Đối diện với lời bình phẩm của Đông Phương về Trần Hoàng Khôi, Lâm Thanh Mai vẫn giữ thái độ im lặng, chỉ mỉm cười tự giễu.
Nghĩ đến Trần Hoàng Khôi đã từng là chồng cũ của mình thì cô lại cảm thấy cuộc đời giống như một cuộc trải nghiệm vậy, dù là xấu hay tốt bạn đều không thể tránh.
"Hai người cứ từ từ mà nhâm nhi, tôi đi lên lầu trước, tôi chót hứa với biên tập là ngày mai bắt đầu vẽ manga rồi nên không thất hứa được đâu." Lâm Thanh Mai đứng dậy khỏi xe lăn, cô di chuyển từng bước một, cũng may trong biệt thự của Bạch Cảnh Thụy được trang bị sẵn thang máy nên khoảng cách từ đây lên đến tầng hai cô có thể tranh thủ làm biếng một chút.
Bạch Cảnh Thụy thấy vậy vội đứng dậy muốn ra đỡ cô, thấy hành động đó của anh ta Lâm Thanh Mai nói: "Cảnh Thụy, anh không cần lo đâu, tôi không sao mà, đâu có phải gãy xương đâu, vết thương ngoài da thôi mà."
"Không cần thật sao?" Anh ta hỏi.
Lâm Thanh Mai cười mỉm: "Cứ làm như hai người chưa từng thấy tôi bị thương không bằng, tôi vô tích sự thế cơ à?"
Cô không thèm để ý đến họ nữa, rời đi luôn.
Mãi đến khi cô đi vào thang máy và lên đến lầu hai thì Bạch Cảnh Thụy mới thu tầm mắt dõi theo cô trở về phòng ăn, Đông Phương nhìn biểu cảm bất lực của anh ta cười đểu: "Thế nào, thất vọng à? Có phải trong lòng thấy ấm ức khi là bạn mà không có tư cách chiều chuộng cô ấy không?"
Bạch Cảnh Thụy liếc mắt nhìn anh ta rồi lại nhìn chỗ ngồi, nồi lẩu đã được Đông Phương đổ vào thêm một đĩa thịt cừu.
"Cậu cứ ở đấy mà cười tôi, cậu không phải cũng không có tư cách chiều chuộng cô ấy giống tôi sao, cậu ý hả còn không phải hận không thể bế thẳng cô ấy lên lầu hử?"
Bạch Cảnh Thụy giơ cao cốc bia chạm cốc với anh ta.
Đông Phương cười gằn không thành tiếng gật đầu, hai người đồng thời xuất hiện một loại cảm giác cùng chung chí hướng, anh ta cũng cạn ly cùng Bạch Cảnh Thụy: "Thôi không nói nữa, uống đi, đêm nay không say không ngủ!"
"Được, tôi theo."
Hai người họ vừa mới uống được một ngụm bia thì ngoài cửa truyền đến tiếng chuông reo.
Đông Phương và Bạch Cảnh Thụy trao đổi ánh mắt, Đông Phương lập tức đứng lên: "Tôi đi mở cho."
Một lát sau, anh ta bước ra ngoài thấy hai cha con nọ ở bên ngoài thì khẽ nhăn mày, thở dài một tiếng rồi mở cửa.
Cửa vừa mở, đã thấy Asa liến thoắng nói: "Chú Đông Phương ơi, chúng con tặng chú với chú Cảnh Thụy chai rượu vang này nè, nhưng mà xin lỗi chú nhiều vì ở nhà chỉ còn Lafite...Mong chú không chê ạ."
Khóe miệng Đông Phương giật giật, cảm thấy tên Lập Gia Khiêm này đúng là bày đủ trò.
Anh ta phì cười nhận lấy chai rượu, sau đó xoa xoa đỉnh đầu Asa: "Cảm ơn cháu nha Asa, cháu ăn cơm chưa vậy?"
