Một ngày mệt mỏi khiến cô phải quản lại cuộc họp một cách đột ngột. Chân cô mềm nhũn thế này thì họp thế nào đây, càng không nói đến khắp người cô đều là... Khẽ liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.
Lục Niệm Từ lắc đầu. Mình sắp điên mất rồi. Vì sao lại điên cuồng cùng Giang Tùy như vậy chứ. Lần đó là đỗ lỗi bị chuốc thuốc nên không nhớ gì. Còn lần này...
Giang Tùy ghì cô chặt vào lồng ngực mình.
"Niệm Từ! Ôm anh được không."
Giọng anh khàn khàn đầy dụ dỗ.
Lục Niệm Từ thật sự không thể nào chịu được. Đúng là ma lực chí mạng mà. Ngày xưa hồng nhan họa thủy. Còn ngày nay mỹ nam mới là họa của phái nữ thì có. Cô đưa tay lên mặt anh vuốt ve.
"Giang Tùy! Như vậy đủ rồi. Em muốn đi tắm."
Giang Tùy nắm lấy bàn tay nhỏ trên gương mặt mình đưa lên môi.
"Niệm Từ! Đừng lạnh nhạt với anh nữa được không. Em muốn gì anh cũng đáp ứng. Chỉ cần em bên cạnh anh."
Lục Niệm Từ nghe lại có chút đau lòng. Cô khẽ nhoài người hôn lên khoé môi anh. Tay chạm lên chiếc mũi cao thẳng.
"Em hứa. Nhưng tạm thời bên ngoài đừng để ai biết quan hệ của chúng ta có được không."
Giang Tùy bắt đắc dĩ gật đầu. Vòng tay ôm chặt lấy cô.
"Niệm Từ! Anh chờ em."
Anh không thích loại cảm giác mập mờ không tên này. Nhưng anh biết Niệm Từ chưa sẵn sàng. Anh cũng không muốn phá vỡ hạnh phúc nhỏ hiện tại mình cố gắng có được. Vì vậy, đành chấp nhận yêu cầu của cô.
Giang Tùy cứ như cún con bám lấy cô bất cứ lúc nào có thể.
Lục Niệm Từ cuối cùng cũng có thể rời khỏi giường, đưa tay xoa xoa eo mình. Tên sói con đó lấy sức đâu ra mà ghê gớm như vậy chứ.
Cô bước vào trong phòng tắm, thay bộ quần áo thoải mái. Vừa mở cửa ra, Giang Tùy đã nằm trên giường.
"Sao... Giờ này anh không đi ngủ còn sang đây làm gì?"
Gianh Tùy ngồi trên giường nhìn cô rất tự nhiên trả lời.
"Đang chuẩn bị ngủ đây."
"Nhưng..."
Giang Tùy liền đánh gãy lời cô.
"Anh chỉ muốn ngủ cùng Niệm Từ. Em đã hứa rồi không được nuốt lời đâu."
Lục Niệm Từ miệng giật giật. Cô nhớ đến sự điên cuồng ngày hôm qua. Tay kéo kéo chiếc áo choàng trên người lại.
Giang Tùy bật cười, đưa tay ra kéo cô lên giường.
"Anh biết Niệm Từ còn rất mệt. Anh hứa sẽ không làm gì đâu."
Lục Niệm Từ nghi hoặc nhìn Giang Tùy.
"Anh muốn ngủ ở đây thật sao?"
"Ừm! Ngủ ngon."
Giang Tùy nằm xuống giường nhắm mắt như đã ngủ rồi vậy.
"..." Lục Niệm Từ.
Thở dài, cô cũng nằm xuống bên cạnh với tay tắt đèn.
Đèn vừa tắt.
"Anh làm gì vậy?"
Cô đã bị Giang Tùy ôm chặt lấy.
"Người em ấm quá. Vô cùng thơm nữa."
"Nhột mà. Tay anh đặt đi đâu vậy?"
"Đừng động."
"..." Lục Niệm Từ thật sự rất nghe lời không dám nhúc nhích. Bởi vì cô cảm giác được sự thay đổi của nơi nào đó.
Giang Tùy khẽ cười.
"Niệm Từ ngoan thật nha."
"Giang Tùy! Đừng nói nữa mà."
"Em cảm nhận được đúng không. Mỗi lần nhìn thấy em, chạm vào em đều là như vậy."
"Giang Tùy!"
"Sinh lý bình thường thôi mà. Em có không?"
"Không có. Đừng nói nữa."
"Cơ thể em thành thật hơn miệng em rất nhiều."
"Giang Tùy! Đừng sờ... Anh đúng là tên lừa đảo mà... Ưm..."
Trong bóng tối mờ ảo, hai thân thể mập mờ không rõ. Dường như đối với Lục Niệm Từ, Giang Tùy chính là ngoại lệ. Có phải, đó là cảm giác yêu một người hay không. Cô tự hỏi bản thân mình rồi lại bỏ qua không dám tìm câu trả lời. Cô dám đối diện với mọi thứ chỉ duy nhất không dám đối diện với chính bản thân mình.
[...]
Tập đoàn TS.
Cuối cùng, Lục Niệm Từ cũng đến công ty như mọi ngày.
Riêng Trần Oanh nhìn cô không hề chớp mắt.
Lục Niệm Từ đặt văn kiện lên bàn.
"Trợ lý Trần! Chị nhìn em như vậy là có ý gì."
Trần Oanh ngồi thẳng người dậy cười ha hả.
"Em nay ăn mặc rất khác nên chị thấy không quen lắm."
Lục Niệm Từ nhìn xuống quấn áo mình.
"Có gì khác."
"Nay thời tiết cũng không mấy lạnh, em ăn mặc kín đáo như vậy có phải... Còn nữa, môi em có dấu gì đó."
Trần Oanh xoa xoa cằm.
"..." Lục Niệm Từ sờ lên môi. Cũng tại Giang Tùy dám cắn mình.
Lục Niệm Từ rất nhanh liền tỏ ra điềm tĩnh.
"Chắc là muỗi đốt em."
"Hả? Nhà em có muỗi sao?"
Trần Oanh cũng kinh ngạc không kém.
Lục Niệm Từ tiếp tục lật văn kiện trả lời.
"Một con muỗi đực rất to nữa."
"..." Trần Oanh. Lục tổng lợi hại đến nỗi biết được giới tính muỗi luôn à. Ghê gớm thật.
[...]
Tán thưởng xong, Trần Oanh lại quay về với công việc.
"Lục tổng! Có một đối tác họ Tống đã hẹn gặp em tuần trước. Anh ta đang ở dưới sảnh chờ. Em có muốn gặp không?"
"Được rồi. Chị đưa anh ta đến phòng khách chờ em."
"Được! Chị đi ngay đây."
Lục Niệm Từ thở dài lắc đầu. Chẳng thể tập trung nổi. Vừa lấy điện thoại ra, cô đã nhận được tin nhắn của Giang Tùy.
Là ảnh anh ở sân bóng rổ.
Lục Niệm Từ khẽ cười.
"Ai muốn biết anh đang ở đâu chứ. Không cần báo cáo như vậy."
Tuy miệng nói như vậy nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ. Cô gõ gõ lại vài chữ.
[Em đi gặp đối tác.]
Rất nhanh, tin nhắn đã trả về.
[Yêu em!]
Lục Niệm Từ nhìn tin nhắn nén cười.
"Đúng là dẻo miệng."
Cô đứng dậy đi về phía phòng khách gặp đối tác.