qua trong chớp mắt, Lưu Triều Hân thường ngày trách móc hắn làm việc quên thời gian nhưng lúc này cô mới nhận ra công việc của hắn không hề đơn giản như vậy.

Mặc dù làm việc rất mệt và tốn sức nhưng cô không than lấy nửa lời, ánh mắt tập trung hoàn toàn vào công việc khiến Vĩnh Hải đứng bên cạnh cũng thầm cảm thán, người ta đúng là nói quả không sai.

Mây tầng nào gặp gió tầng nấy. Hắn làm việc bất kể ngày đêm thì cô cũng làm việc quên béng đi thời gian của riêng mình.



"Phu Nhân!"

Từ ngoài cửa, một cô nàng chậm rãi bước vào cúi đầu cung kính. Vĩnh Hải thấy vậy thì đi đến lên tiếng thay cô.

"Có chuyện gì?"

"Dạ thưa, có người muốn tìm ông chủ ạ!"

Lưu Triều Hân nghe vậy thì dừng việc, ánh mắt chuyển hướng nhìn cô gái kia rồi lên tiếng.

"Là ai?"

"Dạ là Bách Hào Gia thưa phu nhân, vì là không có ông chủ ở đây nên tôi không dám nhận lời!"

Bách Hào Gia, cô đã từng nghe thấy cái tên của người đàn ông này và cũng được biết ông ta không ai xa lạ chính là ba của Bách Nhiên. Trong đầu suy nghĩ thứ gì đó, khoé môi cô cong lên một nụ cười rồi lên tiếng.

"Cứ việc đưa ông ta đến đây, tôi sẽ thay ông chủ tiếp chuyện!"

"Vâng ạ!"

Cô nàng kia nghe rõ lệnh thì cũng nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Chí Tinh và Vĩnh Hải nghe thấy thì đồng loạt nhìn về phía cô nhưng cô chỉ đáp lại họ bằng một nụ cười rồi xua tay ý bảo họ nên rời khỏi căn phòng này.

"Phu nhân, tôi gửi lại cô thứ này!"

Chí Tinh gật đầu như đã rõ, cậu ta chậm rãi đi đến bên cạnh cô rồi đưa cho cô một khẩu súng đã được nạp đạn đặt vào tay cô. Lưu Triều Hân cũng ngầm hiểu được lời nhắc của cậu.

"Đi thôi!"

Vĩnh Hải nhắc nhở, cả hai rồi cũng rời khỏi trước khi hai người họ đụng mặt Bách Hào Gia.

Căn phòng giờ chỉ còn lại Lưu Triều Hân, khẩu súng được cô giấu vào ngăn kéo tủ rồi nhìn cánh cửa đang dần mở ra. Bách Hào Gia một thân một mình đi vào, nhìn thấy cô ông ta như thấy ma mà giật mình đứng yên tại chỗ.



"Mời ngồi!"

Cô bỏ qua sắc mặt của ông ta rồi hướng tay về phía chiếc ghế đã được chuẩn bị sắn. Bách Hào Gia lấy làm tâm lý mà ngồi xuống ghế, chậm rãi hướng mắt về phía cô.

"Không biết ông đây là có chuyện gì không?"

Nghe Lưu Triều Hân hỏi, ông ta im lặng một lúc suy nghĩ. Ban đầu việc muốn đến đây là để gặp hắn nhưng khi nhìn thấy cô, ông ta lại nhớ đến lời cảnh cáo cùng sự đe dọa mà hắn đã làm ở Bách Gia. Hôm nay không biết là hên hay xui lại đụng mặt cô ở nơi này khiến ông ta rất bất ngờ.

Nhìn ông ta trầm tư suy nghĩ cô cũng không vội vàng hối thúc, ánh mắt vẫn dán chặt lên người ông ta tựa như một chiếc camera quan sát không rời nửa bước. Với ánh nhìn của cô ông ta dần thấy không thoải mái, nhẹ hẳng giọng rồi lên tiếng.

"Tôi đến đây là để gặp Lý Cao Minh, cậu ấy không có ở đây sao?"

"Anh ấy không có ở đây, có chuyện gì không?"

"Vậy thì tôi xin phép!"

Nói rồi, Bách Hào Gia ý định đứng dậy rời đi mà không xem xét sắc mặt của cô. Nhà họ Bách với đứa con trai Bách Nhiên đã khiến cơ thể cô bị tổn hại không ít mà giờ gặp mặt ông ta cũng chẳng lời mảy may.

Cô nghiến răng đứng dậy lên tiếng.

"Ồng không có lời gì nói với tôi sao? Việc con trai ông đã làm với tôi?"

Lời nói của cô tựa như dây thừng giữ chân Bách Hào Gia lại, ông ta đứng yên bất động tại chỗ khi nghe thấy lời nói của cô. Lưu Triều Hân thầm cười vì biết lời nói đó đã thành công tác động lên suy nghĩ của ông ta.

"Cô nói gì, tôi không rõ mấy."

Bách Hào Gia vờ như không hiểu lời nói của cô. Lưu Triều Hần cũng biết rõ chiêu trò của ông ta mà không ngần ngại lên tiếng gợi nhớ lại những việc Bách Nhiên đã làm trước mặt ông ta.

"Nếu ông không nhớ thì hãy để tôi nhắc cho ông nhớ. Ngày tôi bị con trai ông xâm phạm ông là người dung túng cho cậu ta, con trai ông tung những bức ảnh đó lên các trang mạng cũng một tay nhà họ Bách ông che chở. Bách Nhiên lần nữa ngang nhiên hợp tác với người khác bắt cóc con trai tôi, ông vậy mà không định cho tôi một lời nói nào sao? Người bị con trai ông làm tổn thương ở trước mặt ông mà ông định giả điếc giả mù vậy à?"

Từng câu từng chữ cô vang lên đầy hận thù, chỉ cần nghĩ đến là cơ thể cô đã run lên vì tức giận nhưng không nhắc thì cô chắc chắn ông ta sẽ còn giả ngốc trước mặt cô. Ngày cô buông bỏ vẻ hồn nhiên vốn có cũng là lúc cô đã quá mệt mỏi với bão tố của xã hội.