Lời của Lập Gia Khiêm không nặng cũng không nhẹ, nhưng đầy lực sát thương, dường như đến không khí cũng đông thành một lớp băng lạnh.
Tạ Bân nhìn vào đoi mắt đen nhánh mà hung ác của anh, khóe môi giương lên nụ cười chiến thắng thuộc về phái mạnh: “Không phải anh đã nhìn thấy rồi sao?”
Lời vừa dứt, cả căn phòng ngủ trở nên im lặng đến đáng sợ.
Lập Gia Khiêm hơi híp mắt lại, ánh mắt xẹt qua ánh nhìn nguy hiểm, khi anh nhìn về khuôn mặt say ngủ của Lâm Thanh Mai, đau khổ nhắm mắt lại.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, lập tức xoay người rời đi, không hề chần chừ chút nào. Truyện Khác
Bóng lưng dứt khoát rời đi của Lập Gia Khiêm in sâu trong đầu Tạ Bân, anh ta không thể không khâm phục người đàn ông máu lạnh vô tình này, quả nhiên là cầm lên được thì buông xuống được…
Điều khiến Tạ Bân ngạc nhiên là, thậm chí anh còn không cho Lâm Thanh Mai một cơ hội giải thích trực tiếp với anh!
Anh ta không biết, có phải đáp án vừa rồi có nghĩa là từ giờ Lập Gia Khiêm sẽ từ bỏ Lâm Thanh Mai hay không, anh ta chỉ biết, cảnh tượng vừa rồi Lập Gia Khiêm nhìn thấy, là một người đàn ông, chắc là sẽ cực kỳ tức giận.
Tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mình thích cắm sừng mình, loại cảm giác nhục nhã này không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi.
Tạ Bân không biết vì sao Lập Gia Khiêm không đánh anh ta, rốt cuộc là vì coi thường anh ta, hay là vì thật ra Lập Gia Khiêm không thích Lâm Thanh Mai đến thế…
Sau khi Lập Gia Khiêm rời đi, không quá 2 tiếng sau, Lâm Thanh Mai đang ngủ thì tỉnh dậy vì khát.
Tối qua uống quá nhiều rượu, cả người cực kỳ thiếu nước.
“Khát quá…” Một tay Lâm Thanh Mai đỡ trán ngồi dậy, đầu rất đau, chiếc áo tắm trên người cô rộng mở hững hờ.
Khi cô thấy người đàn ông nằm bên cạnh mình thì kêu lên thất thanh.
“Chị Thanh Mai, chị đừng sợ! Chúng ta không có gì cả, không xảy ra bất kỳ chuyện gì…” Tạ Bân vội vàng giải thích.
Anh ta ở trần, nhưng vẫn mặc một chiếc quần bò màu xanh lam nghiêm chỉnh.
Lựa chọn không dậy trước Lâm Thanh Mai, chẳng qua anh ta muốn thử xem phản ứng của cô mà thôi.
Quả nhiên cô bị dọa giật mình sợ hãi.
Mặt Lâm Thanh Mai đỏ lên, hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Bân nhíu mày, không ngờ vậy mà cô quên hết mọi thứ, anh ta thử nhắc cô: “Chị quên rồi sao? Tối qua em tới gõ cửa, là chị mở cửa, lúc đó chị đã uống say rồi, chị còn nói chuyện của chị và Lập Gia Khiêm với em.”
“Để tôi nhớ xem…” Tối qua Lâm Thanh Mai uống của một chai rượu vang, mặc dù trong đầu thật sự còn chút ký ức vụn vặt, trí nhớ về những chuyện sau khi uống say tối qua không hoàn chỉnh, nhưng chuyện Tạ Bân vào phòng cô, cô vẫn nhớ được.
Mặt cô hơi khó xử: “Sau đó cậu không rời đi sao?”
