Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 66






Editor: YuuBuổi tối, bên dòng sông Seine.

Mỗi ngày cô đều bận rộn đến mức bắt đầu cảm nhận được những khó khăn mà một vị tổng tài bá đạo phải trải qua trong cuộc sống. Cô không khỏi cảm thán rằng cuộc sống này sẽ thật hoàn mỹ biết bao nếu cô chỉ phải chịu trách nhiệm cho phần bá đạo chứ không phải chịu trách nhiệm đi kiếm tiền.

Giai điệu dịu dàng êm tai của《Cuộc Sống Màu Hồng》 như tan vào trong gió.

Có lẽ là muốn đợi đến giây phút cuối cùng để nhấn mạnh sự hiện diện của mình đây.

Mà người đàn ông thì vẫn luôn nhìn thẳng vào cô, khiến cho nhịp tim của cô càng đập nhanh hơn một cách khó hiểu. Chợt có một giọng nói nho nhỏ nào đó đã ghé vào tai cô và nói cho cô biết chuyện gì sẽ xảy ra vào giây phút tiếp theo…

Nam Chức đội một chiếc mũ nồi màu trắng, mái tóc dài được búi thấp, trông rất xinh xắn.

Thiết bị thu âm không phải là một món đồ chơi, nó có thể chạm đến mức giá hàng trăm triệu tệ giống hệt cái mà tên tư bản nào đó đã trực tiếp làm ra để tặng cho cô.

Từng vầng sáng cùng nhau khuấy động mặt hồ, tùy ý lướt qua khuôn mặt hoàn hảo của người đàn ông. Trên khuôn mặt đó đã không còn vẻ lạnh lùng năm xưa, mà chỉ còn sự dịu dàng vô tận.

Cô chống cằm, ánh mắt dừng trên những chú bồ câu trắng bên cạnh bờ sông, ngón tay trắng trẻo cầm một chiếc dĩa màu bạc, không ngừng chọc chọc vào chiếc bánh phomai việt quất.

Không lâu sau, xe dừng lại ở căn số 422.

Sau đó, người dẫn chương trình đã có một phần hỏi đáp nhỏ cho đội ngũ sản xuất, và hầu hết các câu hỏi đều xoanh quanh đạo diễn Từ.

“Bây giờ con có thể thực hiện được nó rồi.”

“Em mới tới được bốn ngày thôi mà.”

Ngoại trừ những bài đăng nói rằng cô chính là con ngựa đen đã đoạt được giải thưởng thì còn có những bài đăng gắn với # Cảm ơn anh Ngôn # nữa.

“Ai da ~~~”

Ở phía đối diện, người đàn ông đặt cốc cà phê xuống, cau mày.

Chuyên môn của Tiểu Bạch không phải là lồng tiếng.

Đúng, chỉ mới bốn ngày.

May mắn thay, anh đã giăng bẫy;

Mỗi người một câu, sau đó chia tay trong vui vẻ.

Nhưng cô vẫn còn việc phải làm, rất rất nhiều việc.

Chân thành, kiên định, thâm tình.

Sau khi nhớ lại, Ngôn Trạm gật đầu.

“Không phải em ở bên cạnh anh suốt rồi sao?” Cô tiếp tục chọc vào miếng bánh: “Vẫn chưa đủ à?”

Nam Chức vô thức nhìn lướt qua hướng đó, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Đường Vũ.

Nhưng dù vậy đi chăng nữa, không một cô gái nào có thể chấp nhận được chuyện bạn trai mình và “em gái tốt” xảy ra vấn đề như vậy.

Người đàn ông chậm rãi đi tới từ phía bên kia.

“Chưa đủ.”

“Anh biết.”

“…”

Vì sao trên trời lấp lánh, ánh sáng của đèn đom đóm cũng vậy.

Thứ tưởng chừng như không thể xuất hiện trong cuộc sống của cô, thậm chí là xây nên bức tường để chống cự lại, dần dần bị người đàn ông phá vỡ và tiến vào bên trong.

“Anh làm việc ít nhất mười tiếng mỗi ngày, ngoại trừ thời gian nghỉ ra thì không còn gì cả.”

Lâm Thiên Vũ: [Tiếc nhật. Nhưng em rất có khả năng sẽ giành được giải thưởng này đó]

Đúng là vợ yêu và con gái ruột có khác.

“Vậy nếu như anh nói, cho dù em có ở bên anh thêm bốn mươi ngày nữa thì cũng không đủ đâu.”

Đường Vũ sửng sốt.

Ngôn Trạm không nói lời nào mà chỉ nhìn cô.

“…”

Thứ hai, 《Xuân Cùng Dạ Chi Thu》 đã lọt vào danh sách lựa chọn để tranh giải chính của Liên hoan phim Hoạt hình năm nay.

Cho đến bây giờ Nam Chức vẫn luôn có chút e dè khi phải đối mặt với anh như vậy.

Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không có ý định sẽ dập tắt nó đi, hai người lại rơi vào sự im lặng.

Không hiểu sao khi nghe được lời đồng ý của anh, trái tim Nam Chức lại thắt lại, có chút khó chịu.

Còn không biết xấu hổ mà nói như vậy nữa.

Cô gục đầu xuống, ăn từng miếng bánh việt quất nhỏ: “Trị bệnh phải trị tận gốc.”

Yuu: Cùng đón chờ phiên ngoại ngọt ngào của gia đình nhỏ Ngôn Chức nhé, Yuu sẽ up lên sớm thôi 

Chẳng lẽ khoảng cách xa xôi như vậy đã khiến rất nhiều chuyện trở nên nhạt nhòa và ít quan trọng hơn sao?

Một khi anh còn chưa quay về thì mối quan hệ của bọn họ vẫn là yêu xa.

Đầu tiên, sau khi 《Tiếng Lòng》 được phát sóng, lượng fan hâm mộ của Nam Chức lại lần nữa tăng vọt. Cô đã trở thành một trong những diễn viên lồng tiếng được yêu thích nhất ở thời điểm hiện tại;

Dù có ở lại hay không thì nói chung vẫn sẽ có một ngày nào đó phải tách nhau ra. Nếu đã như vậy thì chi bằng nên làm từng bước một, trở lại con đường riêng của mình trước, rồi một ngày nào đó sẽ được ở bên nhau mãi mãi.

Ánh đèn đom đóm phản chiếu bóng của hai người họ trên mặt đất, kéo dài đến rất dài, triền miên quấn lấy nhau không thể tách rời.

Một người từ trên trời rơi xuống như vậy, người bình thường không thể chơi cùng được.

Ngôn Trạm quay đầu nhìn về phía dòng sông Seine.

Nam Chức đã bình tĩnh lại và quay đầu nhìn anh.

“Anh đúng là đồ đáng ghét! Tự cao tự đại!” Nam Chức cả giận nói: “Còn nữa, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng tặng hoa cho em.”

Xe lái tới một khu vực rộng lớn ở phía Đông thành phố B.

Vẻ mặt anh lạnh lùng và nghiêm nghị, thấu kính lạnh băng trên gương mặt giống hệt một lớp áo giáp bằng sắt cứng rắn.

Giai điệu dịu dàng êm tai của《Cuộc Sống Màu Hồng》 như tan vào trong gió.

Anh im lặng như vậy một lúc lâu, để mặc cho gió thổi tóc mái được cắt ngang trán, bất động không nhúc nhích.

“Anh nghe em, tất cả mọi chuyện đều sẽ để em quyết định.”

“Anh sẽ cho người đặt trước vé máy bay cho em.”

Nhẫn đâu?

Không hiểu sao khi nghe được lời đồng ý của anh, trái tim Nam Chức lại thắt lại, có chút khó chịu.

Cô không yên tâm nên đã gọi điện cho Tăng Tuyển để hỏi thăm tình hình.

“Đi thôi, ngôi sao nổi tiếng.” Anh ấy cười nói: “Chính là em đó, đừng khiêm tốn làm gì.”

Nhưng cô vẫn chọc chọc vào tay anh: “Anh giận rồi sao?”

Ngôn Trạm nắm chặt tay cô, chạm vào chiếc nhẫn trên đó, trong lòng thấy vô cùng an tâm.

“Chưa đủ.”

—— Anh Ngôn, cảm ơn anh.

“Ừ.”

Một năm ít nhất cũng phải 180 triệu tệ.

“Chú Lý?!”

“Dì Tuyền, cái này có phải hoành tráng quá rồi không ạ?”

Tên chó này bây giờ còn phải thường xuyên dỗ dành nữa, phiền muốn chết.

Nam Chức lướt xem đoạn đối thoại của bọn họ, thỉnh thoảng cũng trả lời lại một hai câu, hơn nữa còn luôn túc trực đợi một tin nhắn Wechat khác.

Nam Chức bĩu môi, dỗ thì vẫn phải dỗ thôi.

“Lâm Thiên Vũ… Nam Chức.”

Ngồi xuống bên cạnh anh, cô móc ngón tay mình vào ngón tay anh, nhẹ nhàng nói: “Lúc nào xong việc em sẽ lại tới đây. Khó khăn lắm em mới nhờ được giáo sư Hàn đăng ký lớp học cho đó, không đi không được mà.”

“Dù sao cũng đã dính chặt vào người em mất rồi.”

Người đàn ông quay đầu lại, nắm lấy cằm cô rồi hôn cô một cái, sau đó còn không quên cắn cô coi như trả thù.

Cảm giác thật tuyệt khi được trở lại trường học làm một học sinh, Nam Chức mỗi ngày đều có cảm giác mình như một cây non đang phát triển mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng và sức sống.

“Sao vậy?” Nam Chức đưa chai nước cho cô ấy: “Hôm trước đi ăn xiên que còn nói ở Osaka có nhiều trai đẹp lắm, lần này sẽ kiếm được một chàng còn gì? Trai đẹp Osaka phớt lờ cậu rồi sao?”

“Anh đang trút giận lên em đấy à?” Nam Chức véo má anh, sau đó sờ vào môi dưới đang đau nhức: “Còn nữa, anh có thể biết xấu hổ một chút được không? Chúng ta đang ở trên đường lớn đó, còn giữa ban ngày ban mặt nữa, như thế này khó coi lắm!”

(Hoàn chính văn)

(*) Cuộc Sống Tươi Đẹp (tiếng Ý là La vita è bella): Là một bộ phim hài kịch của Ý vào năm 1997 được thực hiện bởi đạo diễn và diễn viên Roberto Benigni.

Anh im lặng như vậy một lúc lâu, để mặc cho gió thổi tóc mái được cắt ngang trán, bất động không nhúc nhích.

Người đàn ông hừ một tiếng: “Em nhìn xung quanh xem.”

Cô mỉm cười, trong lòng bất giác cất tiếng hát ——

“Nên bàn bạc lại.”

“…”

Ngồi trên xe, Nam Chức cảm thấy hụt hẫng một cách khó tả.

Hội trường lặng đi trong giây lát.

Chà, tất cả các cặp đôi quanh đây đều nồng nhiệt hơn hẳn bọn họ.

Quýt nhỏ thò cái đầu nhỏ từ trong nhà ra.

“Ông đi trước đi, tôi cũng có việc cần phải làm.” Cô dừng lại một chút: “Chú ý đến sức khỏe nhiều hơn một chút.”

Nam Chức đỏ mặt, hắng giọng một cái rồi lau đi vết son môi dính trên môi người đàn ông, dịu dàng nói: “Anh đừng giận nữa mà. Bộ dạng anh như thế này làm em đau lòng lắm đó. Anh muốn em đau lòng sao?”

Nhiều như vậy làm gì chứ?

Không cần biết là cô đang tức giận hay là đang làm nũng, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn luôn là người đúng, luôn có thể dễ dàng khiến anh yếu lòng.

Biệt đội Tất thắng 2 · Viên: [Có ai gửi livestream cho lão Phật gia chưa vậy?]

Lập tức, không thể dứt được.

Ngôn Trạm thở dài một tiếng. Anh ôm lấy cô, siết chặt eo cô.

“Anh không nỡ.” Anh nói: “Ngày em rời đi, anh lại chỉ có thể nhớ nhung mỗi ngày thôi.”

Tuy nói mới chỉ vẻn vẹn bốn ngày.

Nam Chức mím chặt môi, không thể kìm nén được những giọt nước mắt đang muốn tuôn rơi nữa.

Đinh đong!

Nhưng “độc tính” của cô quá lớn, chỉ cần nếm thử một chút là nghiện.

“Cậu…” Trần Diệp An dừng một chút: “Có muốn kết hôn với lão Phật gia không?”

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

“Không phải em ở bên cạnh anh suốt rồi sao?” Cô tiếp tục chọc vào miếng bánh: “Vẫn chưa đủ à?”

Rời xa cô, cuộc sống của anh sẽ lại trở về như cũ, mỗi phút mỗi giây đều như dày vò.

Nhân lúc Nam Chức còn lên tiếng thì Ngôn Trạm đã vội vàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, dỗ dành: “Đừng giận mà.”

Lâm Thiên Vũ: [Bạn trai racing không đến sao?]

“Vậy anh…”

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ giành được giải thưởng.

“…”

Nam Chức ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ cẩn thận thăm dò, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ mong đợi.

“Em thích hoa sao? Thích hoa hồng ý?”

“Quay về sớm một chút, được không?” Cô nhỏ giọng nói: “Mọi chuyện bên này cũng đã sớm xử lý xong rồi còn gì?”

“Hút ít thuốc thôi,” Cô nói: “Không tốt cho sức khỏe đâu.”

Ngôn Trạm không muốn nhìn thấy cô như vậy.

Nam Chức ngồi thẳng dậy rồi đấm anh một cái: “Lúc đấy anh đã trả lời như thế nào? Nói!”

Trái tim anh hoảng loạn, anh ước gì mình có thể hòa tan cô vào trong dòng máu đang chảy trong người mình. Anh trầm giọng nói: “Nhanh thôi.”

“Không lừa.”

“Là anh nói đấy nhé, không cho phép anh lừa em!”

Phản ứng của Ngôn Trạm cũng chậm nửa bước.

“Ừ.” Anh véo má cô: “Không dám.”

