Cạm Bẫy Của Quỷ!

Chương 5




Giờ đây lão đạo sĩ đã rơi vào nguy hiểm ông không biết phải làm gì để thoát khỏi móng vuốt tử thần của con quỷ kia. Thế là con quỳ đó đã nhào vào người ông, nó bắt đầu dùng những ngón tay sắc nhọn với mục đích đâm vào cơ thể ông, điều này khiến ông cảm thấy đau đớn mà rào hét trong tuyệt vọng.

Lão Đạo Sĩ nghĩ rằng mình nhất định sẽ phải bỏ mạng ở đây, bởi ông không thể làm gì được con quỷ kia. Nhưng rồi đã có một luồng năng lượng to lớn hơn xuất hiện, khi ánh trăng trở thành một màu ten tối mịch.

Lão Đạo Sĩ nhìn về phía nguồn năng lực kia thì thấy ông Lâm đã dần hút vào cơ thể mình những nguồn sức mạnh từ ánh trăng điều này khiến ông cảm thấy vô cùng vui mừng mà lên tiếng :

"Vậy là ông Lâm ông đã đánh thức được ma lực của mình rồi sao ? Điều này thật tuyệt vời và có lẽ mình sẽ được cứu rồi !"

Con quỷ cũng dần quay mặt qua nhìn chăm chăm về phía ông Lâm trong sự lo lắng và hoảng sợ đầy ngạc nhiên : "Tại sao chứ ? Tại sao hắn ta lại có thể hút được nguồn sức mạnh của âm giới ?"

Lão Đạo Sĩ cười trả lời với vẻ mỉa mai :

"Tại sao à ! Bởi vì do ngươi, và ngươi cũng chính là người mở ra ma lực của hắn. Vì vậy hắn giờ đây đã trở thành một thầy pháp với công lực thâm hậu chẳng kém gì ta ! Và hắn sẽ thay ta tiêu diệt con ác quỷ như ngươi..."

Con quỷ gầm gừ nói : "Hưm...Ta không tin là ta không đấu lại hắn. Hơn hết bây giờ ngươi nên đi chết đi !"

Con quỷ định dùng tay mình môi tim ông ra, nhưng từ đằng sau ông Lâm đã bình thường trở lại. Nhưng cả người phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ kèm theo con mắt thứ ba trên đầu, tay ông cầm lấy một thanh bảo kiếm.

Sau đó Ông Lâm đã nhào về phía con quỷ kia, và bắt đầu vung thanh kiếm lên chém nó nhưng nó đã né được. Nó nhìn ông Lâm trong sự sợ hãi mà suy nghĩ :

"Không mình không thể chịu thua như vậy ! Và mình phải cố gắng chiến đấu, hơn hết nếu mình giết được hắn thì chắc chắn mình sẽ có được nguồn sức mạnh từ hắn..."

Vừa dứt lời con quỷ đã nhắm mắt lại, còn miệng không ngừng lầm bầm gì đó, thế là ngay chốc lát từ dưới mặt đất đã xuất hiện những sợi dây leo, nó không ngừng duy chuyển về phía ông Lâm. Ngay cả lão đạo sĩ cũng bị nó quấn chặt con quỷ lên tiếng :

"Đây là những sợi dây leo quỷ, công dụng của nó chính là bắt và giam giữ một kẻ nào đó cho đến khi kẻ đó chết thì mới chịu thả. Và nó sẽ hút hết sức mạnh của các ngươi. Và các ngươi đừng mơ chống chọi lại..."

Con quỷ lại nhìn lên bầu trời đêm kia :

"Hưa... Mình đã thất bại trong việc có thể thoát khỏi kiếp là một con quỷ. Nhưng mà mình vẫn còn có một cơ hội khác, nhưng trước tiên mình cần hắn ta phải chết thì mình mới có thể nhập vào cơ thể hắn..."

Cứ như vậy con quỷ bắt đầu chờ đợi những dây leo kia hút hết sức mạnh từ ông Lâm. Còn ông Lâm thì đang cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi những sợi dây leo đó, sau một hồi lâu ông đã hét thật lớn điều đó khiến cho những sợi dây leo bị một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện từ trên người ông thiêu cháy tất cả.

