Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 150




Vương Lệ Hằng thấy cảm xúc của Lâm Thanh Mai có chút kích động, bà thở dài nói: “Thanh Mai, mẹ biết là con vẫn đang trách Trần Hoàng Khôi làm ra chuyện vượt quá giới hạn, nhưng mà chuyện cũng đã trôi qua một đoạn thời gian rồi, con có tức giận thì cũng nên tiêu tan đi chứ?”

“Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn nói cái gì đây hả? Không phải làm mẹ muốn khuyên con tha thứ cho Trần Hoàng Khôi đó chứ?” Lâm Thanh Mai thất vọng đau khổ hỏi ra khỏi miệng.

Sắc mặt của Vương Lệ Hằng có chút xấu hổ, bị đoán trúng tâm tư, trong lúc nhất thời cũng không trực tiếp thừa nhận, bà kiên nhẫn nói: “Lần này thằng bé đã chủ động đến tìm mẹ, chứng minh thằng bé vẫn còn đặt con ở trong lòng, thằng bé đã nói là muốn chuyển giấy tờ của hai căn biệt thự thành tên của con.”

“Thanh Mai, cơ hội này không phải là thường xuyên có được đâu, không phải là con không biết giá trị của hai căn biệt thự này bao nhiêu tiên. Con suy nghĩ lại mà xem, nếu như sau này thằng bé lại có lỗi với con, con cũng không mất mát gì mà còn được hai căn biệt thự, cả đời này con cũng không cần phải suy nghĩ mệt mỏi vì chuyện nhà ở nữa rồi.”

Không phải là không biết ý của mẹ, đơn giản chính là để cô học được cách thỏa hiệp mà nhận lấy sự bảo hộ về vật chất, cho dù tương lai về mặt tình cảm có phải dẫm lên vết xe đổ, thế thì về mặt vật chất cô cũng nhận được bồi thường.

Từ góc độ hiện thực mà nói, có được hai căn nhà này đương nhiên còn tin cậy hơn là lời hứa hẹn của đàn ông. Nhưng mà Lâm Thanh Mai trung với tình yêu của mình, trùng với hôn nhân, cô không muốn bởi vì vật chất mà phải thỏa hiệp.

“Mẹ à, mẹ phải tin tưởng vào con gái của mẹ, tiên con có thể tự mình kiếm được, nhà ở con có thể tự mình mua, mẹ không cần phải lo lắng những thứ này cho con đâu. Cả đời này, con và Trần Hoàng Khôi không thể nào nữa, mẹ không cần phải khuyên con.” Lâm Thanh Mai nói vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng.

Vương Lệ Hằng vừa nghĩ đến con gái của mình từ bỏ quyền sở hữu hai căn nhà thì cảm thấy đau đầu nhức óc, giọng nói của bà cất cao lên: “Thanh Mai à, tại sao con lại cố chấp như vậy chứ, trước khi con không đến đây, thằng bé Hoàng Khôi này cũng đã đảm bảo với mẹ là nó với con nhỏ thứ ba kia đã không còn quan hệ gì với nhau, nó cũng đã đuổi việc con nhỏ đó rồi. Hoàng Khôi nói ông mẹ của thằng bé cũng không thừa nhận con nhỏ thứ ba đó..."

Đối với những lời khuyên bảo hết mực của mẹ, Lâm Thanh Mai có thể nói là cô đã nhẫn nhịn đến cực điểm, cô cũng đã tức giận: “Mẹ, chuyện tình cảm của con mẹ có thể đừng quan tâm tới được hay không hả, mẹ tha thứ cho Lưu Ái Quốc nhanh như vậy, đó là lựa chọn của mẹ, cùng với tự do của mẹ, con không muốn nói cái gì hết, xin mẹ cũng tôn trọng sự lựa chọn của con.”