Cảm ơn anh vì đã khiến em tin rằng em vẫn có thể được yêu, cũng có thể đi yêu một người nào đó.

“Vậy thì chúng ta không để họ phải chờ lâu nữa, hãy cùng công bố giải thưởng thôi.”

Nam Chức hừ một tiếng rồi tiến tới hôn anh một cái, coi như là phần thưởng dành cho anh.

Ngôn Trạm đặt con mèo xuống rồi lại quỳ xuống lần nữa.

Cách đó không xa,《Cuộc Sống Màu Hồng》 lại được hát theo một kiểu khác.

“Chính là…” Cô đột nhiên bật cười.

Đạo diễn Từ bật cười.

“Lúc đợi taxi, có một nữ sinh bán hoa hồng đã hỏi anh có muốn mua hoa không ý, anh còn nhớ không?”

Lần này là mang theo phong cách của Lisa Ono.

Hai người tay trong tay đi dạo bên dòng sông Seine.

“Anh sẽ cho người đặt trước vé máy bay cho em.”

Cô gục đầu xuống, ăn từng miếng bánh việt quất nhỏ: “Trị bệnh phải trị tận gốc.”

Nam Chức dựa đầu vào vai Ngôn Trạm, trên môi nở một nụ cười.

Cuối tháng 9, một mùa thu tràn ngập sắc vàng đang đến gần.

“Anh vẫn còn nhớ chứ?”

Cô nhỏ giọng phàn nàn: “Em còn tưởng anh đã quên mất chuyện hôm nay em sẽ tới lễ trao giải chứ. Em nhận được giải thưởng rồi, vậy mà anh chẳng chúc mừng em câu nào… Em còn nghĩ rằng tình cảm của chúng ta đã phai nhạt rồi đúng không? Nghĩ rằng anh không còn coi trọng em nữa.”

“Gì cơ?”

Trần Diệp An đã ăn chực ở nhà Nam Chức.

“Chính là…” Cô đột nhiên bật cười.

Cô chống cằm, ánh mắt dừng trên những chú bồ câu trắng bên cạnh bờ sông, ngón tay trắng trẻo cầm một chiếc dĩa màu bạc, không ngừng chọc chọc vào chiếc bánh phomai việt quất.

Cô cười một hồi lâu mới nói: “Chính là lần thứ hai chúng ta gặp nhau đó. Cái lần ở quán bar.”

“Dì Tuyền lại đầu tư vào bất động sản ở đây sao?” Nam Chức lẩm bẩm: “Lớn quá.”

Rất đẹp trai, quý phái và lịch lãm.

Làm sao anh có thể quên được.

“Vậy nếu như anh nói, cho dù em có ở bên anh thêm bốn mươi ngày nữa thì cũng không đủ đâu.”

Mà thực ra sau khi 《Tinh Ca Truyện》được phát sóng, rất nhiều người đã gán ghép hai cao thủ trai xinh gái đẹp trong giới lồng tiếng này lại với nhau, vì vậy bọn họ có đủ cách để có thể leo lên thuyền.

Khi đó, anh coi cô như những cô gái khó chiều chuyên đi theo dõi anh nên đã nói không ít lời khó nghe.

Dù có ở lại hay không thì nói chung vẫn sẽ có một ngày nào đó phải tách nhau ra. Nếu đã như vậy thì chi bằng nên làm từng bước một, trở lại con đường riêng của mình trước, rồi một ngày nào đó sẽ được ở bên nhau mãi mãi.

Nhưng cô vẫn phải cười, dù có thua thì cô cũng phải là người xinh đẹp nhất trong những người thua cuộc! Lật ngược lại tình thế về mặt nhan sắc!

“Lúc đợi taxi, có một nữ sinh bán hoa hồng đã hỏi anh có muốn mua hoa không ý, anh còn nhớ không?”

“Tinh thần.”

Sau khi nhớ lại, Ngôn Trạm gật đầu.

Tiểu Bạch đã giúp đỡ Nam Chức trong việc tìm kiếm và quản lý các đồng nghiệp, Lý Tử Lâm cũng hỗ trợ cô từ xa.

Nam Chức ngồi thẳng dậy rồi đấm anh một cái: “Lúc đấy anh đã trả lời như thế nào? Nói!”

Ngồi xuống bên cạnh anh, cô móc ngón tay mình vào ngón tay anh, nhẹ nhàng nói: “Lúc nào xong việc em sẽ lại tới đây. Khó khăn lắm em mới nhờ được giáo sư Hàn đăng ký lớp học cho đó, không đi không được mà.”

“…”

Tăng Tuyền nói bà ấy không nhận được bất kỳ tin xấu nào từ Paris, còn không quên hỏi khi nào Nam Chức định về để bà ấy nói tài xế chuẩn bị xe.

Trần Diệp An đá chân: “Cậu cũng biết chuyện rồi mà, đừng trêu chọc tớ nữa! Tớ đang thấy phiền muốn chết đây.”

Hóa ra là còn mang thù trong lòng.

“Nếu như, em chưa có kế hoạch hoặc chưa chuẩn bị kỹ càng, không sao cả, anh vẫn biết ơn vì mình có được vinh dự ở bên cạnh em, cùng em đón chờ tương lai của chúng ta.”

Ngôn Trạm nhịn cười, không dám không trả lời: “Anh đã nói, tôi không thích màu đỏ.”

Bước lên thảm đỏ, Nam Chức đã để lại chữ kỹ của mình trên tấm banner.

Nhưng lời này cũng không tính là nói dối.

Buổi lễ bắt đầu.

Anh không thúc giục cô, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Sự thật là anh không thích màu đó cho lắm, nhưng khi đó, anh nói như vậy là để cố tình châm biếm cô, ám chỉ rằng những vết ban đỏ trên mặt cô thật xấu xí.

Ngôn Trạm nhịn cười, không dám không trả lời: “Anh đã nói, tôi không thích màu đỏ.”

“Chia sẻ nó với anh Ngôn.”

“Anh đúng là đồ đáng ghét! Tự cao tự đại!” Nam Chức cả giận nói: “Còn nữa, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng tặng hoa cho em.”

Các thành viên trong biệt đội [Chức Chức tất thắng] đều như ngồi trên đống lửa.

Nhưng thực ra, trái tim em vô cùng khao khát một người nào đó có thể đón em về nhà, để em có thể thoát khỏi tình cảnh lang thang không có chốn về.

Ngoại trừ nấu cơm cho cô ra thì chính là tặng người máy.

Nam Chức nín thở, nhưng vẫn không quên hờn dỗi mà tắt điện thoại đi.

Vẫn còn rất nhiều sự bất ngờ trong căn nhà trên đảo này đúng không?

Không chỉ cư dân mạng gấp gáp mà Nam Chức cũng rất sốt ruột.

Một người từ trên trời rơi xuống như vậy, người bình thường không thể chơi cùng được.

Bên cạnh đó còn có một việc sắp diễn ra, đó chính là Liên hoan phim Hoạt hình.

“Em thích hoa sao? Thích hoa hồng ý?”

“Thích không?”

“Có cô gái nào mà không thích đâu?”

Studio của Nam Chức đã bước vào giai đoạn tuyển dụng.

Cô thở dài, đôi khi cô còn không thể xác định được liệu người đàn ông bên cạnh mình rốt cuộc là tên thẳng nam không hiểu chuyện hay là người hiểu được mấy chuyện lãng mạn nữa.

“Anh đã xem《Cuộc Sống Tươi Đẹp》 (*) chưa? Trong phim có một cảnh nữ chính đang đi dưới mưa, đột nhiên nam chính đẩy một cái thảm đỏ ra, kéo dài từ đầu này đến tận đầu bên kia… Mặc dù trông nó hơi giả nhưng lúc đó em đã nghĩ, lãng mạn quá, em cũng muốn được như vậy!”

“Vậy tôi sẽ liên lạc lại với cô ngay sau khi xin chỉ thị của cấp trên.”

Đúng, chỉ mới bốn ngày.

Chẳng hạn như trước đây có một bộ phim truyền hình đã trực tiếp hợp tác với các diễn viên lồng tiếng của Linh Khuynh, Tiểu Bạch đã phân chia xem ai hợp với vai diễn nào rất tốt.(*) Cuộc Sống Tươi Đẹp (tiếng Ý là La vita è bella): Là một bộ phim hài kịch của Ý vào năm 1997 được thực hiện bởi đạo diễn và diễn viên Roberto Benigni.

Một tay anh bế Quýt nhỏ lên, tay còn lại gỡ hộp nhung trong miệng nó ra.

Ngôn Trạm ngắm nhìn cô, sau đó gạt đi những sợi tóc mai đang bay trong gió của cô.

Vào thời khắc quan trọng với cô như vậy, anh thậm chí còn chẳng gửi cho cô một tin nhắn nào.

Mà bây giờ, càng phải dùng thêm nhiều từ “rất” hơn nữa.

Cô gái của anh, một người có cả sự quyến rũ và dịu dàng của một người phụ nữ, cũng có cả sự ngây thơ và thuần khiết của một cô gái… Nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa, thứ mà anh yêu chính là bản chất bên trong cô, và anh không thể kìm nén nó lại được.

“Tôi xin lỗi, tôi vẫn còn vài lời nữa.”

“Không có cô gái nào mà không yêu thích sự lãng mạn cả.” Nam Chức kết luận: “Chỉ cần lãng mạn là đủ, không cần biết nó bình thường hay thế nào. Anh nhớ kỹ đó.”

Đường Vũ không đồng ý, Tiết Hiểu Lộ cũng mất đi vẻ ngoài dịu dàng vốn có, ngày nào cũng làm loạn ở nhà.

“Được rồi, anh nhớ rồi.”

Hoàng hôn vàng rực rỡ chiếu xuống mặt sông, từng gợn sóng lăn tăn, e ấp đa tình như một cô gái dưới lớp váy múa, duyên dáng xinh đẹp đến mê hồn.

Trên mỗi hòn đảo nhân tạo đều có một căn biệt thự, giữa biệt thự còn có cả hồ nước. Có thể nói sống ở trong đó chính là hưởng thụ sự cô đơn đắt đỏ nhất trong khu dân cư này.

Hai người tay trong tay đi dạo bên dòng sông Seine.

Khán giả cười ồ lên rồi vỗ tay, bày tỏ sự khích lệ.

Hoàng hôn vàng rực rỡ chiếu xuống mặt sông, từng gợn sóng lăn tăn, e ấp đa tình như một cô gái dưới lớp váy múa, duyên dáng xinh đẹp đến mê hồn.

“…”

Bài hát 《Cuộc Sống Màu Hồng》 vẫn còn văng vẳng bên tai, từng nốt nhạc rơi vào trong trái tim của những đôi tình nhân, khiến lòng người trở nên nóng bỏng, ngọt ngào.

Nam Chức vươn tay muốn bắt lấy chùm tia sáng ấy, nhưng Ngôn Trạm đứng sau lưng lại vươn tay ra túm lấy tay cô.

Sau khi người tư vấn hiểu rõ tình hình và nêu lên một vài quan điểm của bọn họ, đồng thời cũng lắng nghe những nguyện vọng của Nam Chức thì hai bên đã đạt được thỏa thuận trong vui vẻ.

Quay đầu lại, thứ chào đón cô không phải gì khác mà chính là cái ôm quen thuộc nhưng vẫn khiến cô tham luyến đến vô cùng.

“Xin cảm ơn đạo diễn Từ đã trao cho tôi cơ hội lần này, để tôi có thể truyền những nỗ lực và hiểu biết của mình vào 《Xuân Cùng Dạ Chi Thu》. Tôi cũng xin cảm ơn các đồng nghiệp trong đoàn làm phim, nếu không mọi người mà chỉ có âm thanh không thôi chắc sẽ khá đáng sợ đó.”

Cô mỉm cười, trong lòng bất giác cất tiếng hát ——

Nam Chức không khỏi bốc hỏa, nhưng khi nhìn thấy quai hàm căng chặt của người đàn ông, cô liền biết anh cũng đang rất sốt ruột nên đành phải nhịn xuống.

“Khi anh ấy ôm tôi vào lòng, tôi thấy cuộc đời mình tràn ngập sắc hồng.”

Nhiều lời cũng vô ích.

“Hóa ra nó ở chỗ mày sao.”

***

“Anh đã xem《Cuộc Sống Tươi Đẹp》 (*) chưa? Trong phim có một cảnh nữ chính đang đi dưới mưa, đột nhiên nam chính đẩy một cái thảm đỏ ra, kéo dài từ đầu này đến tận đầu bên kia… Mặc dù trông nó hơi giả nhưng lúc đó em đã nghĩ, lãng mạn quá, em cũng muốn được như vậy!”

Sau khi về nước, Nam Chức đã tham gia lớp học do giáo sư Hàn giới thiệu.

—— “Anh chỉ là tên phú nhị đại ỷ vào mấy đồng tiền bẩn trong nhà, ăn không ngồi rồi chờ chết mà thôi! Thử không có ba anh xem anh làm được gì?”

Cảm giác thật tuyệt khi được trở lại trường học làm một học sinh, Nam Chức mỗi ngày đều có cảm giác mình như một cây non đang phát triển mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng và sức sống.

“Meow ~~~”

Trong quá trình đào tạo, có hai tin tốt lành đã đến cùng với nhau.

Cô cười một hồi lâu mới nói: “Chính là lần thứ hai chúng ta gặp nhau đó. Cái lần ở quán bar.”

Cô không kìm được mà mỉm cười, giả vờ trách anh: “Chẳng lẽ em là người ngày nào cũng mang theo cảm xúc tiêu cực bên cạnh sao? Rõ ràng em…”

Đầu tiên, sau khi 《Tiếng Lòng》 được phát sóng, lượng fan hâm mộ của Nam Chức lại lần nữa tăng vọt. Cô đã trở thành một trong những diễn viên lồng tiếng được yêu thích nhất ở thời điểm hiện tại;

Về phần Mạnh Nguyễn, Trần Diệp An và Viên Tây, ba thành viên của biệt đội [Chức Chức tất thắng] đã vào sẵn vị trị của mình, chỉ chờ lúc Nam Chức lên nhận giải thưởng.