Con quỷ với vẻ mặt hoảng sợ nó tự hỏi :

"Giờ mình phải làm sao đây ? Mình không ngờ rằng hắn ta lại mạnh như vậy. Và e rằng mình không thể đấu lại được hắn rồi !"

Ông Lâm nhìn con quỷ trong sự tức giận ông thở hồng hộc mà nói : "Con quỷ nham hiểm xảo trá kia. Ngươi đã lừa ta để thực hiện nghi thức giao ước với ngươi đầy kinh tởm này. Và hại cả gia đình ta !

Và hôm nay ta sẽ dùng ma lực của mình thứ mà ta được ban cho khi giao ước với ngươi để tiêu diệt ngươi..."

Con quỷ run rẩy rào hét trong tuyệt vọng :

"Không...Không đừng giết ta mà ! Ta cầu xin ngươi mà. Và chẳng qua ta muốn được sống lại thôi mà !"

Lão Đạo Sĩ giờ đây với sức lực vô cùng yếu ớt ông lên tiếng : "Sống lại sao ? Ta nghĩ là cái loại như ngươi không cần sống lại làm gì đâu. Mà nên hồn siêu phách tán, bởi vì ngươi là một con quỷ xấu và chiên đi hại người. Còn giờ thì hãy trả giá cho những sai trái của mình đi ! Còn giờ ông hãy tiêu diệt nó đi !"

Nói rồi thầy Lâm đã lao tới dùng con dao trên tay đâm vào cơ thể con quỷ một phát, nó lúc này vô cùng đau đớn mà rào hét rất thuê thảm và rồi tan biến vào trong hư không...

Lão Đạo Sĩ thở dài trong sự vui vẻ :

"Hazz cuối cùng chúng ta cũng đã tiêu diệt được bọn chúng rồi ! Nhưng điều quan trọng nhất là chúng ta cần phải thoát khỏi đây trước khi cánh cửa ở đây đóng lại, và lúc đó chúng ta sẽ chết !"

Ông Lâm vẫn đang đứng đờ người ra như đang chìm sâu vào giấc ngủ, giờ ông mơ màng tỉnh dậy mà lên tiếng hỏi trong sự thắc mắc như người mất trí :

"Đây là đâu chứ ? Tại sao tôi lại ở đây ? Không phả tôi đang nằm trong quan tài sao ?"

Lão pháp sư giờ đưa tay lên tát vào mặt của Ông Lâm một cái bóp mà lên tiếng :

"Ông đúng là một thằng ngu mà ! Khi ông đã không nghe lời tôi, và nếu như không có tôi thì ông đã chết thật rồi..."

Ông Lâm tỏ ra vẻ đáng thương như đã biết lỗi của mình, và rồi xin lỗi lại cảm ơn lão đạo sĩ vì đã giúp đỡ mình...

Lão Đạo Sĩ thở dài trả lời rằng :

"Cậu không cần phải cảm ơn tôi đâu ! Bởi vì đây là việc của một thầy pháp như tôi cần phải làm... Còn giờ việc quan trọng nhất, đó là chúng ta phải ra khỏi âm phủ này. Nếu không thì e rằng chúng ta sẽ gặp nguy..."

Vừa dứt lời Lão Đạo Sĩ đã nắm tay ông Lâm lôi ông rời đi, cứ như vậy bọn họ bắt đầu chạy một khoảng thời gian dài, thì đã đến một nơi gọi là cửa âm gian...

Vừa nhìn thấy cánh cửa đó Lão Đạo Sĩ đã rất vui mà mỉm cười ông nói : "Hazz cuối cùng thì chúng ta cũng sắp thoát khỏi âm phủ đầy nguy hiểm này rồi !"

Thế là cả hai định bước qua cánh cửa âm gian, thì đã có một luồng sấm sét từ trên trời giáng xuống chỗ bọn họ, may bọn họ đã né kịp nếu không thì đã bị luồng sấm sét kia đánh trúng. Giờ đây có một người đàn ông xuất hiện với vẻ mặt vô cùng dữ tợn, ông ta cầm trên tay là một món bảo bối nào đó ông ta lên tiếng : "Đám yêu ma kia ! Ta là người cai quản cánh cửa âm gian này ! Và cả các người đừng mơ rời khỏi đây để lên nhân gian gây hại cho loài người !"

