Cảnh tượng đột ngột xuất hiện này khiến toàn thân Lâm Thanh Mai cứng đờ!
Cô sững sờ mất mấy giây, khi cô hoàn hồn lại, định đẩy Lập Gia Khiêm ra thì cô đã bị anh đẩy mạnh ra trước.
Xe lăn của Lâm Thanh Mai bị một lực mạnh đẩy xoay vòng, Lập Gia Khiêm sầm mặt đứng dậy rồi bước về phía trước.
Khi xe lăn va phải vật cản phát ra một tiếng “rầm”, anh cũng không thèm ngoảnh đầu nhìn Lâm Thanh Mai.
Sau cú va chạm đó, Lâm Thanh Mai bị hoa mắt chóng mặt, toàn bộ các dây thần kinh trong não cô như bùng nổ, mặt nóng tới mức sắp bốc lửa...
Cô nhìn người đàn ông đáng ghét vừa hôn cô rồi bỏ đi như chưa có việc gì xảy ra, trong lòng vừa nôn nóng vừa tức giận!
Lâm Thanh Mai chỉ vào bóng lưng cao ngất như núi của Lập Gia Khiêm, nói “Anh, anh, anh...” một hồi lâu vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Thậm chí lời mắng anh cũng nhất thời kẹt cứng trong cổ họng.
Còn Lập Gia Khiêm thì lên giường nằm luôn, anh cố ý nằm nghiêng sang trái để né tránh ánh mắt của Lâm Thanh Mai, lúc này anh không chỉ khiếp sợ không nói nên lời.
Thậm chí anh còn có chút không thể tin được vừa rồi mình đã hôn cô.
Đã bảy năm kể từ khi Lâm Thanh Mai mất tích, ngoại trừ lúc hôn mặt Asa hồi thằng bé còn là trẻ sơ sinh, bảy năm qua anh chưa từng hôn ai.
Nhưng vừa rồi anh lại hôn người phụ nữ tên Đông Phương Diễm này!
Lập Gia Khiêm nhắm mắt lại để kìm nén sự rung động đã lâu không xuất hiện xuống tận đáy lòng, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi đủ khiến anh có cảm giác tim đập thình thịch, đương nhiên còn có cảm giác tội lỗi sâu sắc...
Anh bỗng có cảm giác áy náy vì phản bội Lâm Thanh Mai!
Cho dù năm đó anh đã kết hôn với Âu Dương Lan Lan, nhưng anh chưa từng chạm vào cô ta, cả thể xác lẫn tinh thần của anh đều trung thành với Lâm Thanh Mai.
Có lẽ vì nhà họ Lập luôn sinh ra những con người chung tình. Suốt bảy năm qua, ngoài trợ thủ đắc lực của anh thì anh không qua lại với bất cứ người phụ nữ nào.
Trong những năm tháng đau khổ ấy, trong những đêm khuya mà nỗi nhớ bùng nổ vì men say ngấm vào đầu, anh cũng chỉ an ủi mình dựa vào những hình ảnh gợi tình của Lâm Thanh Mai ở khách sạn trước đây mà anh còn nhớ...
Anh chưa từng có ham muốn về mặt sinh lý với bất kỳ người phụ nữ nào!
Người phụ nữ Đông Phương Diễm này đúng là khắc tinh của anh.
Lập Gia Khiêm đột nhiên mở đôi mắt đen sâu không thấy đáy ra, lạnh lùng nói: “Đông Phương Diễm, cô không được phép quan tâm đến tôi nữa! Nếu sau này cô lại quyến rũ tôi, chắc chắn tôi sẽ đuổi cô đi!”
Sự vu khống ác ý của anh làm chấn động tam quan của Lâm Thanh Mai, cô đột nhiên hắng giọng mắng: “Anh ngậm máu phun người à? Ai con mẹ nó quyến rũ anh? Vừa rồi là anh cợt nhả với tôi trước, tôi còn chưa mắng anh, anh đã giả vờ ngây thơ vô tội! Lập Gia Khiêm, tôi thật sự không ngờ anh cũng là một tên đểu cáng!”
Lâm Thanh Mai có thể chấp nhận anh kết hôn với Vương Gia Linh, còn có con với cô ta, nhưng cô không cách nào dễ dàng tha thứ cho hành vi giống ngoại tình của Lập Gia Khiêm trong hôn nhân!
Dù cô không có ý đó, vẫn không ngừng kìm nén tình cảm với anh trong quá khứ, nhưng anh đơn phương lợi dụng cô vẫn khiến cô rất phẫn nộ.
Đây là vấn đề về nguyên tắc!
Dù là kẻ thứ ba hay bị ép buộc thành kẻ thứ ba, đời này cô cũng không thể trở thành loại phụ nữ đó!
Cô nhìn bóng lưng anh mà mắng, Lập Gia Khiêm nghe thấy lời nói của cô thì lại rơi vào suy tư...
Tuy rằng nội dung mắng khác nhau, nhưng giọng điệu và tác phong của cô lại giống Lâm Thanh Mai đến lạ.
Khi nãy vì nhìn cô ở khoảng cách gần, ánh mắt cô đã khiến anh nhất thời tưởng rằng mình được nhìn thấy Lâm Thanh Mai.
Trong lúc kinh ngạc mất lý trí, anh đã không kiểm soát được bản thân mà hôn lên môi cô.
Đợi sau khi anh phản ứng lại, thực tế đã đánh một đòn nặng nề vào người anh!