Lời nói này làm cho Vương Lệ Hằng nhất thời ngậm miệng lại, bà biết là bà tha thứ cho chồng của mình đã vượt qua giới hạn nhanh như vậy, trong lòng cũng cảm thấy là mình không có tố chất, nhưng mà tài sản của đối phương lại đặt ở trong tay của mình còn tốt hơn là tương lai chia tay nhau mà cái gì cũng không có được.

“Thật là, được rồi, mẹ không quản được con, con thích như thế nào thì cứ như thế đấy...” Sau khi Vương Lệ Hằng đi trở về thì ngồi xuống, không nói nữa.

Trong lòng của Lâm Thanh Mai cảm thấy hơi có lỗi, dù sao thì mẹ cũng là người bệnh, ít nhiều gì cô cũng nên thông cảm một chút.

Cô chủ động đi qua kéo tay của Vương Lệ Hằng, cô nói: “Mẹ à, con nói thật cho mẹ biết, Trần Hoàng Khôi với người phụ nữ đó vẫn luôn dây dưa với nhau, anh ta đơn giản chính là muốn lừa gạt trước mặt mẹ mà thôi, con đã bị anh ta làm tổn thương một lần rồi, con không muốn phải tổn thương lần thứ hai nữa, con chỉ hi vọng là mẹ có thể hiểu cho con.”

Vương Lệ Hằng nhìn về phía cô, hốc mắt phím hồng: “Mẹ đã già rồi, hiện tại mẹ quan tâm tiên như thế là bởi vì mẹ không còn, sau này con với Chính Hải phải lo lắng cho mẹ, mà còn chờ sau này Chính Hải lớn lên phải cưới vợ mua nhà, mẹ nắm bất động sản của chú Lưu con trong tay, cũng là phòng ngừa sau này để cho hồ ly tỉnh nào đó lừa gạt. Con cho rằng mẹ còn có thể yêu chú Lưu của con giống như quá khứ được à? Mẹ sẽ không đâu, chỉ có điều là mẹ nghĩ thiết thực một chút mà thôi."

“Còn về phần Trần Hoàng Khôi, đương nhiên là mẹ biết loại đàn ông như thế này không được rồi, nhưng mà mẹ nghĩ đến nếu như con có thể có được hai căn nhà đó, vậy cũng sẽ không thiệt thòi bốn năm trời con và Trần Hoàng Khôi ở bên nhau. Thanh Mai à, con thật là ngu ngốc... nhưng mà mẹ hiểu tính tình của con, mẹ không ép buộc con nữa.” Vương Lệ Hằng nói xong rồi lại lau nước mắt, đau lòng cho con gái, đồng thời cũng cảm thấy số phận của mình không tốt.

Lời nói của Vương Lệ Hằng làm trong lòng của Lâm Thanh Mai chua xót, không ngờ đến là mẹ của mình còn sống rạch ròi hơn trong tưởng tượng cô, ngược lại cô nên cảm thấy vui vẻ bởi vì mẹ của mình trở nên thực thế như thế.

“Mẹ, cảm ơn mẹ.” Mặc dù là cô không có cách nào làm được những hi vọng của mẹ, nhưng mà cô vẫn cảm ơn mẹ của mình đã suy nghĩ cho mình rất nhiều.

Vương Lệ Hằng vỗ vỗ mu bàn tay của Lâm Thanh Mai, không nói cái gì nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Lệ Hằng kiên trì muốn xuất viện, chờ sau khi bác sĩ kiểm tra xác nhận không có chuyện gì nữa thì có thể xuất viện, bọn người Lâm Thanh Mai cũng không ngăn cản.

Đợi sau khi bọn họ cùng nhau về nhà, Lâm Thanh Mai muốn đi ra ngoài mua thức ăn, cô để Vương Lệ Hằng tiếp tục nghỉ ngơi.