Thứ hai, 《Xuân Cùng Dạ Chi Thu》 đã lọt vào danh sách lựa chọn để tranh giải chính của Liên hoan phim Hoạt hình năm nay.

Khu vực này là một dự án khu dân cư sang trọng mới được hoàn thành không lâu trực thuộc Tập đoàn Minh Huy dưới sự quản lý của Phó Doanh Xuyên —— Nguyên Đường Waterfront

Ở một vị trí cách cô không đến nửa mét, anh khuỵu gối xuống.

Thời cơ cứ như vậy mà lặng lẽ đến, Nam Chức đã chính thức quyết định sẽ chuẩn bị cho studio riêng của mình.

Chiếc xe phóng đi như đang chạy trốn, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm…

Mỗi ngày cô đều bận rộn đến mức bắt đầu cảm nhận được những khó khăn mà một vị tổng tài bá đạo phải trải qua trong cuộc sống. Cô không khỏi cảm thán rằng cuộc sống này sẽ thật hoàn mỹ biết bao nếu cô chỉ phải chịu trách nhiệm cho phần bá đạo chứ không phải chịu trách nhiệm đi kiếm tiền.

Chỉ tiếc rằng, hiện thức đáng ghét luôn khiến người ta phải nhe răng trợn mắt.

“Có cô gái nào mà không thích đâu?”

“Anh biết là trong lòng em vẫn chưa thể nguôi ngoai được.” Anh nắm lấy tay cô, thành kính nâng nó lên: “Nhưng, xin em hãy tha thứ cho sự khao khát đang bùng cháy trong lòng anh, khao khát muốn được ở bên cạnh em suốt quãng đời còn lại.”

Sáng sớm thứ hai.

Đường Giai Ni bị kẹt ở giữa, dù thế nào thì cô ta cũng không tin ba sẽ không cho tiền để cô ta đi học, nên ngày nào cũng tỏ ra sầu não uất ức, chỉ rúc ở trong nhà không chịu bước chân ra ngoài đường…

Biệt đội Tất thắng 3 · Mạnh: [Có tớ!]

Nam Chức đã đến công ty chuyên phân phối thiết bị thu âm để thảo luận về việc hợp tác.

Rồi sau đó…

Yuu: Cùng đón chờ phiên ngoại ngọt ngào của gia đình nhỏ Ngôn Chức nhé, Yuu sẽ up lên sớm thôi 

Thiết bị thu âm không phải là một món đồ chơi, nó có thể chạm đến mức giá hàng trăm triệu tệ giống hệt cái mà tên tư bản nào đó đã trực tiếp làm ra để tặng cho cô.

“Là anh chọn.” Anh nói: “Hơn nữa, đó cũng là mẹ của em mà.”

Không phải là Nam Chức không có tiền, nhưng nếu có thể tìm ra được cách khác tốt hơn thì cô vẫn nên tiết kiệm tiền cho bản thân.

“Với danh tiếng hiện tại của em, lợi ích và hiệu quả sau này đạt được sẽ có giá trị lớn hơn rất nhiều. Nhớ kỹ, đừng vội vàng trong lúc đàm phán, đừng để đối phương bắt bài được em.”

Lâm Thiên Vũ bước đến, lịch sự vươn tay ra với cô.

Sau khi người tư vấn hiểu rõ tình hình và nêu lên một vài quan điểm của bọn họ, đồng thời cũng lắng nghe những nguyện vọng của Nam Chức thì hai bên đã đạt được thỏa thuận trong vui vẻ.

Trần Diệp An nhìn trần nhà, nói: “Lúc mới chia tay, đúng thật là tớ có cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ ngay trước mắt. Nhưng sau khi đến Osaka giải sầu, tớ đã học được rất nhiều thứ mới mẻ, tầm mắt cũng được mở rộng hơn. Tớ cảm thấy… Như bây giờ cũng rất tốt.”

“Vậy tôi sẽ liên lạc lại với cô ngay sau khi xin chỉ thị của cấp trên.”

Lại còn chuyển nhà và chuyển mèo mà không có sự đồng ý của cô!

“Anh đã nói, em đồng ý lấy anh chính là vinh dự của cuộc đời anh.”

Người tư vấn đưa Nam Chức đến cửa thang máy, mỉm cười nói: “Tôi không ngờ cô Nam lại đích thân đến đây để đàm phán.”

“Kỳ lạ lắm sao ạ?” Nam Chức hỏi.

Hai bên thảm đỏ là vô số những đoá hoa hồng đỏ tươi như màu máu, nở rộ kéo dài sang tận bên kia cầu.

Đối phương chỉ lắc đầu không nói gì.

“Cố lên! Tối nay chắc chắn cô sẽ đoạt giải!”

Nhưng trong lòng lại đang nghĩ: Phu nhân tương lai của người thừa kế tập đoàn Thịnh Trân lại để ý đến vài chục đồng bạc lẻ như vậy, ai mà tin được?

Vốn đã rất phiền lòng, vậy mà trong nhà cũng chả yên ổn chút nào.

Trái tim Nam Chức đập chệch một nhịp.

Nam Chức nhìn đồng hồ: “Vậy tôi sẽ đợi tin tức của anh. Nhờ anh giúp đỡ tôi.”

“Cũng may là không có vấn đề gì cả.”

Có lẽ vì đang chìm đắm trong khung cảnh lãng mạn chỉ xuất hiện trong phim nên Nam Chức cũng bất giác học theo các nhân vật chính, bắp chân phải từ từ nâng lên về phía sau.

Những “con tép riu” vốn chỉ có thể núp sau màn ảnh mới mang lại được sự sống cho các nhân vật lần đầu tiên cảm nhận được giá trị đích thực của cái nghề này cùng với những sự trân trọng mà nó xứng đáng được nhận.

“Được.” Người tư vấn chủ động giữ cửa thang máy cho cô: “Cô đi thong thả. Có vấn đề gì…”

Nhỡ đâu…

Người đàn ông cúi người lại gần, ấn tay cô vào trái tim mình.

Tiết Hiểu Lộ đã xin Đường Vũ xuất tiền cho Đường Giai Ni ra nước ngoài học, mà Đường Giai Ni cũng đã chọn một ngôi trường dành cho giới quý tộc ở nước Anh, điểm đầu vào không cần cao, nhưng học phí lại cao đến đáng sợ.

“Thật có lỗi, Đường tổng. Trương tổng nói việc hợp tác này sẽ không được cân nhắc đến, vì vậy ông cũng đừng lãng phí thời gian mà quay lại lần nữa.”

Nghi thức cầu hôn lãng mạn đã biến thành hai người cùng tìm kiếm chiếc nhẫn trong đống hoa hồng.

Nam Chức vô thức nhìn lướt qua hướng đó, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Đường Vũ.

Nụ cười của cô mang theo chút tinh nghịch, hai má núng nính ửng hồng, đôi mắt long lanh tràn ngập niềm vui.

Khán giả lại bật cười, còn có một đồng nghiệp của cô đã hét lên: “Không có chi!”

***

Ngoại trừ nấu cơm cho cô ra thì chính là tặng người máy.

Trong cầu thang thoát hiểm.

Không khí nồng nặc mùi tường bị ẩm ướt, có hơi gây mũi.

Trần Diệp An lúc đó đã nói những lời nặng nề.

Nam Chức đi tới mở cửa sổ ra, lại nghe thấy tiếng tách tách ở đằng sau lưng, là tiếng Đường Vũ châm thuốc.

Nghe nói công việc kinh doanh của Đường Vũ gặp chút trục trặc, dẫn đến việc lưu chuyển vốn bị gián đoạn, kéo theo một đống rắc rối đằng sau.

Thật ra, vẫn còn rất nhiều khoảnh khắc nữa. Khi anh nói anh yêu cô, khi anh hôn cô, khi anh nắm chặt tay cô và không buông ra…

Vốn đã rất phiền lòng, vậy mà trong nhà cũng chả yên ổn chút nào.

Cũng có một vài câu hỏi cho Nam Chức.

“Tớ xin lỗi vì đã làm phiền đến thời gian của cậu với lão Phật gia.”

“Ở đây còn có ai khác sao? Sao anh có thể đặt một vật giá trị như vậy…”

Sau khi Đường Giai Ni bị tung ảnh nóng, cô ta đã thôi học.

“Hả?”

Tiết Hiểu Lộ đã xin Đường Vũ xuất tiền cho Đường Giai Ni ra nước ngoài học, mà Đường Giai Ni cũng đã chọn một ngôi trường dành cho giới quý tộc ở nước Anh, điểm đầu vào không cần cao, nhưng học phí lại cao đến đáng sợ.

Nam Chức tức giận đến mức muốn lên gân cốt bàn tay!

Một năm ít nhất cũng phải 180 triệu tệ.

Máy quay lướt qua khuôn mặt của từng ứng viên, mà đúng lúc đó Nam Chức đang nhìn vào điện thoại.

Nam Chức làm trái tim với cô ấy.

Đường Vũ không đồng ý, Tiết Hiểu Lộ cũng mất đi vẻ ngoài dịu dàng vốn có, ngày nào cũng làm loạn ở nhà.

Chẳng lẽ tên chó này quên rồi sao?

Đường Giai Ni bị kẹt ở giữa, dù thế nào thì cô ta cũng không tin ba sẽ không cho tiền để cô ta đi học, nên ngày nào cũng tỏ ra sầu não uất ức, chỉ rúc ở trong nhà không chịu bước chân ra ngoài đường…

Điều kiện giọng nói của cô ấy ở mức trung bình, nhưng về phần lý thuyết thì cô ấy lại nắm rất vững, hơn nữa trước đây còn là người chịu trách nhiệm chính cho việc phân vai cho các đồng nghiệp ở Linh Khuynh.

Trần Diệp An bất ngờ đến thăm.

“Bây giờ con có thể thực hiện được nó rồi.”

Và Nam Chức cũng đã rất may mắn khi lọt vào danh sách đề cử cho giải Nữ diễn viên lồng tiếng xuất sắc nhất, cạnh tranh với bốn tên tuổi lớn khác trong ngành cho giải thưởng vinh dự này.

Đường Vũ thở ra một vòng khói: “Xem ra chuyện gả con vào nhà họ Ngôn cũng chỉ là vấn đề thời gian.”

Nam Chức nhìn chằm chằm vào điếu thuốc đang dần ngắn lại theo ngọn lửa, khẽ thở dài.

Nước mắt dính vào hột ngọc trai dưới khóe mắt, trong veo lại sáng ngời, mà đôi mắt của cô còn sáng trong hơn cả hột ngọc, ở dưới ánh trăng càng thêm sáng ngời như viên ngọc quý chìm vào giấc ngủ dưới đáy biển sâu.

“Không oán trách.” Anh dừng một chút: “Nếu em bận thì anh sẽ tới tìm em.”

Làm sao anh có thể quên được.

“Hút ít thuốc thôi,” Cô nói: “Không tốt cho sức khỏe đâu.”

Đường Vũ thở ra một vòng khói: “Xem ra chuyện gả con vào nhà họ Ngôn cũng chỉ là vấn đề thời gian.”

Lâm Thiên Vũ cũng có tên trong danh sách đề cử cho giải Nam diễn viên lồng tiếng xuất sắc nhất, đồng thời cũng là người được yêu thích nhất trong danh sách, Lý Tử Lâm phân tích rằng khả năng Lâm Thiên Vũ đoạt được giải này cũng phải đến tám đến chín phần.

Đường Vũ sửng sốt.

Trái tim Nam Chức đập chệch một nhịp, cô không thể nói gì một lúc lâu.

Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không có ý định sẽ dập tắt nó đi, hai người lại rơi vào sự im lặng.

Ngôn Trạm đứng bên cạnh biển hoa, khẽ mỉm cười.

Thật ra, hai người cùng đi tới cầu thang thoát hiểm như này chính là một sự lựa chọn sai lầm.

Nhị Cẩu trượt nhẹ nhàng trên thảm đỏ, còn cẩn thận nhắc cô phải chú ý dưới chân, chú ý đôi giày cao gót của mình.

Người tư vấn đưa Nam Chức đến cửa thang máy, mỉm cười nói: “Tôi không ngờ cô Nam lại đích thân đến đây để đàm phán.”

Bọn họ có quan hệ huyết thống với nhau, là ba con của nhau, nhưng nền tảng tình cảm lại bạc bẽo đến mức chẳng hơn người xa lạ là mấy. Thậm chí, bọn họ mãi mãi chẳng có khả năng có được lòng tốt giữa những người xa lạ.

“Vậy anh…”

Vậy thì hãy làm một người xa lạ trong những người xa lạ đi.

Lâm Thiên Vũ: [/Tuyệt vời/]

Nam Chức hít một hơi thật sâu, mỉm cười thản nhiên.

Nam Chức: [Tiền bối, kể cả khi em giành được giải thưởng này mà anh ấy không về được thì em vẫn ổn mà /Chớp mắt/]

“Dù thế nào thì ông ấy cũng là… Phải không?” Nam Chức cười gượng: “Nếu em thật sự không cảm thấy điều gì thì em có quá máu lạnh không anh? Hôm nay trông ông ấy khá tiều tụy. Là chủ tịch của một công ty mà phải đích thân tới đàm phán, nhưng cuối cùng lại không thể gặp được.”

“Ông đi trước đi, tôi cũng có việc cần phải làm.” Cô dừng lại một chút: “Chú ý đến sức khỏe nhiều hơn một chút.”

Cô lắc đầu.

Nói xong, Nam Chức bước tới cửa, nhưng khi chuẩn bị mở nó ra thì nghe thấy ——

Cô dừng lại một chút, thở nhẹ ra rồi thả lỏng bản thân.

“Nếu đã đổi họ thì sau này nên cố gắng tránh mặt nhất có thể.” Đường Vũ cúi đầu, phủi phủi tàn thuốc trên người: “Tốt nhất, đừng bao giờ gặp lại.”

“Cô Nam Chức, với tư cách là một người mới nhưng lại được đề cử cùng với các tiền bối có tên tuổi như vậy, hẳn là cô rất kích động đúng không?”

Nam Chức nắm chặt tay nắm cửa, trả lời: “Được.”

