Hai người trở về căn hộ nhỏ mà đêm qua đã đến cùng Giang Tùy.
Cô cũng nói với Trần Oanh không cần lo lắng cho mình. Vì cô còn việc riêng cần giải quyết. Sợ rằng chị ấy lo lắng mà làm lớn chuyện. Cô không muốn ba mẹ bận lòng.
Nhưng trước hết, là phải thay chiếc áo dính máu của anh đã. Cô đi vào trong lấy chiếc kéo.
“Sao anh lại đến đó?”
Giang Tùy rũ mắt xuống, không trả lời câu hỏi của cô. Rõ ràng là không vui.
“Ý em là không muốn nhìn thấy anh.”
Lục Niệm Từ cũng không biết là anh không vui cái gì.
“Em là lo lắng cho anh.”
“Vậy vừa rồi thì sao?”
Lục Niệm Từ khó hiểu nhìn anh.
“Em, tay em đỡ lấy người đàn ông khác.”
Lúc này, Lục Niệm Từ mới hiểu Giang Tùy đang không vui về đều gì. Cô bật cười.
Giang Tùy trề môi.
“Em còn cười.”
“Giang Tùy! Như vậy anh cũng ghen được à. Người ta giúp em nên mới bị đánh.”
“Không biết đâu. Rõ ràng em ôm anh ta. Bỏ mặt anh.”
“Giang Tùy!”
Cô còn muốn nói thêm gì đó thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Giang Tùy nhíu mày nhìn tên người gọi đến. Dám dùng trò này để lấy lòng Niệm Từ của anh sao. Được! Để Giang Tùy này làm người tốt một lần đi.
Cô ấn nghe.
“Xin lỗi đàn anh. Vừa rồi vội vàng quá nên em vẫn chưa hỏi thăm vết thương của anh thế nào”
[Anh cũng không sao. Em an toàn là tốt rồi.]
Giang Tùy siết chặt cố gắng nghe tiếp, bàn tay đang siết chặt đến nổi gân xanh.
“Cám ơn đàn anh. Để em giải quyết xong việc rồi đến thăm hỏi anh.”
[Được!]
Cuộc gọi kết thúc.
Lục Niệm Từ nhìn sang Giang Tùy.
“Em còn muốn đến thăm nó… Anh ta.”
Lục Niệm Từ dở khóc dở cười. Bình dấm nhỏ này có vẻ quá chua rồi.
Cô đưa tay lên xoa xoa mặt anh.
“Giang Tùy! Anh có biết lúc mình ghen thế nào không hả.”
“Vẫn rất đẹp trai.”
Lục Niệm Từ cười đến cả người rung lên.
“Phải, rất đẹp trai. Nhưng có chút trẻ con.”
Giang Tùy nghe câu cuối thật sự là không hài lòng một chút nào. Đưa tay không bị thương giữ gáy cô áp lên môi một nụ hôn. Nhưng nụ hôn này thật sự quá cuồng nhiệt, rõ ràng mang theo cơn ghen.
Đôi môi mềm mại bị anh mút lấy đến tê dại.
Lục Niệm Từ mềm nhũn trong vòng tay anh. Cô lại có cảm giác mình sắp không thể thở nổi.
Giang Tùy nới lỏng tay, mũi cọ xát vào mũi cô hơi thở hai người quấn quýt.
“Niệm Từ! Em đừng quan tâm ai khác ngoài anh có được không. Anh không thích ánh mắt họ nhìn em như vậy.”
Lục Niệm Từ cố gắng ổn định nhịp thở. Đúng là cô không nên chọc con sói nhỏ này mà.
“Được rồi! Em không nên chọc anh. Giờ anh có thể buông tay ra được không?”
Giang Tùy nhìn cô.
Lục Niệm Từ lườm anh một cái.
“Tay áo anh đều là vết máu đã khô. Để em thay giúp anh.”
Nghe câu này là cơn giận của Giang Tùy liền bay mất rồi. Tất nhiên, anh liền ngoan ngoãn nới lỏng tay.
“…” Lục Niệm Từ.
Cô lắc đầu với độ trở mặt của Giang Tùy. Thật sự quá nhanh.
Cô lấy chậu nước ấm, khăn và chiếc kéo nhỏ bên cạnh.
“Tay anh đang được cố định nên em phải cắt tay áo thôi.”
Giang Tùy gật đầu. Nếu biết bị thương mà được cô chăm sóc như vậy. Anh đã bị thương sớm một chút rồi.
Lục Niệm Từ cúi xuống, rất nghiêm túc cắt vì sợ trúng vào vết thương của anh.
Giang Tùy nuốt nước bọt. Đúng là tiểu yêu tinh mà… Mạng này sớm đã cho em rồi.
Lục Niệm Từ như thở phào khi cởi xong chiếc áo.
Mặc dù hai người cứ dây dưa trên giường vô số lần nhưng hiện tại vẫn có chút gì đó khó nói.
Lục Niệm Từ lắc đầu gạt bỏ cảm giác của mình. Sớm muộn gì mình cũng bị Giang Tùy làm hư mất thôi. Nghĩ đi đâu vậy.
Giang Tùy giữ lại tay cô kéo xuống.
“…” Lục Niệm Từ.
Lại nghe giọng nói đầy dụ hoặc của anh thì thầm bên tai.
“Niệm Từ! Tên nhóc phía dưới không chịu an phận. Anh phải làm sao đây.”
“Giang Tùy! Anh đang bị thương đó.”
“Nhưng nó không bị thương mà.”
Lục Niệm Từ rút tay lại.
“Đừng nháo nữa. Để em lau người cho anh.”
“Làm xong lau cũng không muộn.”
“Anh làm một mình đi.”
“Tay anh bị thương không tự làm được.”
“Kệ anh.”
Lục Niệm Từ mặt cũng không dày như anh được. Cô không thèm nghe anh nói. Nhúng khăn vào nước, rồi vắt khô. Lau cánh tay đang quấn chặt của anh.
“Xong rồi. Vào tắm đi.”
“Anh không cởi được.”
Lục Niệm Từ nhìn đến thắt lưng, bắt đắc dĩ lên tiếng.
“Vào trong giúp anh. Nhưng không phải như anh nghĩ đâu.”
“Anh có nghĩ gì đâu.”
Lời nói đầy vô tội.
“…” Lục Niệm Từ. Giờ lại giống như mình là người nói ra những lời vô sĩ vừa rồi vậy.
Giang Tùy đi theo cô vào trong phòng tắm.
Anh dùng chân đá cửa đóng lại.
“Anh làm gì vậy?”
“Đóng cửa.”
“Không cần đâu. Em cởi giúp anh xong sẽ ra ngoài.”
Giang Tùy khẽ cười.
“Anh cũng không thể tự mặc quần áo lại được. Em bỏ mặt anh như vậy sao. Anh đang bị thương đó.”
“…” Lục Niệm Từ. Sao mình chưa nghĩ đến vấn đề này.
Tuy bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng vành tai đã đỏ cả lên.
Cô đưa tay cởi thắt lưng cho anh.
“Niệm Từ! Anh rất khó chịu.”
Giang Tùy cúi đầu xuống tựa vào hõm vai cô.
Lục Niệm Từ khựng lại, lo lắng hỏi.
“Tay anh lại đau sao?”
Giang Tùy lắc đầu, giọng có chút rầu rĩ.
“Không phải! Tiểu huynh đệ ở dưới trướng lên khiến anh đau.”
“…” Lục Niệm Từ.