Hiện tại Lưu Ái Quốc chịu khó giống như là một người giúp việc nam, ngay cả ly nước cũng không cho Vương Lệ Hằng chạm vào. Trong lúc hưởng thụ, Vương Lệ Hằng cũng nhớ đến phản bội lúc trước của Lưu Ái Quốc, bà yên tâm thoải mái sai xử ông ta.

Lưu Chính Hải đang làm bài tập nghỉ hè ở trong phòng, buổi sáng lúc đón Vương Lệ Hằng xuất viện Trần Hoàng Khôi cũng xuất hiện ở bệnh viện từ sáng sớm.

Bây giờ nhìn thấy Lâm Thanh Mai cầm theo túi bảo vệ môi trường muốn đi ra ngoài mua thức ăn, Trần Hoàng Khôi vội vàng đi xuống lầu kiên trì muốn đi mua thức ăn cùng với cô.

Lâm Thanh Mai vừa mới đi ra khỏi khu chung cư, cô quay người lại nói với Trần Hoàng Khôi ở đằng sau lưng: “Trần Hoàng Khôi, mẹ của tôi đã không có việc gì nữa rồi, anh có thể về rồi, anh không cần phải ở lại ăn cơm trưa đâu.”

Trực tiếp bị người ta ra lệnh đuổi khách, Trần Hoàng Khôi cũng không thấy mất mặt, anh ta cười nói: “Thanh Mai, em đừng vội vàng đuổi anh đi như vậy mà, để anh ở lại giúp em đi.”

“Tổng giám đốc Trần, anh không cần phải lấy lòng mẹ tôi đâu.” Trong giọng nói của Lâm Thanh Mai mang theo sự khinh thường.

Trần Hoàng Khôi chân thành nói: “Anh không phải là bởi vì lấy lòng mẹ em, anh là vì lấy lòng em.”

“Trần Hoàng Khôi, có phải là anh đã quên lời cuối cùng tôi đã nói với anh rồi..."

Anh ta nhíu mày cười lạnh một tiếng: “Anh nhớ chứ, em không muốn tiếp tục làm bạn với anh, nhưng mà anh lại làm không

được như vậy, chúng ta đã ở bên nhau ròng rã bốn năm rồi, sao có thể nói chia tay liên chia tay được chứ? Giữa chúng ta không có cừu hận thâm sâu, Thanh Mai, em thật sự cần thiết phải đối xử với anh như vậy à?”

Trong lòng của Lâm Thanh Mai hơi dừng lại, nhưng mà cô vẫn bình tĩnh nói: “Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, tất cả những chuyện trong quá khứ đối với tôi mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.”

Cô không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái nào, tiếp tục quay người đi về phía trước, Trần Hoàng Khôi đứng tại chỗ, sắc mặt không tốt, anh ta bước về phía trước mấy bước, giữ chặt cánh tay của Lâm Thanh Mai lại: “Anh không tin là quá khứ đối với em đã không còn bất cứ ý nghĩa gì.”

Lâm Thanh Mai dùng sức rút tay của cô ra: “Trần Hoàng Khôi à, anh có tin hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi hết, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, nói cũng đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như anh cứ tiếp tục dây dưa như vậy sẽ làm cho tôi chán ghét anh hơn.”

Ánh mắt của cô quá mức lạnh lùng âm u, đến mức làm cho cái tay của Trần Hoàng Khôi giống như bị đâm đau nhức, phải rút trở về, đôi mắt của anh ta hiện lên vẻ bất lực, dường như giọng nói của anh ta còn mang theo vẻ đau đớn: “Thanh Mai, anh cầu xin em đừng đối xử với anh như vậy mà, anh cầu xin em..."

Đôi mắt đen của Lâm Thanh Mai hiện lên một tia kinh ngạc, bắt đầu từ khi cô quen biết với Trần Hoàng Khôi, cô chưa từng nhìn thấy lúc nào anh ta ăn nó khép nép như vậy, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, người đàn ông mà cô yêu tại sao đến ngày hôm nay lại thay đổi lớn như thế?