Sự thật là anh không thích màu đó cho lắm, nhưng khi đó, anh nói như vậy là để cố tình châm biếm cô, ám chỉ rằng những vết ban đỏ trên mặt cô thật xấu xí.

***

Nam Chức vẫn giữ được sự đoan trang và thanh lịch của mình, dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng phải hành động sao cho xứng với chiếc váy cổ điển này của mình chứ.

Buổi tối.

Nam Chức ngồi khoanh chân trên ghế sofa, báo cáo kết quả ngày hôm nay với “ông chủ” Ngôn.

Nam Chức giật mình quay đầu lại, Nhị Cẩu không biết đột nhiên xuất hiện từ đâu.

“Nên bàn bạc lại.”

Cuối cùng, khoảnh khắc mong đợi bấy lâu đã đến.

Người đàn ông đẩy kính lên, trên mặt lộ rõ vẻ thờ ơ.

Cô thích hoa, nhưng đâu cần phải nhiều như vậy làm gì, không cần đến mức trăm hoa đua sắc như này đâu!!!

Biệt đội Tất thắng 2 · Viên: [Làm thế nào để các giải thưởng lớn có thể trao nhanh hơn vậy?]

“Với danh tiếng hiện tại của em, lợi ích và hiệu quả sau này đạt được sẽ có giá trị lớn hơn rất nhiều. Nhớ kỹ, đừng vội vàng trong lúc đàm phán, đừng để đối phương bắt bài được em.”

Chưa có lúc nào anh lại thấy nôn nao, thấp thỏm và đầy mong đợi như vậy.

Khi đó, anh coi cô như những cô gái khó chiều chuyên đi theo dõi anh nên đã nói không ít lời khó nghe.

Nam Chức thất thần, phải một lúc lâu sau mới trả lời “Em biết rồi.”

Hóa ra là còn mang thù trong lòng.

Ngôn Trạm khép tập văn kiện lại, khoanh tay đặt ở trên bàn, hỏi: “Có phải em gặp chuyện gì phiền lòng không?”

Lần này là mang theo phong cách của Lisa Ono.

Cô lắc đầu.

“…”

Nam Chức lại hít một hơi thật sâu, cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đang mặc chiếc váy cổ điển này.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn kể anh nghe chuyện mình đã gặp mặt Đường Vũ…

“Có phải em thấy không được thoải mái vì cuối cùng ông ta lại nói sẽ không bao giờ gặp lại em nữa đúng không?”

Có vẻ là không phải vậy.

Trước đây, chỉ cần có chuyện gì đó dính dáng đến Đường Vũ, trái tim cô đều sẽ đau nhói; Sau này, khi cô biết Đường Vũ không có tình cảm với Nam Thư Hủy, cô cảm thấy buồn và uất ức, nhưng cô chỉ có thể bất lực vì không thể làm được gì; Nhưng bây giờ, cô lại thấy rất bình thản.

Nhưng bình thản quá cũng không bình thường, đúng không?

“Được rồi, anh nhớ rồi.”

“Dù thế nào thì ông ấy cũng là… Phải không?” Nam Chức cười gượng: “Nếu em thật sự không cảm thấy điều gì thì em có quá máu lạnh không anh? Hôm nay trông ông ấy khá tiều tụy. Là chủ tịch của một công ty mà phải đích thân tới đàm phán, nhưng cuối cùng lại không thể gặp được.”

Bằng không, nếu như cô mặc quần áo bình thường, làm sao có thể xứng với mặt hồ này, với những bông hoa này, còn cả người đàn ông ngốc nghếch trước mặt cô nữa.

Ngôn Trạm rũ mắt xuống. Về vấn đề này thì anh cũng không thể đưa ra bình luận gì nhiều, chỉ có thể nói: “Mỗi sự lựa chọn đều dẫn đến những con đường khác nhau, em cứ nghe theo trái tim mình là được.”

Nam Chức mím môi, cố gắng hiểu rõ những lời này.

“À, phu nhân nói muốn cùng tiểu thư ăn mừng, bà ấy đang đợi tiểu thư ở nhà.”

Thấy cô đang suy nghĩ, anh chỉnh lại điện thoại một chút, gương mặt trên màn hình đột nhiên phóng to lên, còn nói: “Nhưng nếu đã chọn anh thì em phải đi đến cùng.”

Nam Chức mỉm cười và trả lời: “Tôi sẽ chia sẻ với tất cả những người đã ủng hộ tôi.”

“…”

“Có vẻ Nam Chức vẫn chưa tin lắm.” Người dẫn chương trình đưa micro cho cô.

Thở ra một hơi, Nam Chức tiến lên một bước.

“Những điều khiến em không muốn, những chuyện khiến em không vui và thấy khó xử, hãy cứ giao hết cho anh.” Khóe miệng anh nhếch lên thành một vòng cung nhẹ, ánh mắt tràn đầy chân thành: “Anh sẽ luôn nắm chặt tay em, cùng em đi đến điểm cuối của con đường.”

Không cần biết là cô đang tức giận hay là đang làm nũng, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn luôn là người đúng, luôn có thể dễ dàng khiến anh yếu lòng.

“Thật có lỗi, Đường tổng. Trương tổng nói việc hợp tác này sẽ không được cân nhắc đến, vì vậy ông cũng đừng lãng phí thời gian mà quay lại lần nữa.”

Một khi anh còn chưa quay về thì mối quan hệ của bọn họ vẫn là yêu xa.

Trái tim Nam Chức đập chệch một nhịp.

Ngôn Trạm mỉm cười không nói gì, chìm đắm trong hương hoa cam ngọt ngào, anh lúc này như cảm nhận được vị ngọt đó.

Cô không kìm được mà mỉm cười, giả vờ trách anh: “Chẳng lẽ em là người ngày nào cũng mang theo cảm xúc tiêu cực bên cạnh sao? Rõ ràng em…”

Quay đầu lại, thứ chào đón cô không phải gì khác mà chính là cái ôm quen thuộc nhưng vẫn khiến cô tham luyến đến vô cùng.

Đinh đong!

Trần Diệp An bất ngờ đến thăm.

Trước đây, chỉ cần có chuyện gì đó dính dáng đến Đường Vũ, trái tim cô đều sẽ đau nhói; Sau này, khi cô biết Đường Vũ không có tình cảm với Nam Thư Hủy, cô cảm thấy buồn và uất ức, nhưng cô chỉ có thể bất lực vì không thể làm được gì; Nhưng bây giờ, cô lại thấy rất bình thản.

“Tớ xin lỗi vì đã làm phiền đến thời gian của cậu với lão Phật gia.”

Rất nhiều fan hâm mộ đã nghe được câu hỏi này và đồng thanh hét lớn cái tên “Tô Diệu Ngôn”, còn có mấy người hét rằng “Thần tiên xinh đẹp CP không bao giờ lật thuyền”.

Trần Diệp An ngồi xuống ghế sofa, sắc mặt đầy vẻ u ám và ảm đạm.

“Sao vậy?” Nam Chức đưa chai nước cho cô ấy: “Hôm trước đi ăn xiên que còn nói ở Osaka có nhiều trai đẹp lắm, lần này sẽ kiếm được một chàng còn gì? Trai đẹp Osaka phớt lờ cậu rồi sao?”

Nam Chức càng lúc càng thấy khó hiểu. Cô nắm chặt khăn choàng trên người, nhấc vạt váy lên bước vào trong.

“Ai da ~~~”

Công việc này tưởng chừng rất đơn giản nhưng thực chất lại là khâu trung gian cần thiết nhất.

Trần Diệp An đá chân: “Cậu cũng biết chuyện rồi mà, đừng trêu chọc tớ nữa! Tớ đang thấy phiền muốn chết đây.”

Thật ra việc đoạt được giải thưởng cũng không có gì to tát cả, nhưng cô chỉ muốn mang tới niềm vui cho anh, muốn được anh khen cô, khích lệ cô… Thôi bỏ đi, chắc là anh đang bận chuyện gì đó quan trọng.

Lăng Hách đã vượt ngàn dặm để theo đuổi bạn gái.

“…”

Anh ta đã tạm gác lại công việc, cố tình bay đến Osaka để show ra cái gọi là đồng hành chính là lời tỏ tình dài nhất.

“Meow ~”

Nguyên nhân khiến hai người họ chia tay trước đây đúng thật là do Đường Giai Ni đã bày mưu tính kế “Gạo nấu thành cơm” nhưng không thành.

Nhưng “độc tính” của cô quá lớn, chỉ cần nếm thử một chút là nghiện.

Nhưng dù vậy đi chăng nữa, không một cô gái nào có thể chấp nhận được chuyện bạn trai mình và “em gái tốt” xảy ra vấn đề như vậy.

Trần Diệp An lúc đó đã nói những lời nặng nề.

Tô Diệu Ngôn vẫn đang ở trường quay quay phim nên không thể có mặt trực tiếp được, vì vậy cô ấy đã gửi tin nhắn Wechat để chúc cô thuận buồm xuôi gió.

—— “Anh chỉ là tên phú nhị đại ỷ vào mấy đồng tiền bẩn trong nhà, ăn không ngồi rồi chờ chết mà thôi! Thử không có ba anh xem anh làm được gì?”

“Chú Lý, chúng ta không về Hi Duyệt Đình sao ạ?”

Những lời này chính là con dao đâm vào vết sẹo trong lòng Lăng Hách, và anh ta cũng đã đáp trả lại một cách gay gắt.

Trong miệng ngậm một chiếc hộp nhung xanh.

Trong cầu thang thoát hiểm.

—— “Tôi là phú nhị đại đó, còn cô thì sao? Cũng chỉ là món đồ chơi yêu thích nhất thời của tôi thôi!”

Nam Chức đỏ mặt, hắng giọng một cái rồi lau đi vết son môi dính trên môi người đàn ông, dịu dàng nói: “Anh đừng giận nữa mà. Bộ dạng anh như thế này làm em đau lòng lắm đó. Anh muốn em đau lòng sao?”

Mỗi người một câu, sau đó chia tay trong vui vẻ.

Người đàn ông đẩy kính lên, trên mặt lộ rõ vẻ thờ ơ.

Rồi sau đó…

Trong đầu không khỏi lóe lên bộ dạng của anh khi nói câu “Anh sẽ luôn nắm chặt tay em, cùng em đi đến điểm cuối của con đường” vừa rồi.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra sau đó.

Ở phía đối diện, người đàn ông đặt cốc cà phê xuống, cau mày.

Cái cô Celinee mà Nam Chức đã gặp khi ấy, lúc đó cô vẫn luôn cảm thấy nốt ruồi trên xương quai xanh của cô gái đó rất quen… Hóa ra là vì, Trần Diệp An cũng có nốt ruồi trên xương quai xanh.

Cách đó không xa,《Cuộc Sống Màu Hồng》 lại được hát theo một kiểu khác.

Lăng Hách đã dựa theo hình mẫu của Trần Diệp An mà đi tìm các “em gái mưa”.

Chú Lý nhìn theo chỉ dẫn, không nói gì.

“Anh đã lên kế hoạch cho việc này từ rất lâu rồi đúng không.” Nam Chức nói: “Dì Tuyền cũng giúp sức anh đúng không? Cho nên dì ấy mới chọn cho em chiếc váy này.”

Chó đến mức không thể chó hơn.

“Khi anh ấy ôm tôi vào lòng, tôi thấy cuộc đời mình tràn ngập sắc hồng.”

“Vậy cậu thấy thế nào?” Nam Chức hỏi: “Cậu có còn thích anh ta không?”

Rất nhiều chuyện đã xảy ra sau đó.

Nam Chức ngẩng đầu, hai tay vòng quanh cổ người đàn ông.

Trần Diệp An nhìn trần nhà, nói: “Lúc mới chia tay, đúng thật là tớ có cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ ngay trước mắt. Nhưng sau khi đến Osaka giải sầu, tớ đã học được rất nhiều thứ mới mẻ, tầm mắt cũng được mở rộng hơn. Tớ cảm thấy… Như bây giờ cũng rất tốt.”

“Tôi cũng rất vui khi được làm việc với cô.” Tiểu Bạch nói: “Nam Chức, tôi vẫn luôn giữ con gấu mà cô đã tặng cho tôi. Tôi không ngờ duyên phận của chúng ta lại bắt đầu lại ở đây.”

Haizz, chó Lăng muốn đuổi cũng không đuổi kịp nữa rồi.

Đêm hôm đó, cái tên Nam Chức đã leo lên hotsearch.

Trần Diệp An đã ăn chực ở nhà Nam Chức.

Nam Chức kiễng chân lên ôm chặt lấy anh.

Nhìn thấy bát đũa của lão Phật gia trong tủ bát, cô ấy thuận miệng hỏi: “Khi nào thì người đàn ông của cậu mới về vậy? Cũng đã hơn nửa năm rồi còn gì, đúng không?”

Bà ấy vừa điên cuồng diss người nào đó trong lòng vừa cười nói: “Không hoành tráng, rất vừa phải. Việc con lọt được vào danh sách đề cử cho giải thưởng chính là khoảnh khắc vinh quang và tỏa sáng nhất, vậy nên hãy nghe lời dì Tuyền, con cứ mặc cái này đi, dì bảo đảm con sẽ không hối hận.”

“Anh ấy nói nhanh.” Nam Chức xới cơm, nhẹ giọng nói: “Tức nghĩa là sẽ nhanh thôi.”

Sau khi về nước, Nam Chức đã tham gia lớp học do giáo sư Hàn giới thiệu.

“Cậu đúng là rất tin tưởng anh ấy.”

Có thể không tin được sao?

Haizz, chó Lăng muốn đuổi cũng không đuổi kịp nữa rồi.

Cô càng không thể vứt bỏ tên chó đấy được, bởi vì như vậy sẽ thành chó hoang còn gì?

“Anh vẫn còn nhớ chứ?”

“Muốn.”

“Chức Chức.”

Cô gái của anh, một người có cả sự quyến rũ và dịu dàng của một người phụ nữ, cũng có cả sự ngây thơ và thuần khiết của một cô gái… Nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa, thứ mà anh yêu chính là bản chất bên trong cô, và anh không thể kìm nén nó lại được.

“Hả?”

Nam Chức đưa tay lên lau nước mắt trên cằm, sau đó quay đầu sang hướng khác, không muốn để anh nhìn thấy.

