Cấm cãi nhauTác giả: Trường Hạ Bất Thệ♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚10. Nắm tay rồiKhông đi bệnh viện vì Liễu Vũ Phong muốn thế, Liễu Vũ Phong cảm thấy đến bệnh viện khám là hố tiền, kê một đống thuốc không cần thiết, can mãi cũng vô dụng, sống chết không muốn đi bệnh viện.
Cam Nhạn Chi thấy Liễu Vũ Phong bị bệnh khó chịu đành phải chiều y.
Liễu Vũ Phong uống thuốc cũng không khỏe lại mà còn gặp ác mộng, mơ thấy cảnh tượng lộn xộn, máu, tình dục, bình hoa vỡ nát, vết sẹo, còn có bóng dáng Cam Nhạn Chi, bản thân không thể nhấc chân lên được.
Y không ý thức được mình bị bóng đè, nằm cạnh Cam Nhạn Chi nói rất nhiều từ không thành câu.
"Không, ưm, chờ một chút, chỗ này, anh, anh, Nhạn..."
"Tỉnh tỉnh Vũ Phong, khó chịu ở đâu?!" Cam Nhạn Chi ở bên cạnh đọc sách không ngủ, thấy không thích hợp nên lay người Liễu Vũ Phong.
Liễu Vũ Phong giãy giụa thoát khỏi bóng đè, tim đập nhanh, không ngừng thở dốc.
Y sốt cao hơn, sốt đến mức người lờ đờ, nói hết lời rồi, Cam Nhạn Chi lấy nhiệt kế bấm thử, đã sốt tới 39.5°, mắt thì mở, từ lúc tỉnh đã ho dồn dập không ngừng, chảy nước mũi, mặt thì không đỏ, người trở nên chậm chạp, choáng váng.
Cam Nhạn Chi gọi Liễu Vũ Phong, y đờ đẫn, ánh mắt ươn ướt.
Ở trong mơ y cứ khóc mãi, vẫn chưa thể thoát ra khỏi giấc mơ. Cam Nhạn Chi bế y lên, vỗ về bên lưng: "Không sao rồi, đi bệnh viện tiêm thuốc là hết nhé."
"Đau lắm, uống thuốc được không?"
"Không được, ngoan nào, đi theo anh."
Bình thường đến bệnh viện sốt 39 độ đều phải tiêm thuốc để nhanh chóng hạ nhiệt, tránh nhiệt độ lại tăng gây tổn thương đến não.
Cam Nhạn Chi cõng Liễu Vũ Phong xuống xe, y vào rồi còn nói thêm hai câu, nói khó chịu, chóng mặt.
"Cố tí nữa, chúng ta lấy số."
Liễu Vũ Phong không đáp, nói hai câu xong đã sốt rồi ngất xỉu, chẳng còn sức choàng tay qua cổ Cam Nhạn Chi.
"Liễu Vũ Phong!"
Y trượt xuống từ sau lưng Cam Nhạn Chi, làm Cam Nhạn Chi sợ chiết khiếp, anh kéo không được một người lớn như thế, y tá bên cạnh nhanh chóng đi tới đỡ bệnh nhân bị ngã xuống giường. Lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, bây giờ mặt mày Liễu Vũ Phong trắng bệch.
Lúc này Cam Nhạn Chi phát hiện Liễu Vũ Phong hít thở khó khăn, mũi không thể thở ra, cổ họng còn có đàm, Liễu Vũ Phong há to miệng, cố gắng thở mạnh, nhưng miệng lại không thể thở ổn định được nữa.
Liễu Vũ Phong che ngực, hô hấp khó khăn, giống như trở lại thời điểm bị bệnh sốt rét ba năm trước đây, y muốn há miệng thở nhưng chỉ có một chút dưỡng khí gian nan tiến vào phổi, dường như sắp chết vì thiếu oxy.
Tình huống khẩn cấp vào phòng cấp cứu, bác sĩ vội vàng đặt nội khí quản cho để làm sạch đờm, cho y thở oxy để hỗ trợ hô hấp một lúc rồi tiêm thuốc, sắc mặt mới cải thiện, hô hấp bình thường.
Cam Nhạn Chi đứng ở bên cạnh thở ra một hơi, cả người mồ hôi lạnh, ba năm trước đây Liễu Vũ Phong cũng như vậy sao? Không thể thở thiếu oxy, sốt cao đến độ sắp hỏng đầu cũng chỉ một mình đợi chờ ở nơi tha hương?!
Anh nắm lấy tay Liễu Vũ Phong, nhủ thầm trong lòng: May là anh không đi, nếu không thì phải hối hận cả đời.
"Vũ Phong, đối xử tốt với bản thân một chút, em như thế này làm sao anh yên tâm rời đi." Cam Nhạn Chi không nhịn được, một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Liễu Vũ Phong.
Anh nhớ thương một Liễu Vũ Phong khỏe mạnh hạnh phúc, cũng là do anh không cách nào quan tâm y đầy đủ, không cởi bỏ khúc mắc đúng cách, còn nghĩ nếu mình đi, Liễu Vũ Phong sẽ sống tốt hơn.