Lão Đạo Sĩ bấy giờ thở dài lên tiếng :

"Hazz... Không ngờ rằng chúng ta chỉ mới thoát được mối nguy hiểm này lại phải đối đầu với những mối nguy hiểm kia. Và hắn ta chính là người cai quản nơi này. Hơn hết chúng ta sẽ khó mà thoát khỏi đây nếu không chiến thắng hắn..."

Sau câu nói kia lão đạo sĩ lại nói tiếp :

"Giờ hãy nghe đây Ông Lâm trước mắt chúng ta là một đối thủ cùng mạnh. Và chúng ta phải cố gắng hết sức kết hợp lại để chiến đấu với hắn mà rời khỏi đây. Không thì chúng ta sẽ bị giam giữ ở đây mãi mãi nghe rõ chưa ?"

Ông Lâm nghe đến đây mà tỏ vẻ vô cùng khó hiểu. ông lên tiếng hỏi lão đạo sĩ rằng : "Tôi...Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi ! Và làm sao có thể cùng ông đấu lại được hắn ta chứ ?"

Lão Đạo Sĩ vô cùng hoang mang giờ ông mới nhớ ra một việc rằng, đó là hiện tại ông Lâm không còn ma lực nữa rồi thì làm sao có thể chiến đấu được đây chứ ? Sau một lát suy nghĩ lão đạo sĩ lên tiếng :

"Nào ông hãy nhắm mắt lại và cố gắng phát huy ma lực của mình một lần nữa để cứu chúng ta đi. Không thì cả hai sẽ gặp nguy hiểm..."

Nghe đến đây Ông Lâm đã nhắm mắt lại để đánh thức ma lực như lão đạo sĩ nói, nhưng cứ làm mãi mà chẳng được gì, trong khi người cai quản cánh cửa âm gian đã bắt đầu tấn công họ. Hắn ta đưa tay tạo ra một cái vòng tròn, nó bay lên bầu trời bao phủ lấy bọn họ, rồi những cơn sấm sét đã liên tục đánh liên hồi xuống chỗ của bọn họ, nhưng lão đạo sĩ đã đưa tay tạo ra một kết giới để bảo vệ cả hai :

"Ông Lâm ông hãy cố gắng lên hãy cố đánh thức ma lực của mình đi. Bởi vì tôi không đỡ nổi đoàn tấn công này của hắn ta lâu đâu. Bởi hắn quá mạnh.

Hơn hết nếu chúng ta thất bại trong việc ngăn cản những tia sét này đánh vào chúng ta thì e rằng chúng ta sẽ còn nửa cái mạng và khó quay lại cơ thể của mình. Còn nặng hơn nữa sẽ hồn bay phách lạc...

Vì vậy hãy cố gắng đánh thức ma lực của bản thân đi !"

Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng ông Lâm cũng không thể nào đánh thức được thần lực của bản thân, và rồi chuyện mà lão đạo sĩ nghĩ cũng đã đến, khi kết giới của ông đã bị những tia sét kia phá hủy, và làm ông ngã xuống mặt đất. Trong khi hắn ta người cai quản cánh cửa âm gian thì bậc cười trong sự đắc ý :

"Tà Ma yêu nghiệp, ta nghĩ xã đến lúc các người bị trừng phạt cho tội cố tình trốn khỏi địa ngục này rồi ! Còn giờ thì hãy chịu chết đi !"

Những tia sét bắt đầu đánh dữ dội hơn, nó đã đánh vào người lão đạo sĩ, điều đó khiến ông ấy la hét trong sự đau đớn mà phun ra máu, lão đạo sĩ giờ đây vô cùng sợ hãi mà lên tiếng :

"Không... Không xông rồi ! Mình hiện tại đã bị bấu vật của hắn ta đánh trọng thương và chỉ còn nửa cái mạng. Thì làm sao có thể trở về thân xác đây ? Hơn hết nếu hắn ta tiếp tục dùng trận pháp kia đánh vào mình một lần nữa thì mình sẽ hồn siêu phách tán thật sự..."