Tạ Bân chủ động nói thật: “Tối qua, sau khi chị uống say thì ngủ mất, em sợ chỉ tỉnh lại không cẩn thận ngã xuống đất, hoặc là khi vào nhà vệ sinh thì trượt ngã nên mới ở lại với chị.”
Trong mắt Lâm Thanh Mai có ý trách móc: “Vậy cậu cũng không thể ngủ ở đây…”
“Chị Thanh Mai, em nói thật với chị vậy, thật ra em muốn giúp chị, sáng nay Lập Gia Khiêm đã tới phòng ngủ, anh ta tận mất nhìn thấy chúng ta ngủ cùng nhau, em còn thừa nhận có quan hệ với chị trước mặt anh ta…”
“Cái gì? Sao cậu có thể nói linh tinh chứ?” Lâm Thanh Mai ngạc nhiên, đứng thẳng dậy.
Tạ Bân cũng đứng lên, anh ta đi tới trước mặt cô, nói: “Chị bình tĩnh chút! Nghe em nói xong đã!”
Trong mắt Lâm Thanh Mai toàn là tức giận và chỉ trích, cô lạnh mặt nói: “Được, cậu nói đi!”
Phản ứng quá khích của cô khiến lòng Tạ Bân lạnh đi, dường như anh ra có lòng tốt nhưng lại làm chuyện sai trái vậy.
Tạ Bân hơi chán nả, lùi về sau một bước: “Nhìn có vẻ chị đã quên hết những lời tối qua chị đã nói rồi, chị nói là chị muốn rời xa Lập Gia Khiêm! Chị còn nói sợ anh ta không đồng ý cho chị rời đi, chị nói mùng 9 tháng sau, Lập Gia Khiêm sẽ đính hôn, chị nói chị không muốn làm kẻ thứ ba…”
Vài câu nói giống như một trận mưa lớn lạnh đến thấu xương, triệt để khiến Lâm Thanh Mai tỉnh táo khỏi chút men sau còn sót lại, cô lùi về sau vài bước, mãi cho tới khi dựa vào tường mới ngồi sụp xuống thảm trải sàn.
Sao cô lại quên mấy chuyện vợ sắp cưới của Lập Gia Khiêm chứ?
Dần dần, những sự thật mà cô liều mạng muốn quên đi, muốn trốn tránh vào tối qua đều đã quay trở lại, Lâm Thanh Mai không thể nào nói không với những ký ức mãnh liệt này.
Tạ Bân thấy sắc mặt co đột nhiên hơi nhợt nhạt đi, anh ta biết lời của anh ta đã khiến cô nhớ ra gì đó, anh ra nói với vẻ áy náy: “Lúc trước chẳng qua em chỉ muốn giúp chị, nếu Lập Gia Khiêm biết chị đã có quan hệ với người đàn ông khác, anh ta sẽ chê chị, cũng sẽ không ép chị ở lại bên người anh ta nữa.”
Lời của anh ta vẫn khiến Lâm Thanh Mai im lặng, Tạ Bân thở dài, nói: “Tối qua, chị nói với em, Lâm Gia Khiêm lần đầu nếm trải tình yêu, thế nên em nghĩ, đây là cách tốt nhất để giúp chị rời khỏi anh ta. Nếu bây giờ chị hối hận, muốn quay về, tiếp tục làm người tình bí mật của anh ta, thậm chí lựa chọn làm kẻ thứ ba, em sẽ không chỉ trích chị, cũng sẽ không ngăn cản chị, nếu chị muốn, giờ em có thể gọi điện giải thích với anh ta! Nói với anh ta, thật ra là em đã lừa anh ta…”
Thấy cô hai tay ôm đầu gối, không nói lời nào, đôi mắt màu hổ phách của Tạ Bân khẽ lóe lên, anh ta hít sâu một hơi, nói: “Được, nếu chị không có ý kiến gì, giờ em gọi cho anh ta!”
Khi anh ta chuẩn bị ra bàn lấy điện thoại, Lâm Thanh Mai bỗng ngẩng đầu lên: “Không cần gọi!”