Trước kia Cam Nhạn Chi đã nghĩ, bọn họ vẫn luôn dậm chân tại chỗ, vấn đề của cả hai không thể giải quyết được. Anh liền muốn cách xa, có lẽ từ từ sẽ có phương pháp giải quyết vấn đề.
Cam Nhạn Chi đang ngồi ở kế bên cửa sổ khu chờ lấy thuốc, cảm thấy mặc dù xung quanh có rất nhiều người nhưng vẫn khá yên tĩnh. Đột nhiên anh thấy ù tai một chút, một lúc sau mới về bình thường.
Đợi hồi lâu vẫn không nghe được gọi đến số mình, anh liền đi qua, lúc này mới nghe được số của Liễu Vũ Phong.
Dược sĩ cầm đớn thuốc sốt ruột nói: "Sao gọi lâu như thế giờ mới đến?"
Cam Nhạn Chi sửng sốt một chút, xoa xoa lỗ tai nói: "Xin lỗi."
Anh thở dài một hơi đi đến bên giường bệnh Liễu Vũ Phong, trầm tư thật lâu, nước từng giọt từng giọt rơi xuống, đến tận khi nước thuốc đã chảy hết Liễu Vũ Phong cuối cùng cũng đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể hạ xuống, truyền hết ba bình thuốc.
Rốt cuộc Liễu Vũ Phong đã tỉnh lại, câu đầu tiên mở miệng nói là, Nhạn Tử, em muốn về nhà.
"Bác sĩ nói về mới có thể về."
Bác sĩ bảo ở lại quan sát nửa tiếng, nhiệt độ không đổi, hô hấp ổn định là có thể về nhà tĩnh dưỡng, ăn cái gì bổ sung thêm protein và sức đề kháng là được.
Bác sĩ lật lại bệnh án sốt rét cũ của Liễu Vũ Phong, có lòng tốt nhắc nhở: "Bây giờ bệnh chữa ổn rồi, kiểm tra lại cũng không có nóng quá nữa, trứng của đơn bào sốt cách nhật bám vào hồng cầu gây hao hụt hồng cầu, thiếu máu là chuyện khó tránh khỏi, dùng thuốc hoặc truyền dịch sẽ làm tổn thương lá lách, đừng hút thuốc và uống rượu nhé."
Cam Nhạn Chi nghe, nhíu mày bặm môi, mặt mày bình tĩnh nhìn thoáng qua Liễu Vũ Phong. Liễu Vũ Phong không sốt, tinh thần sảng khoái, đầu óc có thể suy nghĩ. Y biết chắc chắn Cam Nhạn Chi đang giận, chuyện nghiêm trọng như thế chẳng nói một lời.
Liễu Vũ Phong vội vã cười cười, Cam Nhạn Chi ngồi bên mép giường, trầm mặc không nói, lúc hai bên nhìn nhau, Liễu Vũ Phong không dám cười nữa.
Hết giờ quan sát bệnh nhân, một tay Cam Nhạn Chi xách thuốc, áo khoác Liễu Vũ Phong thiết kế thiếu một cái túi, chỉ có thể đút một tay vào, Liễu Vũ Phong cảm thấy một tay để trong túi thôi thì không phải phép với cái tay còn lại, đành sóng vai đi cùng anh.
Liễu Vũ Phong liếc Cam Nhạn Chi một cái, muốn làm dịu bớt không khí: "Thầy Nhạn ơi, em có một cái túi thôi, có thể để tay vào túi thầy không?"
Cam Nhạn Chi nhìn y một cái, không thèm để ý.
Khẩu lệnh của y không kích hoạt được hành động nắm tay cùng Cam Nhạn Chi. Liễu Vũ Phong nghĩ đến chuyện họ chia tay, nói vậy thì làm gì có tư cách chứ, túi của bạn trai cũ sao mà mình được phép cho vào?
Liễu Vũ Phong lại nghĩ tiếp, nhưng mà hai người mình cũng không tính là chia tay mà, có bạn trai cũ nào lại cõng mình đi truyền dịch khám bệnh, ở bên mình đến tận giờ phút này, còn chở mình về nhà.
Nghĩ nhiều quá bắt đầu chóng mặt, y đi đường lảo đảo, Cam Nhạn Chi cũng chẳng dìu y, Liễu Vũ Phong đúng tình hợp lý giận dỗi la lớn: "Cam Nhạn Chi! Anh không yêu em nữa! Em muốn nắm tay! Nắm tay em!"
Khẩu lệnh này hiệu quả, Cam Nhạn Chi lập tức nắm tay, ấm áp cực kỳ.
Liễu Vũ Phong: "Phải khiến em giận dữ anh mới chịu làm à?"
"Trước kia em sẽ không hỏi mà sẽ trực tiếp nắm tay." Cam Nhạn Chi nghiêm túc sửa đúng.
"Lúc trước em không lễ phép vậy sao?"
Cam Nhạn Chi nghi ngờ: "Yêu đương với tôi nắm tay còn cần phải lễ phép à?"
"Ò, đúng nhỉ." Liễu Vũ Phong ngơ ngác gật đầu.
