Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 94: Giá như là hắn




Phía trong phòng bệnh, Thẩm Triết Quân trên người máu me hòa vào vạt áo chính hắn. Chiếc xe kéo vào, tức khắc Cố Y Thư đã bị đẩy sâu vào bên trong, bóng cô gái nhỏ dần khuất trên dãy hành lang.

Cố Y Thư, em không được chết, em phải cùng tôi nữa!

Thẩm Triết Quân ngồi bên ghế, ôm chặt đầu. Hắn như nhớ lại những lần trước đây, khi mà Cố Y Thư muốn Cố Nhiệm chết. Người đàn ông cũng biết, chiếc xe ban nãy là xe của ông ta.

Cố Y Thư đã nói, chỉ là hắn vốn lơ là từng câu từng chữ. Bởi Thẩm Triết Quân một phần cũng vì quá tự tin mà cho rằng những việc đó có thể giải quyết, hắn không nói cách thức xử lý của hắn cho cô, cũng là một sai lầm.

Tay người đàn ông đầy vệt máu, bắt đầu lấy ra điện thoại gọi đến một số khác. Nháy mắt ánh mắt thâm hiểm như thể muốn giết người.

“Toàn bộ người Cố gia, đều phải đẩy hết tất cả vào thế sống không bằng chết!”

Phía ngoài bệnh viện, bóng dáng vị chủ tịch cao cao tại thượng, giờ phút này tay đầy vệt máu nhơ, bộ dáng bất lực bao trùm.

Người đàn ông chợt hiểu ra, không có cô hắn cũng chẳng cần lại gì.

Hàng giờ tĩnh lặng trôi qua.

Cố Y Thư rơi vào cơn hôn mê sâu, cô lại mơ.

Trong giấc mơ, Vân Hạ Tuyết cùng dì đứng bên cạnh. Gương mặt hai người rất hạnh phúc, Cố Y Thư thấy họ thì cũng mỉm cười, cô không đắn đo mà chạy lại gần cả hai người.

Cố Y Thư trong tức khắc, liền ôm chặt mẹ của mình lại.

Vậy là con được gặp mọi người rồi, đúng không?

Con nhớ mọi người lắm.

Mọi thứ đây đã được xem như là kết thúc.

Nháy mắt, thời gian đã hơn một tuần trôi qua.

Thẩm Triết Quân ngồi trên giường, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô gái nhỏ không một chút huyết sắc. Khắp người đầy vệt băng bó, lại rất yên tĩnh mà ngủ. Trong lòng người đàn ông từng hồi quặn thắt đến đau đớn, hắn đưa tay, vuốt một lọn tóc nhỏ, nhẹ nhàng hôn lên nơi trán. Từng hành động đều vô cùng thận trọng, như thể người trước mặt hắn là một báu vật vô giá.

Cố Y Thư vẫn hôn mê, chưa thể tỉnh lại.

Hắn biết, cô đã chịu quá nhiều tổn thương.

Cô cũng chẳng hề dám tin tưởng một ai trong cuộc đời, trái tim khép kín.

Bác sĩ bảo, vốn hôn mê bởi vì cô đang chìm trong miền hồi ức đẹp và không muốn tỉnh lại. Bởi cô không dám đối diện với cái thế giới ác nghiệt nơi đây.

Ngày nào, Thẩm Triết Quân cũng đều dành toàn bộ thời gian bên cạnh cô. Chăm sóc hết thảy mọi thứ. Ngoại trừ bác sĩ kiểm tra định kỳ, còn lại đều do tự tay người đàn ông đảm nhiệm. Trải qua một lần tử, Thẩm Triết Quân không dám tưởng tượng đến việc sẽ buông cô ra.

Nhìn con gái mong manh trên giường, Thẩm Triết Quân vươn tay, giống như cô có thể biến mất bất kì lúc nào. Thì ra hắn, cũng sẽ có một bộ mặt sợ mất cô đến như thế.

Sự việc này, hiển nhiên cũng tới tai ông bà Thẩm lẫn Giang Thiệu Văn.

Khi đến nơi, tất cả mọi người đều không nghĩ đến sự hiện diện của Thẩm Triết Quân. Vốn bình thường luôn kiêu ngạo, chỉ qua sự việc của Cố Y Thư lại thay đổi đến lạ, đôi mắt đỏ đục ngầu, gương mặt trở nên hốc hác.

Trong chốc lát, dường như cũng hiểu được sợi dây liên kết.

Cô gái nhỏ đã phải trải qua quá nhiều thứ đau thương, mấy ai hiểu được chỉ có chết mới thoải mái.

Nhưng cô đi rồi, người vì cô sẽ làm sao?

Thẩm Triết Quân nhìn cô yên tĩnh ngủ.

Cố Y Thư sẽ tỉnh lại.

Mà khoảng thời gian này, mọi chuyện xảy ra cứ thế bị người đàn ông quay cuồng như chong chóng.

Cố Nhiệm sau vụ tai nạn, cho dù không bị chết thì cũng tàn phế. Nhưng từ lâu, Thẩm Triết Quân đã sớm ngấm ngầm ra lệnh tiêm vào thứ thuốc độc. Khiến ông ta cứ như cái xác khô héo chết dần chết mòn.

Thẩm Triết Quân chưa từng giết người, nhưng lần này, chỉ vì Cố Y Thư muốn, hắn cũng sẽ để tay nhuốm máu thay cô. Nếu thật sự phải chịu tội, cũng là người đàn ông thay mà chịu.

Nhìn những vết thương chi chít trên người Cố Y Thư, Thẩm Triết Quân lại ước, giá như người nằm là hắn, để có thể thay cô chịu hết tất thảy tổn thương.