Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 200




Trong bảy năm nay, Lâm Thanh Mai cũng không buông thả chính mình, bây giờ cô đã trở thành tác giả truyện tranh có tiếng trong nước.

Chuyện tranh do cô vẽ cho tới nay còn chưa kết thúc.

Ba năm trước, cô còn sáng tác ra hai bộ kịch bản phim, kịch bản đều được công ty điện ảnh và truyền hình truyền thông mua rồi.

Bởi vì giữ bí mật thân phận của cô, Bạch Cảnh Thụy vẫn đại biểu cô kí hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình và trang web truyện tranh, thù lao của tác phẩm cũng là thông qua Bạch Cảnh Thụy sau đó chuyển khoản cho cô.

Bạn tốt Lưu Bảo Bảo và Lập Tư Thần năm đó tuy rằng đính hôn, nhưng trước ngày đi lĩnh giấy kết hôn hai người lại chia tay trong hòa bình.

Lưu Bảo Bảo vẫn không trị khỏi căn bệnh tiềm tang trong lòng Lập Tư Thần làm cho cô càng cảm thấy mất mác và cảm giác thất bại trong lòng.

Mà Lập Tư Thần cũng thẳng thắng nói cho Lưu Bảo Bảo, anh ta nói anh ta chưa bao giờ yêu cô, anh ta nói chia tay là sự sắp xếp tốt nhất cho cả hai người.

Lập Tư Thần nói hôn nhân không có tình yêu, đến cuối chỉ có thể là từ sự cô đơn của một người biến thành sự cô đơn của hai người.

Lưu Bảo Bảo sau khi chia tay tập trung tất cả tinh lực và thời gian đều đặt vào việc gây dựng sự nghiệp, cô lập ra một nhà tạp chí thời trang.

Lập Tư Thần sau khi chia tay biến thành luật sư liều mạng mặt lạnh, án tử trong tay nối tiếp người này đến người khác, cũng thành một người cuồng công việc.

Còn Lập Gia Khiêm, vào bốn năm trước đã mang theo con trai Asa di dân đi Thụy Sĩ, tin tức vẫn dựa vào Bạch Cảnh Thụy thông báo cho Lâm Thanh Mai.

Lập Gia Khiêm và Asa tất cả đều tốt.

Chẳng qua hai năm trước, Lập Gia Khiêm lại kết hôn với người khác.

Đối tượng chính là bạn tốt của Lập Gia Khiêm Vương Gia Linh, cửa hôn sự này Lập Gia Khiêm chỉ là vì con trai Asa và Vương Gia Linh.

Asa dần dần lớn lên, Vương Gia Linh coi Asa như con trai ruột làm cho Asa vô cùng ỷ lại vào cô ta, cho đến khi có một lần Asa nói với Lập Gia Khiêm hy vọng Vương Gia Linh làm mẹ của thằng bé...

Mà tình cảnh gay go của Vương Gia Linh lúc trước cũng làm Lập Gia Khiêm có chút lo lắng, Nhất Đao - người đàn ông Vương Gia Linh yêu nhất đã chết ngoài ý muốn, vào ba năm trước Nhất Đao vì cứu ba thiếu niên mà anh dũng hy sinh.

Cái chết của Nhất Đao làm cho Vương Gia Linh rất lâu cũng không thể đi ra khỏi bóng ma mất đi người mình yêu, lâu dần dẫn đến bị trầm cảm, vài lần vào những thời điểm khác nhau cô ta nói với Lập Gia Khiêm muốn chấm dứt sinh mệnh của mình đi theo Nhất Đao, điều này làm cho Lập Gia Khiêm rất lo lắng cho sức khỏe tâm lí của của cô ta.

Nhưng anh nhìn thấy khi Vương Gia Linh ở cùng Asa, cả người toát ra sự lạc quan vui vẻ, hơn nữa sau khi con trai hy vọng có mẹ, Lập Gia Khiêm cố lấy dũng khí nói chuyện này với Vương Gia Linh, mục đích của anh rất đơn giản, vì làm cho con trai Asa vui vẻ, cũng vì nhìn thấy Vương Gia Linh sống tốt hơn.

Cứ như vậy, hôn sự không có tình yêu nhưng có tình bạn sâu đậm thuận lợi kết hôn rồi.

Lúc trước khi Lâm Thanh Mai biết tin tức này, suốt một tuần không nói gì, cô cũng không khóc, cứ im lặng ở trong phòng bệnh như vậy.

Khi đó Đông Phương Trực còn tưởng rằng cô lại nghĩ không thông, không nghĩ tới một tuần sau, Lâm Thanh Mai lại khôi phục bình thường, giống như chuyện kia chưa từng xảy ra.