Asa ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ rồi ạ, con mới vẽ xong một bức tranh muốn mang cho cô Diễm xem, cô Diễm có ở nhà không ạ?"
"Có, cô ấy lên lầu hai rồi, cháu tự lên tìm cô nhé." Đông Phương né người, chuẩn bị nhường đường cho hai cho con đi vào.
Asa tươi cười rạng rỡ nhìn Lập Gia Khiêm, Lập Gia Khiêm hôm nay mặc một bộ hoodie trùm đầu, anh đáp: "Con đi đi, nhớ là đúng 9 giờ con phải đi ngủ đấy."
"Vâng ạ!" Asa hớn hở chạy lên lầu hai.
Đông Phương liếc thấy sáu cây đen lính đặc chủng đứng đằng sau Lập Gia Khiêm cách đó không xa, bèn lãnh đạm nhả ra một câu: "Rất xin lỗi, tôi không mời vệ sĩ của cậu vào đâu." Lập Gia Khiêm không nói gì bước vào biệt thự.
Đông Phương quét mắt nhìn bóng lưng của anh cũng không nói thêm gì nữa rồi đóng cửa.
Mười phút sau, Lập Gia Khiêm gia nhập bàn rượu, Bạch Cảnh Thụy nhìn xuống bắp tay phải của anh hỏi: "Vết thương của cậu đỡ chưa, có uống được không? Hay là vẫn nên kiêng đi."
"Không sao, uống tý rượu không chết được đâu mà lo, cùng lắm thì về nhà nốc mấy viên thuốc tiêu viêm là xong, cậu cứ rót đi." Lập Gia Khiêm dịch cốc bia sang chỗ Bạch Cảnh Thụy.
Đáy mắt Đông Phương xẹt qua vài tia xấu xa: "Bạch Cảnh Thụy sao cậu cứ lải nhải như bà già thế, Lập Gia Khiêm còn không quan tâm thì cậu lo cái quái gì? Nào, rót rượu cho cậu ấy đi."
Khóe miệng Lập Gia Khiêm treo ý cười nhàn nhạt, từ trong mắt của Đông Phương thì anh đã sớm nhận ra tên Đông Phương này đang có ý đồ muốn chuốc say anh đây.
Để anh chống mắt nhìn xem đợi uống đến phút cuối ai sẽ gục trước ai!
Ba người đàn ông cứ thế vừa tâm sự vừa uống bia, thỉnh thoảng gắp vài miếng thịt tý rau, thế mà chưa đến hai mươi phút mà ba người đã uống sạch tám chai bia.
Đúng lúc cả ba đang muốn chạm cốc thì Asa bỗng xuất hiện tại cửa phòng ăn, cậu bé khẽ gọi: "Ba ơi, ba qua đây một chút được không?"
Lập Gia Khiêm hỏi thằng bé: "Chuyện gì con?"
Asa khẽ nhướn mày: "Đây là chuyện riêng ạ, không thể nói toẹt ra được, ba qua đây đi ba."
Bạch Cảnh Thụy cùng Đông Phương chỉ nhìn nhau cũng không lên tiếng, Lập Gia Khiêm đứng dậy đi qua đó, đến khi đi đến chỗ con trai rồi anh khẽ cúi người xuống.
Asa thì thầm bên tai anh: "Ba ơi, hình như con nghe thấy tiếng cô Diễm bị ngã ở trong phòng sao ấy ạ, ba mau đi giúp cô Diễm được không ạ!"
Sắc mặt Lập Gia Khiêm nhất thời lạnh xuống, anh nhìn cũng không nhìn đám Bạch Cảnh Thụy và Đông Phương vội kéo tay Asa rời khỏi phòng ăn.
Bạch Cảnh Thụy và Đông Phương cũng không để ý mà tiếp tục uống rượu, còn tưởng rằng Asa thật sự có chuyện riêng cần nói với ba nó...