Hai người tay nắm chặt bên nhau, đi đến trước cửa xe mới buông ra.
Lúc này Liễu Vũ Phong mới nhớ Cam Nhạn Chi vừa mới nói "Yêu đương với tôi nắm tay còn cần phải lễ phép à?", cái gì chứ, bọn họ vẫn còn yêu đương sao?
Liễu Vũ Phong hoảng loạn dùng ngón tay chỉ Cam Nhạn Chi, Cam Nhạn Chi nắm lấy ngón tay Liễu Vũ Phong: "Lại làm sao vậy?"
"Anh..."
"Lên xe rồi nói." Cam Nhạn Chi cởi khăn quàng cổ giúp Liễu Vũ Phong.
Liễu Vũ Phong ngoan ngoãn lên xe, Cam Nhạn Chi mở máy sưởi: "Muốn nói chuyện gì?"
"Chúng ta vừa mới nắm tay."
"Thì sao nào?"
"Nhưng mà... Không phải mình chia tay rồi hả?" Liễu Vũ Phong vẫn không nhịn được mà nói mấy lời này.
"Ừm."
"Vậy sao chúng ta còn nắm tay được?!" Liễu Vũ Phong sốt ruột.
"Sao lại không được?"
"Hả? Không đúng, chia tay, sao mà nắm tay được, không được đâu. Bây giờ quan hệ của mình là thế nào?"
"Quan hệ mập mờ." Cam Nhạn Chi nhanh chóng định nghĩa ngầm.
"Đúng vậy, không đúng! Sao lại có thể mập mờ?! Không tốt đâu."
"Cho nên kết hợp với ngữ cảnh này, em cảm thấy mập mờ là một tính từ xấu à?" Cam Nhạn Chi ghé sát lại, Liễu Vũ Phong sửng sốt một chút, chẳng qua là thắt dây an toàn thôi, gần thêm chút nữa là bị thanh âm làm bỏng tai mất.
"Cũng không phải, em tra một tí, à — là tính từ trung tính."
"Cho nên tôi có dùng sai tính từ không?" Cam Nhạn Chi gõ tay lái.
Liễu Vũ Phong có cảm giác như đang nghi ngờ kiến thức của giáo viên Ngôn ngữ Hán, vô tình xúc phạm, y chột dạ một chút, không nhìn nữa, ngốc ngốc mà trả lời: "Không... Không có."
Liễu Vũ Phong không dám nhìn Cam Nhạn Chi, nghiêng người làm bộ ngủ, thấy như không phải đường về nhà.
"Đi đâu vậy?"
"Trường học."
"Không về nhà sao?"
"Không về, đến nhà ăn trường ăn cơm."
Cam Nhạn Chi cứ như người máy trả lời câu hỏi, Liễu Vũ Phong nhìn ánh đèn chiếu qua cửa sổ xe, nói: "Dẫn em đến trường anh không ổn lắm đâu."
"Em xấu đến mức không thể gặp người khác à?"
"Không phải, em là nam mà, giáo viên dẫn đầu trong chuyện yêu đương nam nam không tốt lắm đâu."
"Yêu đương với em phạm pháp à?"
"Sao có thể?"
"Em vi phạm nội quy trường học à?"
"Không có, em không có học trường anh."
"Trường tôi sẽ bắt đồng tính luyến ái à?"
"Xã hội pháp chế không thể..."
"Thế nên em sợ cái gì?"
Liễu Vũ Phong nghẹn họng, y xoa ngón tay: "Nhỡ đâu bị học sinh, đồng nghiệp hay lãnh đạo thấy được, có người nói xấu sau lưng anh thì sao?"
"Em vẫn luôn lấy tôi làm trung tâm mọi vấn đề." Cam Nhạn Chi mở cửa sổ xe thông khí.
"Đây là vấn đề mà tôi luôn nghĩ đến, Liễu Vũ Phong." Anh bực bội xoa tóc.
"Yêu đương với em không phải chuyện sai trái, không ai có thể chỉ trích tôi cả, đừng sợ rằng tôi sẽ như thế nào, nghe rõ chưa?"
"Nhưng mà em không nhịn được."
"Vậy tôi không cho nghĩ nữa, bây giờ nghĩ đến chuyện làm sao tiếp tục mập mờ với tôi đi."
Liễu Vũ Phong khẽ nhếch môi, ngây ngẩn cả người: "Ò, được rồi."
Để thể hiện sự mập mờ, Liễu Vũ Phong giấu nửa mặt vào trong áo phao, lộ ra ánh mắt thẹn thùng ngắm nghía Cam Nhạn Chi: "Không nghĩ được thì làm sao bây giờ?"
"Vậy tôi nghĩ."
"Anh nghĩ được gì rồi?"
"Lúc đi học ngồi hàng đầu, để tôi lúc nào cũng thấy được em."
Tác giả có lời muốn nói: Đừng quan tâm sao mà áo Liễu Vũ Phong chỉ có một túi, bởi vì cái áo đó do chính tác giả may đó hahaaha
Đột nhiên phát hiện Tiểu Phong của chúng ta bị bệnh đầu óc chẳng dùng được ha ha ha ha, thật sự là ngốc quá đi.