Bảy năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng thời gian ngay khi mọi người thay đổi từng chút tan biến mất.

Hôm nay, Lâm Thanh Mai sẽ rời khỏi vườn địa đàng, cô đang thu thập hành lý, cô phải đi về thăm mẹ Vương Lệ Hằng rồi.

Lần này đi cô cũng không có dự định sẽ quay về vườn địa đàng nữa.

Sự chán ghét vườn địa đàng phát ra từ nội tâm của cô, thậm chí có thể nói là thống hận.

Bởi vì trong vườn địa đàng, ngoài Bạch Cảnh Thụy, cô bị cắt đứt liên lạc với tất cả người nhà và bạn bè.

Mà loại ngăn cách này không phải cô mong muốn, cô là bất đắc dĩ phát ra từ sâu trong linh hồn.

Mặt ngoài thoạt nhìn dường như cô có quyền lợi tự do, cô hoàn toàn có thể liên hệ với bất kỳ ai.

Nhưng sự thật cô bị bỏng hủy dung khiến cho dù thế nào cô cũng không dám bước bước chân kia.

Bao nhiêu lần chịu đựng làm cho sự đau khổ ở thể xác và tinh thần của cô chỉ chừa cho chính mình.

Mỗi người nhà và bạn bè yêu mến cô, nếu đều tận mắt và làm bạn với cô trong thời gian dài cô hồi phục trị liệu, đối bọn họ mà nói sao không phải tra tấn tinh thần chứ.

Sự tra tấn tinh thần này không chết được người, nhưng lúc nào cũng đủ tàn phá, khảo nghiệm tâm trí một người.

Tất cả những điều này để cô chịu đựng một mình đi.

Lâm Thanh Mai cũng không cảm thấy cô thật vĩ đại, cô chỉ cảm thấy như vậy tốt cho tất cả mọi người.

Đúng cũng được, sai cũng thế, bảy năm qua đi rồi mà cô cũng không còn là cô của quá khứ.

Tất cả những đắng cay ngọt bùi cô trải qua ở vườn địa đàng giống như như cô đã trải qua cả một đời, một cuộc đời tràn ngập cô độc lại kiên cường độc lập.

Lâm Thanh Mai đặt laptop màu trắng Đông Phương Trực lúc trước đưa cho cô bỏ vào túi máy tính, cũng đặt máy tính bảng vẽ tay Bạch Cảnh Thụy tặng cho cô vào.

Hai món đồ này đối cô mà nói vô cùng ý nghĩa!

Truyện tranh và kịch bản sáng tác của cô chính là dựa vào hai món đồ này hoàn thành, cô sẽ không bao giờ vứt bỏ, sẽ tiếp tục sử dụng, chẳng sợ có một ngày dùng hỏng rồi không thể chữa được nữa cô cũng sẽ không vứt bỏ!

Lúc này, Đông Phương Trực bước vào phòng, chầm chậm đi về phía Lâm Thanh Mai, trong tay anh ta cầm một chiếc điện thoại thông minh mới tinh.

"Thanh Mai, chiếc điện thoại này em dùng tạm đi, đã bảy năm rồi em không dùng điện thoại, còn quen dùng nó không?" Đông Phương Trực ngồi xuống đối diện cô.

Lâm Thanh Mai nâng mắt nhìn anh ta, ánh mắt của cô điềm tĩnh lại bình tĩnh: "Di động chính là một công cụ, trừ lúc cần gọi điện thì hữu dụng, bình thường chỉ là vật trang trí."

Đầu tóc bạc ánh lên mạnh khỏe của Đông Phương Trực, dung mạo duy mĩ âm nhu của anh trong bảy năm này càng trở nên đoạt lòng người, giống như là nam hồ ly tinh phiên bản trong hiện thực, một ánh mắt cũng đủ để câu dẫn nữ nhân chủ động lại gần, mà Lâm Thanh Mai sớm đã quen, cô quen thuộc anh ta đến độ hoàn toàn vượt qua tất cả đàn ông trừ Bạch Cảnh Thụy.

Kể cả Lập Gia Khiêm.

Thời gian quả nhiên là con dao mỹ nghệ, nó có thể làm cho quan hệ của một vài người điêu khắc khắc sâu hơn, cũng có thể làm cho quan hệ của một vài người điêu khắc mơ hồ đi.

Khi tất cả mọi người thành hồi ức, Bạch Cảnh Thụy và Đông Phương Trực thành tồn tại như người bạn thân như cánh tay trái phải.