Tay của Tạ Bân hơi cứng ngắc, trong lòng hơi vui vẻ, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn không có chút ý cười nào như trước: “Chị Thanh Mai, là lỗi của em! Em không có tư cách nhúng tay vào chuyện riêng của chị, không nên tự ý giúp đỡ chị… Bây giờ chắc chắn Lập Gia Khiêm đã cho rằng chị phản bội anh ta…”
“Bây giờ nghĩ lại, là do em quá xung động, sao có thể để anh ta hiểu lầm chị như này chứ? Em gọi điện thoại giải thích rõ ràng với anh ta…” Anh ta tiếp tục vờ như muốn đi lấy điện thoại.
Lâm Thanh Mai vội vàng đứng lên, xông tới kéo cánh tay anh ta, nước mắt rưng rưng, khẩn cầu: “Tạ Bân, tôi cầu xin cậu, đừng gọi… Hiểu lầm thì hiểu lầm đi, ít nhất cuối cùng thì quan hệ của tôi và anh ấy cũng có thể kết thúc!”
Nhìn dáng vẻ đầy tuyệt vọng nhưng rất muốn giải thoát của cô, trong lòng Tạ Bân lại cháy lên hy vọng.
Sự kết thúc của cô và Lập Gia Khiên, sẽ có bắt đầu cho hy vọng của anh ta.
“Chị chắc chắn là thật sự không cần em đi giải thích sao?” Tạ Bân giải thích.
Lâm Thanh Mai gật đầu, nên dứt thì phải dứt, không nên dây dưa!
Cho dù người vợ sắp cưới kia không phải là người phụ nữ mà Lập Gia Khiêm thích, thì đó cũng không có liên quan gì tới cô.
Cô không muón tiếp tục dây dưa không rõ ràng với anh nữa.
Nhân lúc trái tim này còn chưa hoàn toàn lún sâu, nhân lúc mọi thứ vẫn còn kịp dừng lại!
Tạ Bân cúi đầu, nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy anh ta, nói: “Được rồi, chị đừng lo lắng, nếu chị đã quyết định như thế, em tôn trọng quyết định của chị.”
Anh ta từ từ rút tay mình lại, đổi thành anh ta kéo lấy tay cô, đi tới ngồi xuống trước mặt cô, khóe mắt Tạ Bân mang theo ý cười: “Chị Thanh Mai, giống như những gì tối qua em nói với chị, lựa chọn buông tay anh ta là lựa chọn tốt nhất cho chị. Quan niệm truyền thống của gia tộc nhà họ Lập rất cứng rắn, đừng nói là Lập Gia Khiêm còn chưa thật sự chấp nhận chị, cho dù anh ta có thể chấp nhận chị là bạn gái anh ta, thậm chí là vợ sắp cưới của anh ta, cửa nhà họ Lập cũng không dễ vào.”
Mặt Lâm Thanh Mai hờ hững, vết thương mà Trần Hoàng Khôi gây cho cô vẫn đau âm ỉ, rồi lập tức lại bị người đàn ông Lập Gia Khiêm này đâm mạnh một nhát nữa.
Nhát dao này đâm vào trái tim cô, đâu đến mức cô không kêu nổi, vì loại đâu đớn này là do cô đáng đời.
Trước kia, sự ép buộc của anh dành cho cô đã chuyển thành tự nguyện, là cô tự nguyện mở cửa lòng mình để anh có cơ hội tổn thương cô.
“Tạ Bân, những lời cậu nói, tôi đều hiểu, thế nên tôi mới muốn rời xa anh ấy.” Cô và anh giống như những lời Lý Trường Lâm nói trước kia, sẽ không có kết quả tốt.
Tạ Bân hỏi một vấn đề rất thực tế: “Sau khi rời khỏi Lập Gia Khiêm, chị định sống ở đâu? Không phải trước kia chị nói muốn mua nhà sao?”