Cô không phải Lâm Thanh Mai! Cô là Đông Phương Diễm, cô giáo dạy vẽ của Asa!
“Lập Gia Khiêm, đừng tưởng anh giả ngu là tôi sẽ quên chuyện này! Giờ anh đã là một kẻ tồi tệ trong lòng tôi! Nể mặt Asa, lần này tôi không so đo với anh! Nếu lần sau anh vẫn không có chừng mực như hôm nay, không cần anh đuổi tôi cũng sẽ tự đi!”
Dù cô không nỡ xa Asa, nhưng cô nhất quyết sẽ không có quan hệ mập mờ với Lập Gia Khiêm, lỡ như để Vương Gia Linh biết thì phải làm sao?
Suy cho cùng, năm đó Vương Gia Linh cũng ở bên Lập Gia Khiêm dưới tình huống không có tin tức gì về cô. Nói đúng ra thì cô ta không hề cướp Lập Gia Khiêm, cô ta chỉ thay thế vị trí của Lâm Thanh Mai trước đây mà thôi.
Nếu cô và Lập Gia Khiêm có duyên không có phận, cô cũng không muốn nắm chặt không buông!
Bây giờ Vương Gia Linh đã mang thai đứa con của Lập Gia Khiêm, Asa còn ỷ lại mẹ Gia Linh của thằng bé, dù Lâm Thanh Mai có thầm ghét trong lòng thì cô vẫn có thể kiểm soát bản thân.
Lâm Thanh Mai không muốn phủ nhận việc Vương Gia Linh đã ở bên Asa trong những năm cô vắng mặt, thậm chí còn có Đồng Dao đanh đá ngang ngược. Là mẹ ruột, Lâm Thanh Mai chưa bao giờ ích kỷ muốn xóa bỏ khoảng thời gian và tinh lực họ dành cho Asa.
Cô có thể thản nhiên đối mặt với tất cả những điều này đã rất khó khăn rồi.
Nếu Lập Gia Khiêm còn tới phá rối lòng cô, vậy sẽ chỉ khiến chuyện này phức tạp hơn thôi.
Nghe Lâm Thanh Mai nói anh giả ngu, Lập Gia Khiêm ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt cô, anh bình tĩnh hỏi: “Đông Phương Diễm, cô mắng tôi là tên đểu cáng, rốt cuộc tôi đểu chỗ nào hả?”
Lâm Thanh Mai lập tức cười khẩy vì câu hỏi của anh, cô khinh thường nói: “Anh đang giả ngu với tôi đấy à? Tôi nhớ anh bị thương ở tay chứ không phải đầu óc, sao anh lại quên mình còn có một người vợ tên Vương Gia Linh chứ? Cô ta còn mang thai con của anh nữa kìa.”
Lập Gia Khiêm cãi lại theo bản năng: “Cô ta không phải vợ tôi... Cô ta...” Con cô ta cũng không phải của tôi! Anh thầm bổ sung câu này.
Cuối cùng vì chưa đủ hiểu Đông Phương Diễm, anh không dám mạo hiểm nói ra bí mật giữa anh và Vương Gia Linh.
Đứa con của Vương Gia Linh và Nhất Đao không dễ có được, Lập Gia Khiêm đã hứa sẽ bảo vệ hai mẹ con cô ta thật tốt thì ít nhất cũng phải giữ được bí mật.
Vẻ mặt rối rắm của Lập Gia Khiêm trong mắt Lâm Thanh Mai lại có nghĩa là không nói nên lời, cô mỉa mai: “Sao, chột dạ không bịa được nữa à?”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt căm hận, sau đó đột nhiên nằm xuống lại, có điều lần này là nằm thẳng. Lập Gia Khiêm bị Lâm Thanh Mai chặn họng không nói nên lời, đành phải nằm xuống nhìn trần nhà.
Thấy anh không nói gì nữa, trong thâm tâm Lâm Thanh Mai cũng không có cảm giác thắng lợi, sự thất vọng và chán nản lướt qua trong lòng cô.
Bởi vì Lập Gia Khiêm không phản bác, tia sức sống cuối cùng trong cô như rơi xuống hồ nước đọng sâu thẳm.
Rốt cuộc cô vẫn đang chờ mong điều gì?
Không phải cô đã biết kết quả từ lâu rồi sao?
Để làm mình cảm thấy thoải mái hơn, Lâm Thanh Mai cố gắng nghĩ đến lý do Kiệt bắt cóc mình vào mùa hè năm trước là vì Lập Gia Khiêm, nỗi thù hận vô thức kia lại chiếm cứ trái tim đang dao động của cô.
Không được tha thứ cho Lập Gia Khiêm một cách dễ dàng như vậy!
Tất cả những bất hạnh cô phải chịu trước đây đều do anh mà ra.
Lâm Thanh Mai cụp mắt rơi lệ, tình cảm cô dành cho anh dần dần tiêu tan, hóa ra hận một người lại đau khổ như thế.
Nếu việc hận anh có thể áp đảo tình cảm cô dành cho anh, vậy cô cứ tiếp tục hận anh...
Một lúc lâu sau, một người nằm, một người ngồi trên xe lăn, cả hai vẫn im lặng.
Mãi đến mười phút sau, Lập Gia Khiêm đang nhìn trần nhà bỗng suy sụp nói một câu: “Có lẽ tôi là một tên đểu cáng, tôi chưa tìm được Thanh Mai đã đi hôn cô. Tôi coi cô là cô ấy, dù đó chỉ là ảo giác nhưng tôi vẫn hôn cô... Tôi đúng là một tên đểu!”