Lâm Thanh Mai rất tự nhiên nhận điện thoại từ tay Đông Phương Trực, thuận tay đặt vào trong túi Hermes đỏ.

Sau khi cất di động vào túi, cô liếc mắt nhìn chiếc túi đỏ tươi cười nói: "Đông Phương, đàn ông các anh có phải cảm thấy phụ nữ chúng tôi đều thích màu đỏ không? Đây là lần đầu tiên tôi dùng túi màu đỏ, thật sự là đủ chói mắt..."

"Thanh Mai em cũng đừng trách phẩm vị của tôi, là chính em nói để tôi tùy tiện đưa một chiếc cho em, tôi thấy phụ nữ các em không phải đều thích đánh son đỏ và sơn móng tay màu đỏ sao, chẳng lẽ túi lại không thích màu đỏ nữa?"

Đông Phương Trực cảm thấy có chút oan, Lâm Thanh Mai tự nói để anh ta tùy tiện mua một chiếc là được rồi, nói thật lúc ấy anh ta còn chọn nửa ngày, thiếu chút nữa mua tất cả túi trong cửa hàng, nếu không phải thư kí Jenny nhắc nhở sẽ dọa đến Lâm Thanh Mai, bằng không anh ta thật sự sẽ mua toàn bộ.

Lâm Thanh Mai nghe thấy lời giải thích của Đông Phương Trực cong môi không nói chuyện, dù sao cô cũng thấy không thể trách, Đông Phương Trực chưa bao giờ yêu đương không hiểu lòng phụ nữ chính là trai thẳng điển hình.

Đông Phương Trực thấy mặt nạ đặc thù trên mặt Lâm Thanh Mai nói: "Chắc em đeo mặt nạ quen rồi phải không? Một tháng trước em đã có thể lấy mặt nạ ra rồi, em còn kiên trì đeo... Tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi, lần phẫu thuật cuối cùng của em rất hoàn hảo, em hoàn toàn không cần dựa vào mặt nạ để sống nữa... "

Lời nói của anh ta làm cho Lâm Thanh Mai chậm rãi đóng vali hành lí lại, cô ngồi trầm mặc một hồi lâu, Đông Phương Trực ngồi đó cũng không nói cứ im lặng như vậy cùng cô.

Mười phút sau, con ngươi đen của Lâm Thanh Mai hiện lên một tia không xác định, cô có chút bất đắc dĩ nói: "Thật ra là tôi không dám nhìn khuôn mặt này của tôi... Tuy rằng anh vẫn nói mặt tôi rất hoàn mỹ, nhưng dù sao cũng không phải khuôn mặt trước kia của tôi... Nhỡ tôi không thể thích ứng khuôn mặt hiện tại thì sao?"

Đông Phương Trực mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, trên người anh hơi hơi cúi về trước ánh mắt chuyên chú lại nghiêm túc nhìn cô: "Thanh Mai, hai mươi lần phẫu thuật chỉnh hình em đều đã chịu đựng rồi, hiện tại em nói cho tôi biết, em không thể thích ứng khuôn mặt hoàn hảo do tôi làm ra, em nghĩ tôi nên nói gì đây?"

Cô rất tự nhiên khoác một tay lên hai tay anh, cười có chút ngây thơ: "Được rồi, tôi cam đoan với anh, tôi sẽ cố gắng thích ứng khuôn mặt này, sẽ không uổng phí tâm huyết của anh... Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức yêu thương khuôn mặt mới tinh này."

Con ngươi đen xinh đẹp của Đông Phương Trực hiện lên một tia sung sướng, anh ta nắm bàn tay nhỏ bé của Lâm Thanh Mai vào lòng bàn tay, anh ta cười vô cùng thỏa mãn: "Đây mới là cô gái của tôi...... Có muốn tháo mặt nạ trước mặt tôi không?"

Lâm Thanh Mai nhìn anh ta một cái: "Được, cơ hội này tặng cho anh."

Đông Phương Trực có chút sủng nịch nhìn cô một cái, sau khi buông tay cô ra lập tức đứng lên, anh ta chuẩn bị lấy đi mặt nạ trên mặt cô.

Lâm Thanh Mai nhắm hai mắt lại có chút khẩn trương ngồi đó, Đông Phương Trực đưa tay về phía mặt cô......

Mười giây sau, mặt nạ xinh đẹp công nghệ cao trên mặt Lâm Thanh Mai bị tháo ra, Đông Phương Trực ném mặt nạ lên bàn gần đó.

Anh ôm cánh tay, mắt đầy kinh ngạc, Đông Phương Trực cười rất đắc ý: "Tôi không thể không nói lại lần nữa, mặt của em chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất đời này của tôi."