Chưa tới hai phút, Lập Gia Khiêm cùng Asa đã có mặt tại phòng khách của Lâm Thanh Mai.
Phòng khách rất rộng nhưng bên trong chỉ có độc một phòng tắm duy nhất.
Trước khi Asa tiến vào, Lâm Thanh Mai đã cởi hết quần áo, thư thái ngâm mình trong bồn tắm.
Asa thì ngồi xuống nền nhà cạnh phòng tắm cùng Lâm Thanh Mai ở bên trong nói chuyện phiếm.
Bỗng lúc đó, Asa nghe thấy Lâm Thanh Mai hét lên một tiếng kèm theo tiếng ngã xuống đất, cậu bé hoảng loạn vội vã chạy xuống lầu tìm ba.
Lúc này, cuống họng Lập Gia Khiêm thầm trượt xuống, nếu Lâm Thanh Mai bị ngã thật thì nhỡ giờ cô ấy đang không mặc quần áo, anh mà chạy vào giúp chả nhìn thấy sạch bách à.
"Ba ơi, ba mau đi giúp cô Diễm đi!" Asa sót ruột.
Trong phòng tắm vô cùng yên tĩnh, cũng không biết Lâm Thanh Mai ở bên trong thế nào rồi.
Lập Gia Khiêm nhăn mày, bối rối nói: "Con đừng có giục, ba biết rồi, nhưng phải hỏi cô Diễm trước mới được."
Miễn cho lát nữa bị cô ấy coi là đồ háo sắc.
Khuôn mặt của anh xẹt qua tia ửng hồng, anh gõ cửa hỏi: "Cô giáo Diễm, em ổn chứ? Có cần anh giúp gì không?"
Lâm Thanh Mai bị trượt chân ở trong phòng tắm nên cũng hơi choáng váng, cũng may đầu không bị va đập vào thành bồn tắm, trên người cô chỉ cuốn độc một chiếc khăn tắm màu cam, thần sắc vô cùng xoắn xuýt không biết làm sao để leo dậy.
Không ngờ Asa lại đi tìm Lập Gia Khiêm nhờ giúp đỡ, khiến nội tâm cô đấu tranh dữ dội không biết nên trả lời như thế nào.
"Cô giáo Diễm, em còn không lên tiếng, thì anh phá cửa vào đó." Trong lòng Lập Gia Khiêm bắt đầu thấy lo lắng.
Sợ cô ngất xỉu ở trong đó.
Lâm Thanh Mai quýnh lên đang muốn trả lời thì chợt chính mắt cô nhìn thấy cửa phòng tắm bị bật ra.
Asa đứng đằng sau Lập Gia Khiêm lập tức bị anh dùng chân ngăn lại, anh cất giọng nghiêm túc: "Asa, con đừng vào! Ra ngoài phòng khách đợi đi!"
"Dạ, vâng…"Asa xoay người đi ra ngoài.
Lâm Thanh Mai mắc cỡ đến nhìn cũng không dám nhìn Lập Gia Khiêm, còn giây phút khi anh tiến vào đã lập tức đóng cửa phòng tắm lại.
Trái tim anh bỗng điên cuồng đập loạn, ròng rã bảy năm trời chưa từng chứng kiến cảnh nóng như vậy, coi như trên người Lâm Thanh Mai đã cuốn một chiếc khăn tắm, nhưng ngoại trừ che chắn được ba điểm thì hầu hết làn da trắng ngần của cô đều lộ ra bên ngoài.
Anh băng qua chỗ để áo choàng tắm tiện thể cầm lấy nó rồi đi đến trước mặt Lâm Thanh Mai, Lập Gia Khiêm lập tức cúi người phủ áo lên người cô.
Anh đè thấp giọng xuống hết mức có thể, hỏi một cách quân tử: "Có cần anh ôm em dậy không?"