Nhưng mà tất cả chuyện này là vì lỗi lầm của ai cơ chứ?

Chuyện cho đến bây giờ, cô cũng đã buông xuống cái gông xiềng nặng nề, Trần Hoàng Khôi đã từng phản bội cô, cô không muốn để cho mình phải đau khổ nữa, cô không muốn phải tra tấn chính bản thân mình, cô đã hoàn toàn buông bỏ chuyện này.

Bởi vì từ đầu đến cuối Lâm Thanh Mai biết cô là người như thế nào, cô là một người có bệnh sạch sẽ về tình yêu, cho dù lúc đầu Trần Hoàng Khôi vượt quá giới hạn, từ tinh thân hay là thân thể đối với cô mà nói, tình yêu của cô với anh ta cũng đã chết rồi.

Rốt cuộc cũng đã không thể trở về quá khứ.

Lâm Thanh Mai nhìn về phía người đàn ông đã từng bước vào hôn nhân với cô, khung cảnh kết hôn mộng ảo của lúc trước giống như là một bộ phim đang chiếu lại ở trong đầu của cô...

“Thanh Mai, nửa đời sau của anh không thể không có em được...' Trần Hoàng Khôi thừa cơ đi đến trước mặt cô, một mặt thâm tình nhìn cô, nhưng mà không dám tùy ý chạm vào cô.

Tận mắt chứng kiến và nghe thấy lời nói thâm tình của anh ta, Lâm Thanh Mai bỗng nhiên cười cười, rất yên lặng bình thản.

Trong đôi mắt sắc bén của cô lướt qua một ánh sáng rất xinh đẹp, từ sâu trong linh hồn của Lâm Thanh Mai, cô cảm nhận được vào giờ phút này tình yêu của cô và Trần Hoàng Khôi đã thật sự viết nên một dấu chấm.

“Hoàng Khôi, sự cố chấp hiện tại của anh cuối cùng rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian mà thôi, khoảng thời gian bốn năm chúng ta ở bên nhau, anh cứ để nó trở thành quá khứ đi, tôi đã hoàn toàn buông bỏ được rồi, tôi hi vọng là anh cũng có thể buông xuống. Tôi sẽ không quên đi khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, nó vẫn sẽ ở lại một nơi nào đó trong lòng của tôi, nhưng mà nửa đời sau của tôi sẽ không có anh.”

Biểu cảm của Lâm Thanh Mai nhẹ nhàng và thoải mái chưa từng có, mà cảnh tượng này đã làm cho trái tim của Trần Hoàng Khôi có một vết thương thật sâu, sâu đến nỗi hốc mắt của anh ta đỏ lên, một giọt nước mắt lăn trên gương mặt chảy đến khóe miệng của anh ta.

Anh ta đã nếm được mùi vị đau khổ nói không thành lời của thuốc độc, Trần Hoàng Khôi mấp máy môi, run rẩy hỏi: “Em thật sự không hối hận?”

Bên môi Lâm Thanh Mai xuất hiện một nụ cười ấm áp: “Tôi không hối hận, anh cũng đừng hối hận, sớm muộn gì anh cũng sẽ hiểu ai rời khỏi ai cũng có thể sống được! Cảm ơn anh đã từng đối xử tốt với tôi, cũng cảm ơn anh đã từng mang đến tổn thương cho tôi, sau này tôi sẽ càng Trần trọng cuộc sống hơn. Hoàng Khôi, chúc anh hạnh phúc.”

Trần Hoàng Khôi nhìn Lâm Thanh Mai xoay người rời đi một lần nữa, trái tim đau đến nỗi không nói thành lời, trong giây phút này anh ta cảm nhận được người phụ nữ yêu anh ta như mạng sống đã hoàn toàn rời đi rồi...

Đối với anh ta, cô đã không còn một tia lưu luyến nào hết.

Tình yêu của anh ta và cô đã chết rồi, tan nát không còn chỗ để quay đầu.