“Cậu…” Trần Diệp An dừng một chút: “Có muốn kết hôn với lão Phật gia không?”

Vậy thì hãy làm một người xa lạ trong những người xa lạ đi.

Nam Chức thoáng giật mình, chọc chọc đôi đũa vào bát ăn cơm.

Lý Tử Lâm đã giới thiệu không ít diễn viên kì cựu đang hoạt động tự do trong ngành cho cô, đồng thời cũng có một vài diễn viên mới vào nghề đã nộp hồ sơ và mong muốn được gia nhập.

Trong đầu không khỏi lóe lên bộ dạng của anh khi nói câu “Anh sẽ luôn nắm chặt tay em, cùng em đi đến điểm cuối của con đường” vừa rồi.

Khách mời trao giải là một nhân vật bậc thầy trong giới lồng tiếng trong nước, thầy Dương Đạo Trung. Người còn lại chính là người đã chiến thắng giải Đạo diễn phim Hoạt hình xuất sắc nhất năm vừa rồi, đạo diễn Tống Vịnh.

“Anh Ngôn càng ngày càng biết cách nói chuyện đó.”

Chân thành, kiên định, thâm tình.

Nó giẫm lên những cánh hoa hồng rải khắp mặt đất, soạt soạt chạy tới.

Thật ra, vẫn còn rất nhiều khoảnh khắc nữa. Khi anh nói anh yêu cô, khi anh hôn cô, khi anh nắm chặt tay cô và không buông ra…

Ngôn Trạm rũ mắt xuống. Về vấn đề này thì anh cũng không thể đưa ra bình luận gì nhiều, chỉ có thể nói: “Mỗi sự lựa chọn đều dẫn đến những con đường khác nhau, em cứ nghe theo trái tim mình là được.”

Nam Chức nhìn chằm chằm vào điếu thuốc đang dần ngắn lại theo ngọn lửa, khẽ thở dài.

“Vậy theo thầy Dương thì ai là người có khả năng đoạt giải cao nhất năm nay vậy?”

Thứ tưởng chừng như không thể xuất hiện trong cuộc sống của cô, thậm chí là xây nên bức tường để chống cự lại, dần dần bị người đàn ông phá vỡ và tiến vào bên trong.

Nhưng bình thản quá cũng không bình thường, đúng không?

“Muốn.”

***

Cuối tháng 9, một mùa thu tràn ngập sắc vàng đang đến gần.

Nhưng rồi lại nghĩ, nhỡ đâu tên chó kia gửi tin nhắn tới thì sao?

Studio của Nam Chức đã bước vào giai đoạn tuyển dụng.

Ở phía bên kia của cây cầu, một tấm thảm đỏ được trải dài, và nó chỉ dừng lại ở ngay trước mặt cô.

“Ừ.”

Lý Tử Lâm đã giới thiệu không ít diễn viên kì cựu đang hoạt động tự do trong ngành cho cô, đồng thời cũng có một vài diễn viên mới vào nghề đã nộp hồ sơ và mong muốn được gia nhập.

Nói xong, Nam Chức bước tới cửa, nhưng khi chuẩn bị mở nó ra thì nghe thấy ——

Yuu: Cùng đón chờ phiên ngoại ngọt ngào của gia đình nhỏ Ngôn Chức nhé, Yuu sẽ up lên sớm thôi 

Điều khiến Nam Chức ngạc nhiên nhất chính là Tiểu Bạch đã đến phỏng vấn.

Chuyên môn của Tiểu Bạch không phải là lồng tiếng.

Điều kiện giọng nói của cô ấy ở mức trung bình, nhưng về phần lý thuyết thì cô ấy lại nắm rất vững, hơn nữa trước đây còn là người chịu trách nhiệm chính cho việc phân vai cho các đồng nghiệp ở Linh Khuynh.

Chẳng hạn như trước đây có một bộ phim truyền hình đã trực tiếp hợp tác với các diễn viên lồng tiếng của Linh Khuynh, Tiểu Bạch đã phân chia xem ai hợp với vai diễn nào rất tốt.

Công việc này tưởng chừng rất đơn giản nhưng thực chất lại là khâu trung gian cần thiết nhất.

“Những điều khiến em không muốn, những chuyện khiến em không vui và thấy khó xử, hãy cứ giao hết cho anh.” Khóe miệng anh nhếch lên thành một vòng cung nhẹ, ánh mắt tràn đầy chân thành: “Anh sẽ luôn nắm chặt tay em, cùng em đi đến điểm cuối của con đường.”

“Tôi rất vui vì cô đã đến đây.”

Chiếc hộp được mở ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương chói lọi.

“Tôi cũng rất vui khi được làm việc với cô.” Tiểu Bạch nói: “Nam Chức, tôi vẫn luôn giữ con gấu mà cô đã tặng cho tôi. Tôi không ngờ duyên phận của chúng ta lại bắt đầu lại ở đây.”

Tiểu Bạch đã giúp đỡ Nam Chức trong việc tìm kiếm và quản lý các đồng nghiệp, Lý Tử Lâm cũng hỗ trợ cô từ xa.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

Bên cạnh đó còn có một việc sắp diễn ra, đó chính là Liên hoan phim Hoạt hình.

Trong tất cả các ứng viên, cô là người có tuổi nghề ngắn nhất và ít kinh nghiệm nhất, thậm chí trong số bọn họ còn có một người đã từng đoạt giải Seiyuu quốc tế… Không thể nào đến lượt cô được.

Năm nay là năm thứ mười liên hoan được tổ chức. Sau khi cuộc họp kín của ban tổ chức diễn ra cùng với sự bình chọn của cư dân mạng, liên hoan đã công bố thêm một giải thưởng mới —— Giải Nam và Nữ diễn viên lồng tiếng xuất sắc nhất.

“Gì cơ?”

Tin tức này đã làm rung chuyển giới lồng tiếng.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

Nam Chức ngồi khoanh chân trên ghế sofa, báo cáo kết quả ngày hôm nay với “ông chủ” Ngôn.

Những “con tép riu” vốn chỉ có thể núp sau màn ảnh mới mang lại được sự sống cho các nhân vật lần đầu tiên cảm nhận được giá trị đích thực của cái nghề này cùng với những sự trân trọng mà nó xứng đáng được nhận.

Nhìn thấy bát đũa của lão Phật gia trong tủ bát, cô ấy thuận miệng hỏi: “Khi nào thì người đàn ông của cậu mới về vậy? Cũng đã hơn nửa năm rồi còn gì, đúng không?”

Nam Chức hừ một tiếng rồi tiến tới hôn anh một cái, coi như là phần thưởng dành cho anh.

Và Nam Chức cũng đã rất may mắn khi lọt vào danh sách đề cử cho giải Nữ diễn viên lồng tiếng xuất sắc nhất, cạnh tranh với bốn tên tuổi lớn khác trong ngành cho giải thưởng vinh dự này.

“Dì Tuyền, cái này có phải hoành tráng quá rồi không ạ?”

Nam Chức nhìn mình trong gương.

Cô đang mặc trên người một chiếc váy Balmain cổ điển màu trắng ngà, những sợi tơ lụa mỏng manh cùng với những hạt pha lê đính trên váy thật rực rỡ và chói mắt. Hơn nữa, quá trình thêu nên được chiếc váy này cũng vô cùng tinh xảo và phức tạp đến nỗi như dệt lên khung cảnh tráng lệ của trăm hoa đua nở.

Định đợi cô bại trận rồi mới gọi điện để an ủi đấy à!!!

Đẹp đến mức hư ảo.

Chó đến mức không thể chó hơn.

—— “Tôi là phú nhị đại đó, còn cô thì sao? Cũng chỉ là món đồ chơi yêu thích nhất thời của tôi thôi!”

Bà ấy vừa điên cuồng diss người nào đó trong lòng vừa cười nói: “Không hoành tráng, rất vừa phải. Việc con lọt được vào danh sách đề cử cho giải thưởng chính là khoảnh khắc vinh quang và tỏa sáng nhất, vậy nên hãy nghe lời dì Tuyền, con cứ mặc cái này đi, dì bảo đảm con sẽ không hối hận.”

Cô càng không thể vứt bỏ tên chó đấy được, bởi vì như vậy sẽ thành chó hoang còn gì?

Người lớn trong nhà đã có lòng như vậy, hơn nữa chiếc váy này thực sự rất hợp gu thẩm mỹ của cô, cho nên cuối cùng cô đã không từ chối.

Lễ trao giải bắt đầu lúc 8 giờ tối.

“Vậy anh…”

Tô Diệu Ngôn vẫn đang ở trường quay quay phim nên không thể có mặt trực tiếp được, vì vậy cô ấy đã gửi tin nhắn Wechat để chúc cô thuận buồm xuôi gió.

Ngôn Trạm vẫn nhìn cô chăm chú.

Về phần Mạnh Nguyễn, Trần Diệp An và Viên Tây, ba thành viên của biệt đội [Chức Chức tất thắng] đã vào sẵn vị trị của mình, chỉ chờ lúc Nam Chức lên nhận giải thưởng.

Đạo diễn Từ kích động đứng lên, dang rộng vòng tay ra để ôm cô.

“Hồi hộp không?” Đạo diễn Từ hỏi.

Nam Chức mím môi, cố gắng hiểu rõ những lời này.

Thật ra em là một người rất tham lam.

Cư dân mạng điên cuồng tag @Ngôn Trạm, như thể đã hoàn toàn hóa thân thành người bên nhà mẹ đẻ của Nam Chức, đối xử với Ngôn Trạm không chút kiêng dè, liên tục hỏi tại sao Ngôn tổng không lên tiếng? Mau đáp lời đi chứ.

Nam Chức gật đầu: “Đêm hôm qua tôi đã nằm mơ thấy mình đoạt giải, nhưng sau đó ban tổ chức đã nói với tôi rằng bọn họ trao giải cho nhầm người.”

Đạo diễn Từ bật cười.

Ngôn Trạm không nói lời nào mà chỉ nhìn cô.

“Thôi thôi, tôi cũng đang căng thẳng đây.” Anh ta xoa xoa mặt: “Vợ với con gái tôi đều khuyên tôi nhất định phải nghĩ thoáng vào. Dù sao thì tôi cũng đã làm việc nhiều năm như vậy mà vẫn chưa chạm tay được vào chiếc cúp còn gì, nó có chạy mất lần nữa cũng không sao.”

Vừa dứt lời, không kịp để khán giả kịp phản ứng lại, Nam Chức đã nhanh chóng bước xuống.

Nam Chức nhìn mình trong gương.

“Tôi rất vui vì cô đã đến đây.”

“…”

Anh thuận thế nắm chặt lấy cổ tay cô, đứng dậy rồi ôm cô vào lòng.

Đúng là vợ yêu và con gái ruột có khác.

Nam Chức bước vào hội trường với đội ngũ sản xuất chính của 《 Xuân Cùng Dạ Chi Thu 》.

Vừa mới bước xuống xe, xung quanh cô đều là những tiếng la hét!

“Tối nay anh không có động tĩnh gì chính là để chuẩn bị cho chuyện này sao?”

Nam Chức nửa tin nửa ngờ mà xuống xe, còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì chiếc xe đã phóng nhanh đi.

“Nam Chức! Cô đúng là nữ thần CV, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cô!”

“Cô là người tuyệt nhất! Chúng tôi yêu Xuân Cùng Dạ Chi Thu muốn chết!”

“Nam Chức! Cô đúng là nữ thần CV, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cô!”

Ngước mắt lên, anh nhìn cô chăm chú, nói: “Mà vinh quang của em, cũng chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất trong cuộc đời anh.”

“Cố lên! Tối nay chắc chắn cô sẽ đoạt giải!”

Nam Chức vẫn giữ được sự đoan trang và thanh lịch của mình, dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng phải hành động sao cho xứng với chiếc váy cổ điển này của mình chứ.

Nhưng trong lòng cô lại hận không thể hòa vào dòng người hâm mộ của mình và hét lớn: “Tôi cũng yêu mọi người muốn chết! Tối nay hãy nhìn tôi cưỡi sóng vượt gió nhé! Dù không cưỡi được thì cũng phải vượt qua!”

Tin tức này đã làm rung chuyển giới lồng tiếng.

“Khi tôi ở bên ngoài khu vực thảm đỏ vừa rồi, người dẫn chương trình đã hỏi tôi rằng tôi muốn chia sẻ tin vui này với ai đầu tiên? Đúng là tôi sẽ chia sẻ nó với Diệu Diệu, nhưng nếu là người đầu tiên thì tôi sẽ nghĩ đến…”

Bước lên thảm đỏ, Nam Chức đã để lại chữ kỹ của mình trên tấm banner.

Sau đó, người dẫn chương trình đã có một phần hỏi đáp nhỏ cho đội ngũ sản xuất, và hầu hết các câu hỏi đều xoanh quanh đạo diễn Từ.

Chú Lý cười: “Cô cứ xuống xe trước rồi sẽ biết.”

Cũng có một vài câu hỏi cho Nam Chức.

Nam Chức nhìn đồng hồ: “Vậy tôi sẽ đợi tin tức của anh. Nhờ anh giúp đỡ tôi.”

“Cô Nam Chức, với tư cách là một người mới nhưng lại được đề cử cùng với các tiền bối có tên tuổi như vậy, hẳn là cô rất kích động đúng không?”

“Lòng bàn tay của tôi bây giờ vẫn còn đang đẫm mồ hôi đây ạ.”

Làn gió mát khuấy động sóng nước trên mặt hồ, trong không khí còn thoang thoảng mùi cây cỏ thủy sinh, và cả… Hương thơm của hoa hồng.

“Vậy nếu cô may mắn giành được giải thưởng tối nay, cô muốn chia sẻ tin vui này với ai đầu tiên?”

Rất nhiều fan hâm mộ đã nghe được câu hỏi này và đồng thanh hét lớn cái tên “Tô Diệu Ngôn”, còn có mấy người hét rằng “Thần tiên xinh đẹp CP không bao giờ lật thuyền”.

***

Sáng sớm thứ hai.

