Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 248




Sau khi Lâm Thanh Mai ra khỏi phòng bệnh, Đỗ Tuấn lập tức tiến lên.

Cô ngước mắt nhìn anh ta: “Trợ lý Đỗ, mau gọi bác sĩ đi, tổng giám đốc của anh đồng ý chữa trị rồi.”

Đỗ Tuấn lập tức cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn cô Đông Phương! Tôi thay mặt chủ tịch hội đồng quản trị bên tôi cảm ơn cô Đông Phương!”

Cô bật cười: “Không có chi, tổng giám đốc nhà anh là ba của Asa, tôi lại là giáo viên của Asa, không thể mặc kệ như thế.”

“Vâng vâng vâng, cô Đông Phương nói phải!”

Thấy Đỗ Tuấn hào hứng ra mặt, Lâm Thanh Mai nhún vai, nói: “Vậy tôi đi đây. Tổng giám đốc nhà anh đúng là hay sinh sự…”

Đỗ Tuấn cười, tiễn cô.

Sau khi Lâm Thanh Mai khuất bóng nơi hành lang, Đỗ Tuấn vào phòng bệnh, kể lại đoạn nói chuyện cùng Lâm Thanh Mai ở trước cửa cho Lập Gia Khiêm nghe.

Lúc này, Lập Gia Khiêm dường như đã khôi phục lại ý chí chiến đấu, vừa nghĩ đến việc vẫn còn hy vọng theo đuổi lại Lâm Thanh Mai, cả người anh bỗng tràn trề sức sống!

“Đỗ Tuấn, cậu đến đây, tôi nói cái này.”

Đỗ Tuấn nhanh chóng tiến đến cạnh Lập Gia Khiêm.

Lập Gia Khiêm ghé tai, nói với anh ta chuyện của Lâm Thanh Mai.

Đỗ Tuấn kinh ngạc che miệng, suýt chút bật thốt thành tiếng.

“Sau này, cậu cho một nhóm chị em Long Hoa làm ám vệ đi theo bảo vệ Thanh Mai, tuyệt đối không được để cô ấy gặp chuyện nữa!” Ánh mắt Lập Gia Khiêm đầy kiên quyết, cánh tay bị thương, buông thõng yếu ớt ở một bên.

“Vâng, tổng giám đốc Lập, hiện giờ cô Lâm đã trở về…”

Lập Gia Khiêm ngước mắt liếc anh ta, sửa lại: “Gọi cô ấy là mợ chủ, đời này cô ấy chỉ có thể là vợ của tôi! Ai cũng đừng mong động vào cô ấy!”

Đỗ Tuấn giật thót, chớp mắt đã trở lại là ông chủ ngang ngạnh mạnh mẽ rồi!

Anh ta suýt chút thì vỗ tay khen hay, vội gật đầu: “Vâng, cô ấy là phu nhân.”

“Cậu hãy dùng tốc độ nhanh nhất bán ra bảy mươi phần trăm cổ phần của công ty môi giới Đồng Dao, sau này hễ là chuyện dính dáng đến sản nghiệp của Đồng Dao thì đừng can dự vào. Ban đầu nếu như không phải mẹ của Thanh Mai ba lần bốn lượt nói với tôi, tôi còn chẳng thèm đầu tư. Lần này, cô ta đã khiến Thanh Mai bị thương, tạm thời tôi không tính toán, sau này cô ta còn ngông cuồng như vậy, cậu tự liệu mà xử lý, không cần nương tay.”

Đỗ Tuấn cười cười, gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”

Anh ta nhanh chóng cảm nhận ông chủ đang bật chế độ yêu vợ mãnh liệt!

Lập Gia Khiêm lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, thường ngày phải đặc biệt lưu ý hơn, đừng để Thanh Mai phát giác ra đãi ngộ mà chúng ta dành cho cô ấy, ít nhất đừng quá lộ liễu.”