Nhìn sự sợ hãi của lão đạo sĩ, người cai quản cánh cửa âm gian bắt đầu lên tiếng : "Giờ ta có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của ngươi. Bởi vì ngươi biết được rằng nếu như ngươi trúng một chiêu từ món báu vật này của ta nữa thì ngươi sẽ chết! Và sau khi giết ngươi thì ta sẽ diệt hắn luôn. Mặc dù ta không biết vì điều gì mà hắn lại bình thường sau khi ghánh chịu đòn tấn công từ trận pháp của ta !"

Nói rồi lúc này hắn ta đưa tay tạo ra một luồng sấm sét nữa, mà bắt đầu đánh xuống chỗ lão đạo sĩ, nhưng rồi ông Lâm đã lao vào ôm chặt lấy lão đạo sĩ với mục đích bảo vệ ông. Ông Lâm lên tiếng :

"Không ngươi không được làm hại ông ấy và ta sẽ không cho ngươi làm điều này !"

Ông Lâm đã bị sét đánh còn lão đạo sĩ thì run rẩy bắt đầu ngước mắt lên nhìn ông Lâm mà ánh mắt tỏ ra vẻ vô cùng lo lắng, sau đó ông Lâm đã ngã xuống lão đạo sĩ ôm chầm lấy ông Lâm mà lên tiếng :

"Ông có sao không ? Và tại sao ông lại ngu ngốc như vậy chứ ? Sao ông không tự lo cho cho bản thân đi mà bảo vệ tôi làm gì ? Ông có biết điều này là nguy hiểm lắm không ? Và ông có thể hồn bay phách lạc đó !"

Ông Lâm mỉm cười ông lên tiếng nói rằng :

"Thì sao chứ ? Giờ thì tôi chẳng còn gì để mất nữa rồi nên hồn siêu phách lạc cũng không sao ! Nhưng tôi không thể để người khác vì mình mà chết được..."

Thế là giờ đây không giận bắt đầu rơi vào sự tỉnh lặng khi ánh mắt hai người nhìn nhau lão đạo sĩ lên tiếng :

"Được rồi hai ta gặp nhau có lẽ là duyên. Và nếu như hôm nay hai ta có một người phải chết ! Vậy thì hai ta sẽ cùng chết chung đi. Để làm bạn của nhau trong sự cô đơn giữa hư không kia !"

Tên canh cổng âm gian nhìn bọn họ mà bậc cười thật lớn lên tiếng : "Ồ đây là tình cảm huynh đệ ở nhân gian sao ? Ôi nó thật là cảm động làm sao ? Và được thôi nếu hai người muốn làm bạn của nhau trong cõi hư vô thì. Ta đây sẽ giúp hai người tội nghiện tình bạn đẹp đẽ kia. Còn giờ thì hãy chịu hình phạt hồn bay phách lạc đi !"

Sau đó một trận sấm sét nữa bắt đầu đánh xuống chỗ của hai người, thì giờ đây ánh mắt của Ông Lâm bỗng dưng đỏ ngầu, trên tránh đã xuất hiện con mắt thứ ba, ông đứng dậy đưa tay tạo ra một kết giới để đỡ nó, sau đó nhìn chăm chăm về phía hắn ta mà lên tiếng hét lớn : "Ngươi dám sao và ta sẽ không để ai làm hại người bên cạnh ta đâu ! Còn giờ ta sẽ chiến thắng với ngươi để bảo vệ người bên cạnh ta !"

Nói rồi Ông Lâm đã dùng tay tạo ra một quả cầu đó chuởng về phía người canh cửa âm giới, điều đó khiến hắn ta bay ra xa mà té ngã xuống đất trong sự bàng hoàng.

Trong khi Lão đạo sĩ thì nở một nụ cười đầy nham hiểm trong sự đắc ý như đã đạt được điều gì đó vậy...

"Giờ đây kế hoạch của mình đã thành công trong việc đánh thức được ma lực của hắn ta Hahhahahahaha..."