Nam Chức mỉm cười và trả lời: “Tôi sẽ chia sẻ với tất cả những người đã ủng hộ tôi.”

Sau thảm đỏ thì chính là buổi lễ chính.

Nam Chức ngồi vào vị trí đã định.

Ở phía chếch đối diện, Lâm Thiên Vũ đang vẫy tay với cô.

Lâm Thiên Vũ cũng có tên trong danh sách đề cử cho giải Nam diễn viên lồng tiếng xuất sắc nhất, đồng thời cũng là người được yêu thích nhất trong danh sách, Lý Tử Lâm phân tích rằng khả năng Lâm Thiên Vũ đoạt được giải này cũng phải đến tám đến chín phần.

Cho đến bây giờ Nam Chức vẫn luôn có chút e dè khi phải đối mặt với anh như vậy.

Nam Chức thậm chí còn không thể tức giận, chỉ có thể hất tay ra rồi đánh anh;

Lâm Thiên Vũ: [Bạn trai racing không đến sao?]

Nam Chức: [Anh ấy vẫn đang ở nước ngoài, không thể về được ạ]

Ngôn Trạm không muốn nhìn thấy cô như vậy.

Lâm Thiên Vũ: [Tiếc nhật. Nhưng em rất có khả năng sẽ giành được giải thưởng này đó]

Nam Chức: [Tiền bối, kể cả khi em giành được giải thưởng này mà anh ấy không về được thì em vẫn ổn mà /Chớp mắt/]

“Nếu như, em nguyện ý cho anh cơ hội này, thì đó sẽ là vinh dự của cuộc đời anh.”

Lâm Thiên Vũ: [/Tuyệt vời/]

Buổi lễ bắt đầu.

Nam Chức đã đến công ty chuyên phân phối thiết bị thu âm để thảo luận về việc hợp tác.

Đầu tiên chính là bài phát biểu chào mừng của người lãnh đạo, sau đó lần lượt là các tiết mục biểu diễn và các giải thưởng phụ, tiến độ diễn ra rất chậm.

Nam Chức gật đầu: “Đêm hôm qua tôi đã nằm mơ thấy mình đoạt giải, nhưng sau đó ban tổ chức đã nói với tôi rằng bọn họ trao giải cho nhầm người.”

Các thành viên trong biệt đội [Chức Chức tất thắng] đều như ngồi trên đống lửa.

***

Biệt đội Tất thắng 1 · Trần: [Bức xúc vô tận, có thể nhanh lên một chút được không?]

Ngôn Trạm ngắm nhìn cô, sau đó gạt đi những sợi tóc mai đang bay trong gió của cô.

Biệt đội Tất thắng 2 · Viên: [Làm thế nào để các giải thưởng lớn có thể trao nhanh hơn vậy?]

Nam Chức nhìn khung cảnh tối tăm bên ngoài, đến một cái đèn đường còn không có, xung quanh cũng đều là hồ nước, nhỡ rơi xuống vì phải làm sao?

Biệt đội Tất thắng 2 · Viên: [Có ai gửi livestream cho lão Phật gia chưa vậy?]

Tỷ lệ hoàn hảo giữa đầu và cơ thể khiến anh như trở thành một cái móc treo quần áo hoàn hảo, bất kể anh đang mặc gì trên người cũng đều toả ra một khí chất khác thường, cao quý và sang trọng.

Biệt đội Tất thắng 3 · Mạnh: [Có tớ!]

Biệt đội Tất thắng 2 · Viên: [À, đúng đúng đúng! Xem đầu với chả óc của tớ này!]

Biệt đội Tất thắng 1 · Trần: [Tớ thấy cậu còn sốt ruột hơn cả tớ /Ha ha/]

Biệt đội Tất thắng 4 · Tô: [Có tin gì cũng phải báo cho tớ biết đấy!]

Cô thở dài, đôi khi cô còn không thể xác định được liệu người đàn ông bên cạnh mình rốt cuộc là tên thẳng nam không hiểu chuyện hay là người hiểu được mấy chuyện lãng mạn nữa.

“Vậy nếu cô may mắn giành được giải thưởng tối nay, cô muốn chia sẻ tin vui này với ai đầu tiên?”

Nam Chức lướt xem đoạn đối thoại của bọn họ, thỉnh thoảng cũng trả lời lại một hai câu, hơn nữa còn luôn túc trực đợi một tin nhắn Wechat khác.

Chẳng lẽ tên chó này quên rồi sao?

Nam Chức hít một hơi thật sâu, mỉm cười thản nhiên.

Có vẻ là không phải vậy.

Không thể nào.

Nam Chức thoáng giật mình, chọc chọc đôi đũa vào bát ăn cơm.

Có lẽ là muốn đợi đến giây phút cuối cùng để nhấn mạnh sự hiện diện của mình đây.

Nam Chức hít sâu một hơi, phủi phủi váy rồi tiếp tục giữ vẻ đoan trang.

Người lớn trong nhà đã có lòng như vậy, hơn nữa chiếc váy này thực sự rất hợp gu thẩm mỹ của cô, cho nên cuối cùng cô đã không từ chối.

Cuối cùng, khoảnh khắc mong đợi bấy lâu đã đến.

Không phải là Nam Chức không có tiền, nhưng nếu có thể tìm ra được cách khác tốt hơn thì cô vẫn nên tiết kiệm tiền cho bản thân.

Khách mời trao giải là một nhân vật bậc thầy trong giới lồng tiếng trong nước, thầy Dương Đạo Trung. Người còn lại chính là người đã chiến thắng giải Đạo diễn phim Hoạt hình xuất sắc nhất năm vừa rồi, đạo diễn Tống Vịnh.

Ngôn Trạm quay đầu nhìn về phía dòng sông Seine.

“Thầy Dương, thầy nghĩ điều gì là quan trọng nhất trong việc lồng tiếng?”

Nghe nói công việc kinh doanh của Đường Vũ gặp chút trục trặc, dẫn đến việc lưu chuyển vốn bị gián đoạn, kéo theo một đống rắc rối đằng sau.

“Anh ấy nói nhanh.” Nam Chức xới cơm, nhẹ giọng nói: “Tức nghĩa là sẽ nhanh thôi.”

“Tinh thần.”

“Thực ra, dù là làm nghề gì đi chăng nữa thì tinh thần của chúng ta vẫn là thứ quan trọng nhất. Nếu không có cái này thì chúng ta chẳng thể đứng vững được đâu. Nhân vật mà các diễn viên của chúng ta hòa mình vào cũng vậy, nếu có tinh thần thì chỉ cần nghe thôi khán giả cũng có thể nhận ra được ai với ai, còn nếu không thì cũng chẳng có gì mới mẻ cả.”

***

“Vậy theo thầy Dương thì ai là người có khả năng đoạt giải cao nhất năm nay vậy?”

Máy quay lướt qua khuôn mặt của từng ứng viên, mà đúng lúc đó Nam Chức đang nhìn vào điện thoại.

Vẫn chưa có tin nhắn nào của tên chó cả!

Đầu tháng 10, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.

Định đợi cô bại trận rồi mới gọi điện để an ủi đấy à!!!

“Cũng khó nói lắm.” Dương Đạo Trung cười, ánh mắt liếc nhìn người nào đó: “Tôi thấy bên phía các nữ diễn viên cạnh tranh sẽ rất khốc liệt đó. Mà cá nhân tôi cũng rất thích một nữ diễn viên trong đó, cô ấy là một trong số ít những nữ diễn viên tài năng nhất mà tôi đã gặp trong nhiều năm qua. Không chỉ có năng lực mà còn rất có tư chất trời sinh.”

“Vậy thì chúng ta không để họ phải chờ lâu nữa, hãy cùng công bố giải thưởng thôi.”

Đối phương chỉ lắc đầu không nói gì.

Nam Chức tức giận đến mức muốn lên gân cốt bàn tay!

Nhưng cô vẫn phải cười, dù có thua thì cô cũng phải là người xinh đẹp nhất trong những người thua cuộc! Lật ngược lại tình thế về mặt nhan sắc!

“Người chiến thắng giải thưởng Nam diễn viên và Nữ diên viên lồng tiếng xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Hoạt hình lần thứ 10 là…”

(*) Cuộc Sống Tươi Đẹp (tiếng Ý là La vita è bella): Là một bộ phim hài kịch của Ý vào năm 1997 được thực hiện bởi đạo diễn và diễn viên Roberto Benigni.

Nam Chức nín thở, nhưng vẫn không quên hờn dỗi mà tắt điện thoại đi.

“Cô là người tuyệt nhất! Chúng tôi yêu Xuân Cùng Dạ Chi Thu muốn chết!”

Ở phía chếch đối diện, Lâm Thiên Vũ đang vẫy tay với cô.

Nhưng rồi lại nghĩ, nhỡ đâu tên chó kia gửi tin nhắn tới thì sao?

“Ừ.” Anh véo má cô: “Không dám.”

Nhỡ đâu…

“Lâm Thiên Vũ… Nam Chức.”

“…”

Nam gì cơ??? Chức gì cơ???

Buổi tối.

Hội trường lặng đi trong giây lát.

Nhưng lập tức sau đó, một tiếng gào thét như dã thú chợt vang lên, mà nếu nghe rõ thì đây chính là tiếng gào đặc trưng của anh Trần.

Đạo diễn Từ kích động đứng lên, dang rộng vòng tay ra để ôm cô.

Nhưng Nam Chức vẫn còn chưa hết hoang mang và bối rối, cô bây giờ hoàn toàn trong trạng thái ngơ ngẩn.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ giành được giải thưởng.

“Vậy cậu thấy thế nào?” Nam Chức hỏi: “Cậu có còn thích anh ta không?”

Trong tất cả các ứng viên, cô là người có tuổi nghề ngắn nhất và ít kinh nghiệm nhất, thậm chí trong số bọn họ còn có một người đã từng đoạt giải Seiyuu quốc tế… Không thể nào đến lượt cô được.

Anh ta đã tạm gác lại công việc, cố tình bay đến Osaka để show ra cái gọi là đồng hành chính là lời tỏ tình dài nhất.

Lâm Thiên Vũ bước đến, lịch sự vươn tay ra với cô.

“Đi thôi, ngôi sao nổi tiếng.” Anh ấy cười nói: “Chính là em đó, đừng khiêm tốn làm gì.”

Những lời này chính là con dao đâm vào vết sẹo trong lòng Lăng Hách, và anh ta cũng đã đáp trả lại một cách gay gắt.

“…”

Vốn dĩ, bài phát biểu nhận giải đến đây đã được coi là hoàn thành, nhưng khoảnh khắc Nam Chức quay người chuẩn bị bước xuống đó, cô lại mở miệng.

Nam Chức và Lâm Thiên Vũ cùng nhau bước lên sân khấu.

Tiếng la hét của fan hâm mộ dưới sân khấu làm lu mờ giọng nói của người dẫn chương trình, như thể bọn họ vừa mới leo lên thuyền của một CP mới.

“…”

Mà thực ra sau khi 《Tinh Ca Truyện》được phát sóng, rất nhiều người đã gán ghép hai cao thủ trai xinh gái đẹp trong giới lồng tiếng này lại với nhau, vì vậy bọn họ có đủ cách để có thể leo lên thuyền.

“Có vẻ Nam Chức vẫn chưa tin lắm.” Người dẫn chương trình đưa micro cho cô.

Lâm Thiên Vũ đã quá quen với khung cảnh này, bài phát biểu nhận giải của anh ấy rất chân thành và xúc động.

Nam Chức ngơ ngác gật đầu: “Không phải là gọi  nhầm tên chứ ạ? Mọi người đừng trao giải thưởng cho em xong một lát nữa lại thu hồi nó lại nhé.”

Nhưng trong lòng lại đang nghĩ: Phu nhân tương lai của người thừa kế tập đoàn Thịnh Trân lại để ý đến vài chục đồng bạc lẻ như vậy, ai mà tin được?

Khán giả cười ồ lên rồi vỗ tay, bày tỏ sự khích lệ.

Lâm Thiên Vũ đã quá quen với khung cảnh này, bài phát biểu nhận giải của anh ấy rất chân thành và xúc động.

Bài hát 《Cuộc Sống Màu Hồng》 vẫn còn văng vẳng bên tai, từng nốt nhạc rơi vào trong trái tim của những đôi tình nhân, khiến lòng người trở nên nóng bỏng, ngọt ngào.

Chỉ là lá gan của em rất nhỏ, em giống như một chú mèo con lang thang một mình bên ngoài kia, sợ mất mát, không dám mạo hiểm, cố chấp không chịu đón nhận sự yêu thương.

Nam Chức không hề chuẩn bị trước, khi đến lượt cô, cô nhớ được cái gì thì nói cái nấy.

Sao có thể giàu có như vậy chứ?

“Xin cảm ơn đạo diễn Từ đã trao cho tôi cơ hội lần này, để tôi có thể truyền những nỗ lực và hiểu biết của mình vào 《Xuân Cùng Dạ Chi Thu》. Tôi cũng xin cảm ơn các đồng nghiệp trong đoàn làm phim, nếu không mọi người mà chỉ có âm thanh không thôi chắc sẽ khá đáng sợ đó.”

Nhưng trong lòng cô lại hận không thể hòa vào dòng người hâm mộ của mình và hét lớn: “Tôi cũng yêu mọi người muốn chết! Tối nay hãy nhìn tôi cưỡi sóng vượt gió nhé! Dù không cưỡi được thì cũng phải vượt qua!”

Khán giả lại bật cười, còn có một đồng nghiệp của cô đã hét lên: “Không có chi!”

Nam Chức vươn tay muốn bắt lấy chùm tia sáng ấy, nhưng Ngôn Trạm đứng sau lưng lại vươn tay ra túm lấy tay cô.

Nam Chức cũng cười.

Tối nay, cô trang điểm tông nude tươi tắn, và để phù hợp hơn với tiết trời mua thu, cô đã đặc biệt điểm xuyết thêm một hột ngọc trai nhỏ dưới khóe mắt trái, phối hợp cùng với chiếc váy cổ điển xinh đẹp này, trông cô vừa trang nhã, vừa quý phái nhưng vẫn không hề mất đi khí chất thần tiên tỷ tỷ của mình.

“Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến gia đình và bạn bè của tôi, nhóm chị em thân thiết nhất của tôi.”

Trần Diệp An đứng trên ghế, hét lớn: “Chức Chức, chúng tớ yêu cậu!!!”

Thật ra, hai người cùng đi tới cầu thang thoát hiểm như này chính là một sự lựa chọn sai lầm.

Nam Chức làm trái tim với cô ấy.

“Và quan trọng nhất, tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến các vị khán giả đã ủng hộ tôi. Nghề lồng tiếng đối với tôi mà nói là một sự tồn tại rất kỳ diệu, bởi vì mọi người chỉ có thể nghe thấy giọng nói của chúng tôi mà không thể nhìn thấy khuôn mặt của chúng tôi. Nhưng tôi nghĩ, giữa cảm xúc và nghệ thuật giao tiếp không có bất cứ giới hạn nào cả. Năm nay, việc ban tổ chức đã thêm giải thưởng này vào danh sách giải thưởng chính là nguồn động viên rất lớn đối với các diễn viên lồng tiếng. Tôi tin rằng trong tương lai sẽ có ngày càng có nhiều diễn viên lồng tiếng tài năng hơn nữa, mang đến những tác phẩm hay nhất cho mọi người.”

Mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay.

Vốn dĩ, bài phát biểu nhận giải đến đây đã được coi là hoàn thành, nhưng khoảnh khắc Nam Chức quay người chuẩn bị bước xuống đó, cô lại mở miệng.

Trần Diệp An ngồi xuống ghế sofa, sắc mặt đầy vẻ u ám và ảm đạm.

“Tôi xin lỗi, tôi vẫn còn vài lời nữa.”

Cô dừng lại một chút, thở nhẹ ra rồi thả lỏng bản thân.

“…”

“Khi tôi ở bên ngoài khu vực thảm đỏ vừa rồi, người dẫn chương trình đã hỏi tôi rằng tôi muốn chia sẻ tin vui này với ai đầu tiên? Đúng là tôi sẽ chia sẻ nó với Diệu Diệu, nhưng nếu là người đầu tiên thì tôi sẽ nghĩ đến…”

“Vậy em hỏi anh, anh cảm thấy thế nào khi em giành được giải thưởng tối nay?” Cô khịt mũi: “Anh có biết sau buổi lễ có biết bao nhiêu người trong tiệc mừng muốn hợp tác với em không? Sự nghiệp của em sắp bắt đầu rồi đó.”

Nụ cười của cô mang theo chút tinh nghịch, hai má núng nính ửng hồng, đôi mắt long lanh tràn ngập niềm vui.

“Chia sẻ nó với anh Ngôn.”

Vẻ mặt anh lạnh lùng và nghiêm nghị, thấu kính lạnh băng trên gương mặt giống hệt một lớp áo giáp bằng sắt cứng rắn.

Vừa dứt lời, không kịp để khán giả kịp phản ứng lại, Nam Chức đã nhanh chóng bước xuống.

Lễ trao giải bắt đầu lúc 8 giờ tối.

Rời xa cô, cuộc sống của anh sẽ lại trở về như cũ, mỗi phút mỗi giây đều như dày vò.

***

Đêm hôm đó, cái tên Nam Chức đã leo lên hotsearch.

Ngoại trừ những bài đăng nói rằng cô chính là con ngựa đen đã đoạt được giải thưởng thì còn có những bài đăng gắn với # Cảm ơn anh Ngôn # nữa.

Cư dân mạng điên cuồng tag @Ngôn Trạm, như thể đã hoàn toàn hóa thân thành người bên nhà mẹ đẻ của Nam Chức, đối xử với Ngôn Trạm không chút kiêng dè, liên tục hỏi tại sao Ngôn tổng không lên tiếng? Mau đáp lời đi chứ.

Nhưng cô vẫn còn việc phải làm, rất rất nhiều việc.

Trần Diệp An và những người khác không dám nhắc đến Ngôn Trạm. Bọn họ ăn mừng với cô rồi cũng tạm biệt nhau.

Không chỉ cư dân mạng gấp gáp mà Nam Chức cũng rất sốt ruột.

Nam Chức bước vào hội trường với đội ngũ sản xuất chính của 《 Xuân Cùng Dạ Chi Thu 》.

Cô không có tâm trạng dự tiệc ăn mừng, cứ ôm chặt điện thoại chờ tin nhắn mãi.

Sau khi Đường Giai Ni bị tung ảnh nóng, cô ta đã thôi học.

Không phải đã xảy ra chuyện gì với tên chó này rồi đấy chứ?

Cô không yên tâm nên đã gọi điện cho Tăng Tuyển để hỏi thăm tình hình.

Tăng Tuyền nói bà ấy không nhận được bất kỳ tin xấu nào từ Paris, còn không quên hỏi khi nào Nam Chức định về để bà ấy nói tài xế chuẩn bị xe.

Nam Chức im lặng một lúc, sau đó nói cô sẽ về bây giờ.

Nam Chức ngơ ngác gật đầu: “Không phải là gọi  nhầm tên chứ ạ? Mọi người đừng trao giải thưởng cho em xong một lát nữa lại thu hồi nó lại nhé.”

Trần Diệp An và những người khác không dám nhắc đến Ngôn Trạm. Bọn họ ăn mừng với cô rồi cũng tạm biệt nhau.

Ngồi trên xe, Nam Chức cảm thấy hụt hẫng một cách khó tả.

Ngôn Trạm đi tới.

Vào thời khắc quan trọng với cô như vậy, anh thậm chí còn chẳng gửi cho cô một tin nhắn nào.

Nhìn đi, mẹ anh còn quan tâm đến em hơn anh.

“Người chiến thắng giải thưởng Nam diễn viên và Nữ diên viên lồng tiếng xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Hoạt hình lần thứ 10 là…”

Chẳng lẽ khoảng cách xa xôi như vậy đã khiến rất nhiều chuyện trở nên nhạt nhòa và ít quan trọng hơn sao?

Thật ra việc đoạt được giải thưởng cũng không có gì to tát cả, nhưng cô chỉ muốn mang tới niềm vui cho anh, muốn được anh khen cô, khích lệ cô… Thôi bỏ đi, chắc là anh đang bận chuyện gì đó quan trọng.

Vẫn chưa có tin nhắn nào của tên chó cả!

Quýt nhỏ nhân cơ hội trốn dưới làn váy bồng bềnh của cô mà ngáp dài, hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc chút nào trước khung cảnh ngọt ngấy này…

Nam Chức khịt mũi. Vừa ngước mắt lên, cô chợt nhận ra đường đi không đúng lắm.

“Chú Lý, chúng ta không về Hi Duyệt Đình sao ạ?”

“À, phu nhân nói muốn cùng tiểu thư ăn mừng, bà ấy đang đợi tiểu thư ở nhà.”

Tên chó này bây giờ còn phải thường xuyên dỗ dành nữa, phiền muốn chết.

Nhìn đi, mẹ anh còn quan tâm đến em hơn anh.

Xe lái tới một khu vực rộng lớn ở phía Đông thành phố B.

Biệt đội Tất thắng 1 · Trần: [Tớ thấy cậu còn sốt ruột hơn cả tớ /Ha ha/]

Khu vực này là một dự án khu dân cư sang trọng mới được hoàn thành không lâu trực thuộc Tập đoàn Minh Huy dưới sự quản lý của Phó Doanh Xuyên —— Nguyên Đường Waterfront

Bọn họ có quan hệ huyết thống với nhau, là ba con của nhau, nhưng nền tảng tình cảm lại bạc bẽo đến mức chẳng hơn người xa lạ là mấy. Thậm chí, bọn họ mãi mãi chẳng có khả năng có được lòng tốt giữa những người xa lạ.

Sao có thể giàu có như vậy chứ?

“Xin hãy đi theo tôi.”

Không chỉ có các biệt thự và tòa chung cư mà còn có cả biệt thự trên đảo.

~

Trên mỗi hòn đảo nhân tạo đều có một căn biệt thự, giữa biệt thự còn có cả hồ nước. Có thể nói sống ở trong đó chính là hưởng thụ sự cô đơn đắt đỏ nhất trong khu dân cư này.

“Dì Tuyền lại đầu tư vào bất động sản ở đây sao?” Nam Chức lẩm bẩm: “Lớn quá.”

Chú Lý nhìn theo chỉ dẫn, không nói gì.

Đầu tiên chính là bài phát biểu chào mừng của người lãnh đạo, sau đó lần lượt là các tiết mục biểu diễn và các giải thưởng phụ, tiến độ diễn ra rất chậm.

Không lâu sau, xe dừng lại ở căn số 422.

Tuy nói mới chỉ vẻn vẹn bốn ngày.

“Tiểu thư, chính là ở đây.” Chú Lý nói.

Nam Chức nhìn khung cảnh tối tăm bên ngoài, đến một cái đèn đường còn không có, xung quanh cũng đều là hồ nước, nhỡ rơi xuống vì phải làm sao?

Cô đang mặc trên người một chiếc váy Balmain cổ điển màu trắng ngà, những sợi tơ lụa mỏng manh cùng với những hạt pha lê đính trên váy thật rực rỡ và chói mắt. Hơn nữa, quá trình thêu nên được chiếc váy này cũng vô cùng tinh xảo và phức tạp đến nỗi như dệt lên khung cảnh tráng lệ của trăm hoa đua nở.

“Chú không định lái xe vào trong sao ạ?”

Chú Lý cười: “Cô cứ xuống xe trước rồi sẽ biết.”

Vẫn còn rất nhiều sự bất ngờ trong căn nhà trên đảo này đúng không?

Trong quá trình đào tạo, có hai tin tốt lành đã đến cùng với nhau.

Nam Chức nửa tin nửa ngờ mà xuống xe, còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì chiếc xe đã phóng nhanh đi.

“Chú Lý?!”

Người đàn ông quay đầu lại, nắm lấy cằm cô rồi hôn cô một cái, sau đó còn không quên cắn cô coi như trả thù.

Chiếc xe phóng đi như đang chạy trốn, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm…

Chẳng hạn như trước đây có một bộ phim truyền hình đã trực tiếp hợp tác với các diễn viên lồng tiếng của Linh Khuynh, Tiểu Bạch đã phân chia xem ai hợp với vai diễn nào rất tốt.

Đầu tháng 10, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.

Làn gió mát khuấy động sóng nước trên mặt hồ, trong không khí còn thoang thoảng mùi cây cỏ thủy sinh, và cả… Hương thơm của hoa hồng.

Nam Chức càng lúc càng thấy khó hiểu. Cô nắm chặt khăn choàng trên người, nhấc vạt váy lên bước vào trong.

Khi vừa bước lên cây cầu dài dẫn vào biệt thự, đột nhiên, ánh đèn chợt sáng lên, vô số chiếc đèn đom đóm sáng rực rỡ giữa không trung, chiếu sáng toàn bộ mặt cầu.

Ở phía bên kia của cây cầu, một tấm thảm đỏ được trải dài, và nó chỉ dừng lại ở ngay trước mặt cô.

Hai bên thảm đỏ là vô số những đoá hoa hồng đỏ tươi như màu máu, nở rộ kéo dài sang tận bên kia cầu.

Nam Chức ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ cẩn thận thăm dò, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ mong đợi.

“Chào mừng đến với 422.”

Nam Chức đội một chiếc mũ nồi màu trắng, mái tóc dài được búi thấp, trông rất xinh xắn.

Nam Chức giật mình quay đầu lại, Nhị Cẩu không biết đột nhiên xuất hiện từ đâu.

“Xin hãy đi theo tôi.”

Nhị Cẩu trượt nhẹ nhàng trên thảm đỏ, còn cẩn thận nhắc cô phải chú ý dưới chân, chú ý đôi giày cao gót của mình.

Nam Chức hoàn toàn choáng váng trong tình cảnh lúc này.

Ngôn Trạm cúi đầu: “Anh đã từ chức ở Paris rồi.”

Sau khi bước qua cây cầu dài, trước mặt căn biệt thự lại là một biển hoa hồng khổng lồ khác được xếp thành hình trái tim, mà giữa biển hoa còn có một cột đá hoa cương.

“Thích không?”

Người đàn ông chậm rãi đi tới từ phía bên kia.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với một bộ vest đen tuyền, chậm rãi bước trên những cánh hoa hồng, mà trên ngực anh cũng cài một bông hoa hồng nữa.

Tỷ lệ hoàn hảo giữa đầu và cơ thể khiến anh như trở thành một cái móc treo quần áo hoàn hảo, bất kể anh đang mặc gì trên người cũng đều toả ra một khí chất khác thường, cao quý và sang trọng.

Mà bây giờ, càng phải dùng thêm nhiều từ “rất” hơn nữa.

Rất đẹp trai, quý phái và lịch lãm.

Anh chính là một người đàn ông quý tộc thực sự bước ra từ bức tranh sơn dầu thời trung cổ.

“Tiểu thư, chính là ở đây.” Chú Lý nói.

“Đều là hoa hồng sao.”

“Chào mừng đến với 422.”

Ngôn Trạm đứng bên cạnh biển hoa, khẽ mỉm cười.

Nhiều như vậy làm gì chứ?

Năm nay là năm thứ mười liên hoan được tổ chức. Sau khi cuộc họp kín của ban tổ chức diễn ra cùng với sự bình chọn của cư dân mạng, liên hoan đã công bố thêm một giải thưởng mới —— Giải Nam và Nữ diễn viên lồng tiếng xuất sắc nhất.

Cô thích hoa, nhưng đâu cần phải nhiều như vậy làm gì, không cần đến mức trăm hoa đua sắc như này đâu!!!

Ngôn Trạm cúi đầu: “Anh đã từ chức ở Paris rồi.”

Trái tim Nam Chức đập chệch một nhịp, cô không thể nói gì một lúc lâu.

***

Mà người đàn ông thì vẫn luôn nhìn thẳng vào cô, khiến cho nhịp tim của cô càng đập nhanh hơn một cách khó hiểu. Chợt có một giọng nói nho nhỏ nào đó đã ghé vào tai cô và nói cho cô biết chuyện gì sẽ xảy ra vào giây phút tiếp theo…

Ngôn Trạm đi tới.