Anh bất lực thở dài thườn thượt: “Cô ấy giấu tất cả mọi người, không công khai thân phận của mình, tôi đoán hẳn là cô ấy lo lắng Asa sẽ không chấp nhận, có lẽ cũng lo lắng tôi không thể chấp nhận cô ấy…… Người phụ nữ ngốc nghếch này, cô ấy chẳng hiểu gì về tình yêu chân chính cả, dù sao tôi cũng đã hiểu rồi.”

“Tổng giám đốc Lập, quá khứ của phu nhân thật quá đau khổ! Anh đúng là nên bù đắp cho cô ấy……” Mắt Đỗ Tuấn hoe đỏ, không khỏi nhắc Lập Gia Khiêm.

Ánh mắt Lập Gia Khiêm ảm đạm, âu sầu: “Việc này còn cần cậu nói hả? Bây giờ tôi đang thân mang trọng tội, chỉ mới vừa bắt đầu tạ tội với cô ấy thôi…… May mà, tôi có Asa, sau này đành dựa vào con trai vậy.”

……

Một tuần sau, Lâm Thanh Mai lại đến biệt thự của Lập Gia Khiêm dạy mỹ thuật cho Asa.

Vết thương trên chân cô đang lành lại rất nhanh, chỉ cần không chạy nhảy, hoàn toàn có thể đi đứng bình thường.

Năm giờ chiều, tay Lâm Thanh Mai mang canh sườn ngô cô tự hầm, bước vào biệt thự.

Asa nói với cô bé muốn ăn canh sườn, Lâm Thanh Mai ngâm nga câu hát, vui vẻ hầm canh.

Sau khi cô bước vào phòng khách biệt thự, chú trung dẫn cô đến phòng ngủ của Lập Gia Khiêm.

Vừa vào cửa, quả nhiên như lời chú Trung nói, Asa cũng ở trong phòng của Lập Gia Khiêm.

Asa đang lật một tập thơ tiếng Pháp, đọc cho Lập Gia Khiêm đang nằm trên giường nghe.

Trong nháy mắt Lập Gia Khiêm nhìn thấy Lâm Thanh Mai, trong lòng vui mừng phấn khích, nhưng anh cố gắng áp chế vẻ hào hứng nơi đáy mắt, giả vờ bình thản, nói: “Em đến rồi.”

“Ừ.” Lâm Thanh Mai đang cầm canh trong tay.

“Chú Trung, chú đổ canh của cô Diễm ra ba bát, nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ dùng trong bữa tối.” Lập Gia Khiêm thản nhiên dặn dò.

Chú Trung đáp: “Vâng, cậu chủ.”

Dứt lời, chú Trung nhận hộp giữ ấm từ tay Lâm Thanh Mai, mỉm cười, đóng cửa rời đi.

“Cô Diễm ơi, em cảm ơn cô có thể cùng đến ăn tối với nhà em, vì lúc sáng khi đi siêu thị mua đồ ăn, em đã tự tay lựa tôm đó!” Asa bỏ sách tiếng Pháp xuống, lúc này bé đang mang vớ hoạt hình, ngồi cạnh Lập Gia Khiêm.

Lâm Thanh Mai nhìn con trai mềm mại đáng yêu, thật muốn xông đến thơm bé một cái.

Lập Gia Khiêm nhìn ra mong mỏi nơi đáy mắt cô, anh vỗ lưng con trai: “Asa, mẹ Diễm của con đến rồi, con không bước xuống chào sao?”

Lâm Thanh Mai nghe từ “mẹ” lập tức cười cười, cô đứng nguyên chỗ cũ, chăm chú nhìn con.

Dù gì Asa cũng là con nít, lúc đầu nhất thời xúc động nên đã nhận Lâm Thanh Mai là mẹ Diễm, nhưng bình thường, khi ở riêng, bé vẫn gọi cô là cô giáo.

Dường như Asa hơi khó xử: “Ba ơi, lần trước mẹ Gia Linh biết con lại nhận thêm mẹ nên hơi không vui ạ, nói con cứ tùy tiện nhận mẹ như con nít vậy.”

Sắc mặt Lập Gia Khiêm cứng đờ, anh không ngờ Vương Gia Linh lại nói vậy, anh ngước lên thì trông thấy vẻ mất mát nơi đáy mắt Lâm Thanh Mai.

Anh thương vợ nên đã rầy con trai: “Con vốn chỉ là một đứa trẻ, ban đầu con nhận cô Diễm là mẹ Diễm, hiện giờ lại không nhận nữa, con cứ lúc nắng lúc mưa thế này, vậy chuyện ba đã đồng ý với con cũng có thể không tính nhỉ!”

Asa lập tức xụ mặt: “Dạ? Hôm qua ba vừa đồng ý mua cho con cả bộ Transformer, lẽ nào cũng không tính sao ạ?”

Lập Gia Khiêm không thèm nhìn bé, không vui nói: “Con nói xem?”

Chính mắt nhìn thấy ba mất hứng, Asa vội ngồi dậy bò xuống giường, chạy đến trước mặt Lâm Thanh Mai, ôm lấy một bên chân cô, ấm ức nói: “Cô Diễm ơi, cô xem ba con nuốt lời kìa!”

Lâm Thanh Mai thấy con trai rơm rớm nước mắt, nhất thời mềm lòng: “Anh Lập, người lớn phải giữ lời với trẻ con, nếu không sẽ khiến con đánh mất lòng tin về anh đấy.”

Lập Gia Khiêm bĩu môi, nói: “Asa tự nó cũng có làm được đâu, mắc gì anh phải giữ lời.”

Asa rơi nước mắt, bé nhìn Lập Gia Khiêm rồi ngẩng đầu nói với Lâm Thanh Mai: “Mẹ Diễm, mẹ tha thứ cho con được không, mẹ thuyết phục ba mua Transformer cho con với.”

Tiếng gọi mẹ Diễm miễn cưỡng như vậy khiến trong lòng Lâm Thanh Mai chẳng dễ chịu mấy, cô bỗng chốc đã thông suốt, có lẽ vì thời gian cô và con bên nhau quá ít.

“Asa, con đến phòng ăn dùng canh đi, để cô Diễm nói chuyện với ba, nhất định ba sẽ đồng ý mua Transformer cho con!”

“Dạ, cảm ơn cô Diễm ạ!” Asa cười phá lên, bé chạy đến mở cửa phòng, vẫy tay rời đi.

Sau khi Asa rời khỏi, Lâm Thanh Mai bước đến sofa gần đó ngồi xuống.

Cô nói thẳng: “Anh Lập, thực ra anh không cần miễn cưỡng bé, tình cảm giữa em và Asa phải từ từ bồi đắp……”

Trên khuôn mặt nam tính của Lập Gia Khiêm thoáng nở nụ cười: “Sau này em cứ gọi anh là Gia Khiêm đi, gọi anh Lập xa cách quá. Nếu em muốn nuôi dưỡng tình cảm với Asa, anh khuyên em nên dọn đến đây sống chung với tụi anh đi.”

Lời anh nói khiến Lâm Thanh Mai trợn tròn mắt, cô thốt lên kinh ngạc: “Dọn đến sống chung?”

Lập Gia Khiêm gật đầu nói rất hùng hồn: “Đúng! Em nghĩ xem, Vương Gia Linh và Đồng Dao ở bên Asa lâu như vậy, nếu em muốn xây dựng tình cảm sâu đậm với Asa, dọn đến ở cùng là cách tốt nhất.”

Cô cau mày khó hiểu: “Vì sao anh lại giúp em cải thiện quan hệ với Asa?”

Anh cầm điện thoại giả vờ như định nhắn tin, vẻ mặt nhàn nhã, nói: “Không phải em nói con em đã bị người tình mang đi sao? Con anh chính là con em, em hoàn toàn có thể xem Asa như con ruột của mình.”

Lâm Thanh Mai nhướng mày nhìn anh, thầm nghĩ: Hay thật, Asa vốn là con em!

Lúc này Lập Gia Khiêm đang nhìn cô đăm đăm, tựa như có linh cảm, ánh mắt anh cũng thay lời muốn nói: Anh biết.