Ở một vị trí cách cô không đến nửa mét, anh khuỵu gối xuống.

Nam Chức đi tới mở cửa sổ ra, lại nghe thấy tiếng tách tách ở đằng sau lưng, là tiếng Đường Vũ châm thuốc.

“Anh biết là trong lòng em vẫn chưa thể nguôi ngoai được.” Anh nắm lấy tay cô, thành kính nâng nó lên: “Nhưng, xin em hãy tha thứ cho sự khao khát đang bùng cháy trong lòng anh, khao khát muốn được ở bên cạnh em suốt quãng đời còn lại.”

“Nếu như, em nguyện ý cho anh cơ hội này, thì đó sẽ là vinh dự của cuộc đời anh.”

“Nếu như, em chưa có kế hoạch hoặc chưa chuẩn bị kỹ càng, không sao cả, anh vẫn biết ơn vì mình có được vinh dự ở bên cạnh em, cùng em đón chờ tương lai của chúng ta.”

Người đàn ông cúi người lại gần, ấn tay cô vào trái tim mình.

Nam Chức lau nước mắt.

“Anh nghe em, tất cả mọi chuyện đều sẽ để em quyết định.”

Mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay.

Nam Chức đưa tay lên lau nước mắt trên cằm, sau đó quay đầu sang hướng khác, không muốn để anh nhìn thấy.

Thấy cô đang suy nghĩ, anh chỉnh lại điện thoại một chút, gương mặt trên màn hình đột nhiên phóng to lên, còn nói: “Nhưng nếu đã chọn anh thì em phải đi đến cùng.”

Nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.

Anh không thúc giục cô, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Thật lâu sau.

Nam Chức đã bình tĩnh lại và quay đầu nhìn anh.

“Tối nay anh không có động tĩnh gì chính là để chuẩn bị cho chuyện này sao?”

Anh gật đầu giải thích: “Vừa rồi có gió to, dây đèn đột nhiên bị đứt, anh đã phải sửa lại nó.”

Ngôn Trạm thở dài một tiếng. Anh ôm lấy cô, siết chặt eo cô.

“…”

Lý do thực sự có sức thuyết phục.

Thở ra một hơi, Nam Chức tiến lên một bước.

“Vậy em hỏi anh, anh cảm thấy thế nào khi em giành được giải thưởng tối nay?” Cô khịt mũi: “Anh có biết sau buổi lễ có biết bao nhiêu người trong tiệc mừng muốn hợp tác với em không? Sự nghiệp của em sắp bắt đầu rồi đó.”

“Anh biết.”

Không phải đã xảy ra chuyện gì với tên chó này rồi đấy chứ?

“Vậy anh…”

“Anh đã nói, em đồng ý lấy anh chính là vinh dự của cuộc đời anh.”

Bỗng gió lại nổi lên trên mặt hồ.

Vì sao trên trời lấp lánh, ánh sáng của đèn đom đóm cũng vậy.

Từng vầng sáng cùng nhau khuấy động mặt hồ, tùy ý lướt qua khuôn mặt hoàn hảo của người đàn ông. Trên khuôn mặt đó đã không còn vẻ lạnh lùng năm xưa, mà chỉ còn sự dịu dàng vô tận.

Ngôn Trạm lại lần nữa nâng tay cô lên, đặt lên môi mình rồi hôn nhẹ lên đó.

Lăng Hách đã dựa theo hình mẫu của Trần Diệp An mà đi tìm các “em gái mưa”.

“Anh đang trút giận lên em đấy à?” Nam Chức véo má anh, sau đó sờ vào môi dưới đang đau nhức: “Còn nữa, anh có thể biết xấu hổ một chút được không? Chúng ta đang ở trên đường lớn đó, còn giữa ban ngày ban mặt nữa, như thế này khó coi lắm!”

Ngước mắt lên, anh nhìn cô chăm chú, nói: “Mà vinh quang của em, cũng chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất trong cuộc đời anh.”

Nam Chức mím chặt môi, không thể kìm nén được những giọt nước mắt đang muốn tuôn rơi nữa.

“Thực ra, dù là làm nghề gì đi chăng nữa thì tinh thần của chúng ta vẫn là thứ quan trọng nhất. Nếu không có cái này thì chúng ta chẳng thể đứng vững được đâu. Nhân vật mà các diễn viên của chúng ta hòa mình vào cũng vậy, nếu có tinh thần thì chỉ cần nghe thôi khán giả cũng có thể nhận ra được ai với ai, còn nếu không thì cũng chẳng có gì mới mẻ cả.”

“Anh không lừa em đấy chứ?”

“Không lừa.”

Lý do thực sự có sức thuyết phục.

“Vậy nếu sau này em vì sự nghiệp mà xem nhẹ anh, anh sẽ không oán trách em chứ?”

“Chức Chức.”

“Không oán trách.” Anh dừng một chút: “Nếu em bận thì anh sẽ tới tìm em.”

“… Anh là keo chó à?”

“Dù sao cũng đã dính chặt vào người em mất rồi.”

Nam Chức lau nước mắt.

Nước mắt dính vào hột ngọc trai dưới khóe mắt, trong veo lại sáng ngời, mà đôi mắt của cô còn sáng trong hơn cả hột ngọc, ở dưới ánh trăng càng thêm sáng ngời như viên ngọc quý chìm vào giấc ngủ dưới đáy biển sâu.

Ngôn Trạm vẫn nhìn cô chăm chú.

“Vậy thì nhẫn đâu?” Cô nhỏ giọng nói: “Anh định tay không bắt cướp à?”

Chưa có lúc nào anh lại thấy nôn nao, thấp thỏm và đầy mong đợi như vậy.

“Nam Chức, lấy anh nhé.”

Nhưng Nam Chức vẫn còn chưa hết hoang mang và bối rối, cô bây giờ hoàn toàn trong trạng thái ngơ ngẩn.

Nam Chức lại hít một hơi thật sâu, cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đang mặc chiếc váy cổ điển này.

Bằng không, nếu như cô mặc quần áo bình thường, làm sao có thể xứng với mặt hồ này, với những bông hoa này, còn cả người đàn ông ngốc nghếch trước mặt cô nữa.

“Vậy thì nhẫn đâu?” Cô nhỏ giọng nói: “Anh định tay không bắt cướp à?”

Phản ứng của Ngôn Trạm cũng chậm nửa bước.

Chà, tất cả các cặp đôi quanh đây đều nồng nhiệt hơn hẳn bọn họ.

Sau khi hiểu ra, anh lập tức như đứa trẻ còn chưa lớn, vội nói: “Có nhẫn, ngay ở…”

Nhẫn đâu?

Rõ ràng anh đã đặt nó trên cột đá hoa cương mà.

Nam Chức nhìn anh như bị sét đánh liền đoán được anh đã để chiếc nhẫn ở đâu, nhưng khi cô nhìn đến thì chiếc cột hoàn toàn trống trơn.

“Ở đây còn có ai khác sao? Sao anh có thể đặt một vật giá trị như vậy…”

Nhiều lời cũng vô ích.

Anh chính là một người đàn ông quý tộc thực sự bước ra từ bức tranh sơn dầu thời trung cổ.

Nghi thức cầu hôn lãng mạn đã biến thành hai người cùng tìm kiếm chiếc nhẫn trong đống hoa hồng.

Nam Chức không khỏi bốc hỏa, nhưng khi nhìn thấy quai hàm căng chặt của người đàn ông, cô liền biết anh cũng đang rất sốt ruột nên đành phải nhịn xuống.

“Hay là anh để trong phòng? Chúng ta…”

“Meow ~~~”

Buổi tối, bên dòng sông Seine.

Quýt nhỏ thò cái đầu nhỏ từ trong nhà ra.

Nó giẫm lên những cánh hoa hồng rải khắp mặt đất, soạt soạt chạy tới.

Người đàn ông hừ một tiếng: “Em nhìn xung quanh xem.”

Trong miệng ngậm một chiếc hộp nhung xanh.

Ngôn Trạm sửng sốt, vội vàng bước tới.

Một tay anh bế Quýt nhỏ lên, tay còn lại gỡ hộp nhung trong miệng nó ra.

“Hóa ra nó ở chỗ mày sao.”

Tiếng la hét của fan hâm mộ dưới sân khấu làm lu mờ giọng nói của người dẫn chương trình, như thể bọn họ vừa mới leo lên thuyền của một CP mới.

“Meow ~”

Ngôn Trạm đặt con mèo xuống rồi lại quỳ xuống lần nữa.

“Cũng khó nói lắm.” Dương Đạo Trung cười, ánh mắt liếc nhìn người nào đó: “Tôi thấy bên phía các nữ diễn viên cạnh tranh sẽ rất khốc liệt đó. Mà cá nhân tôi cũng rất thích một nữ diễn viên trong đó, cô ấy là một trong số ít những nữ diễn viên tài năng nhất mà tôi đã gặp trong nhiều năm qua. Không chỉ có năng lực mà còn rất có tư chất trời sinh.”

Chiếc hộp được mở ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương chói lọi.

“Cũng may là không có vấn đề gì cả.”

“Anh không nỡ.” Anh nói: “Ngày em rời đi, anh lại chỉ có thể nhớ nhung mỗi ngày thôi.”

Còn không biết xấu hổ mà nói như vậy nữa.

Lại còn chuyển nhà và chuyển mèo mà không có sự đồng ý của cô!

Nhân lúc Nam Chức còn lên tiếng thì Ngôn Trạm đã vội vàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, dỗ dành: “Đừng giận mà.”

Nam Chức thậm chí còn không thể tức giận, chỉ có thể hất tay ra rồi đánh anh;

Có thể không tin được sao?

Anh thuận thế nắm chặt lấy cổ tay cô, đứng dậy rồi ôm cô vào lòng.

Thở phào một hơi…

“Anh đã lên kế hoạch cho việc này từ rất lâu rồi đúng không.” Nam Chức nói: “Dì Tuyền cũng giúp sức anh đúng không? Cho nên dì ấy mới chọn cho em chiếc váy này.”

Ngôn Trạm nắm chặt tay cô, chạm vào chiếc nhẫn trên đó, trong lòng thấy vô cùng an tâm.

“Đều là hoa hồng sao.”

“Là anh chọn.” Anh nói: “Hơn nữa, đó cũng là mẹ của em mà.”

Khi vừa bước lên cây cầu dài dẫn vào biệt thự, đột nhiên, ánh đèn chợt sáng lên, vô số chiếc đèn đom đóm sáng rực rỡ giữa không trung, chiếu sáng toàn bộ mặt cầu.

“…”

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng với một bộ vest đen tuyền, chậm rãi bước trên những cánh hoa hồng, mà trên ngực anh cũng cài một bông hoa hồng nữa.

Tốc độ này của anh, cô vĩnh viễn không thể theo kịp.

“Phu nhân nhỏ nhà họ Ngôn chỉ thích suy nghĩ lung tung thôi.”

Nam Chức kiễng chân lên ôm chặt lấy anh.

Nam Chức dựa đầu vào vai Ngôn Trạm, trên môi nở một nụ cười.

Cô nhỏ giọng phàn nàn: “Em còn tưởng anh đã quên mất chuyện hôm nay em sẽ tới lễ trao giải chứ. Em nhận được giải thưởng rồi, vậy mà anh chẳng chúc mừng em câu nào… Em còn nghĩ rằng tình cảm của chúng ta đã phai nhạt rồi đúng không? Nghĩ rằng anh không còn coi trọng em nữa.”

“Phu nhân nhỏ nhà họ Ngôn chỉ thích suy nghĩ lung tung thôi.”

Ngôn Trạm chọc chóp mũi của mình vào lỗ tai cô rồi khẽ cười: “Còn nữa, phu nhân nhỏ nhà họ Ngôn tài giỏi như vậy, việc đoạt giải là chuyện đương nhiên.”

“Anh Ngôn càng ngày càng biết cách nói chuyện đó.”

Chỉ tiếc rằng, hiện thức đáng ghét luôn khiến người ta phải nhe răng trợn mắt.

Ngôn Trạm mỉm cười không nói gì, chìm đắm trong hương hoa cam ngọt ngào, anh lúc này như cảm nhận được vị ngọt đó.

Sau khi hiểu ra, anh lập tức như đứa trẻ còn chưa lớn, vội nói: “Có nhẫn, ngay ở…”

Nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.

Lập tức, không thể dứt được.

Nam Chức ngẩng đầu, hai tay vòng quanh cổ người đàn ông.

Ngôn Trạm khép tập văn kiện lại, khoanh tay đặt ở trên bàn, hỏi: “Có phải em gặp chuyện gì phiền lòng không?”

Ánh đèn đom đóm phản chiếu bóng của hai người họ trên mặt đất, kéo dài đến rất dài, triền miên quấn lấy nhau không thể tách rời.

Có lẽ vì đang chìm đắm trong khung cảnh lãng mạn chỉ xuất hiện trong phim nên Nam Chức cũng bất giác học theo các nhân vật chính, bắp chân phải từ từ nâng lên về phía sau.

Quýt nhỏ nhân cơ hội trốn dưới làn váy bồng bềnh của cô mà ngáp dài, hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc chút nào trước khung cảnh ngọt ngấy này…

—— Anh Ngôn, cảm ơn anh.

Cảm ơn anh vì đã khiến em tin rằng em vẫn có thể được yêu, cũng có thể đi yêu một người nào đó.

“Không có cô gái nào mà không yêu thích sự lãng mạn cả.” Nam Chức kết luận: “Chỉ cần lãng mạn là đủ, không cần biết nó bình thường hay thế nào. Anh nhớ kỹ đó.”

Thật ra em là một người rất tham lam.

Chỉ là lá gan của em rất nhỏ, em giống như một chú mèo con lang thang một mình bên ngoài kia, sợ mất mát, không dám mạo hiểm, cố chấp không chịu đón nhận sự yêu thương.

Nhưng thực ra, trái tim em vô cùng khao khát một người nào đó có thể đón em về nhà, để em có thể thoát khỏi tình cảnh lang thang không có chốn về.

May mắn thay, anh đã giăng bẫy;

May mắn thay, em đã mắc bẫy.

(Hoàn chính văn)