Đêm đen tĩnh lặng, giọng Cố Y Thư lại vẫn cứ rõ như thế.
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt người đàn ông tràn đầy sự lo lắng phức tạp. Bàn tay vẫn giữ chặt nơi bả vai, không muốn buông ra.
“Tôi muốn trái tim em, được không?”
Cố Y Thư ngây người nhìn hắn. Ánh mắt Thẩm Triết Quân không hề che giấu đi sự thật đó. Muốn trái tim của cô, nghe có vẻ… nực cười nhỉ.
“Có lẽ khi tôi chết, ngài có thể kiếm đến.”
Tức khắc, hai bàn tay Thẩm Triết Quân càng lúc càng siết chặt cô lại. Câu nói của Cố Y Thư thật sự khiến chính hắn phát hoảng, người đàn ông không muốn tưởng tượng cũng không muốn nghĩ đến những điều đó.
“Không được nói từ chết, em còn phải sống cùng với tôi nữa!”
Cố Y Thư khẽ rũ hàng lông mi dài, đôi mắt chất chứa nỗi buồn man mác. Cô mấp máy môi, dường như có một chút mong cầu ít ỏi trong câu nói.
“Muốn tôi sống cùng ngài, ngài…”
Nhưng chưa đợi Cố Y Thư nói hết, người đàn ông đã chặn họng lại. Nụ hôn gấp gáp đầy sự lo lắng buông lên đôi môi nhỏ của cô, cứ thế vòng tay siết chặt eo, cúi người hôn rất lâu. Đến khi buông ra, khi này hơi thở đã quanh quẩn hương thơm nhẹ nhàng đến mê mẩn của cô, hắn khẽ cất tiếng.
“Tôi yêu em.”
Cố Y Thư sững sờ giây lát, yêu sao?
Thẩm Triết Quân yêu cô.
Từ này có vẻ khiến cô nhất thời chưa thể chấp nhận được sự việc hiện tại. Nhưng người đàn ông lần nữa đã khẳng định, vươn người ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, đè cô xuống nơi giường mềm mại. Hôn vụn vặt lên gương mặt nhỏ, nụ hôn rất nhẹ, chỉ để Cố Y Thư có thể thích nghi.
“Lời nói của tôi cho em, chính là thật lòng.”
Dưới màn đêm tĩnh lặng, Cố Y Thư bên dưới đối diện ánh mắt đầy sự thâm tình của người đàn ông. Dường như cô phần nào đoán được, không biết có thể nên tiếp tục hay không. Mối quan hệ này, sao càng lúc khó biểu đạt đến thế cơ chứ.
“Ngài Thẩm sau này còn phải xây dựng một gia đình hạnh phúc nữa.”
Thẩm Triết Quân chống hai tay, nhìn cô gái nhỏ ở bên dưới. Người đàn ông cất giọng trầm thấp dễ nghe.
“Vậy thì người cùng tôi xây dựng chính là em.”
Cố Y Thư nhất thời không biết nói gì, cảm thấy không hợp tình hợp lý. Tương lai của cô, còn chưa được định đoạt như nào.
Không rõ phải ảo giác hay không, cả hai đều cảm thấy đêm nay bọn họ rất lạ.
Cố Y Thư vẫn chẳng thể bộc bạch được tâm tình của cô.
Yêu.
Nghe thật dễ, nhưng để nhận ra thứ xúc cảm từ tận đáy lòng lại rất khó.
Không được, Cố Y Thư không thể cùng người đàn ông này. Thế giới của cô tăm tối đến nhường nào.
Nếu như bắt đầu là lên giường, vậy thì chi bằng để mối quan hệ này kết thúc cũng trên giường đi.
Cố Y Thư vươn tay, vòng qua cổ của Thẩm Triết Quân. Chủ động kéo người đàn ông lại gần, thực hiện nụ hôn. Cô vươn chạm môi hắn một cách vụng về lại khó khăn, khiến chính hắn cũng ngây ra. Bàn tay lại vươn tay, muốn cởi đi lớp áo vest bên ngoài của người đàn ông, lần này khiến Thẩm Triết Quân ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt như thể không tin nổi vào hành động này.
“Em…”
Nhưng Cố Y Thư lại chỉ nhìn Thẩm Triết Quân, ánh mắt cô dưới trời đêm càng lúc lại càng long lanh đến lạ. Khóe môi nở nụ cười.
“Anh không muốn tôi sao?”
Muốn, muốn đến phát điên được. Nhưng Thẩm Triết Quân vì sợ trạng thái kia của cô gái nhỏ lần nữa xảy ra, nên người đàn ông chưa bao giờ đề cập.
Thẩm Triết Quân ngồi phía trên, bàn tay nhỏ của cô vươn tay cởi đi từng nút áo sơ mi của người đàn ông. Ngay tức khắc, Thẩm Triết Quân đã nắm lấy mà giữ lại.
“Không được, tôi không muốn em phải sợ hãi như lần trước.”
Cố Y Thư tức cười, lần này là cô chủ động chứ đâu phải hắn. Thế nhưng chỉ vì một câu nói, sâu trong thâm tâm cô gái nhỏ lại cảm thấy ấm áp, người đàn ông này thật sự quan tâm đến cảm giác của cô, quan tâm đến cả việc chỉ vì sợ cô bị ảnh hưởng.
Cố Y Thư vươn tay, kéo đi một bên vai áo xuống. Để lộ xương quai xanh quá đỗi mê người.
“Nếu anh lo tôi phải sợ hãi, thì mong rằng đêm nay có thể nhẹ nhàng với tôi.”
Cố Y Thư không hề nói đùa.
Bàn tay lần nữa, chạm vào cơ thể săn chắc của người trước mặt.
Thẩm Triết Quân nhìn cô, nếu đã chủ động, vậy thì đêm nay người đàn ông phải cố gắng kiềm chặt con dã thú sâu bên trong.
Bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng cơ thể mềm mại, phác họa từng đường nét đến mê người.
Đêm đó, sau mỗi lần chạm, Thẩm Triết Quân đều phải cố gắng nhịn đi, từng câu nói quan tâm cứ thế vang lên.
“Em có đau không?”
“Nếu như đau, phải nói tôi ngay.”
Cũng chẳng thể biết một người đàn ông đã phải nhịn rất lâu, sau khi buông lại có trạng thái như thế nào. Cố Y Thư chỉ biết được rằng, cô rơi vào thứ cảm giác lâng lâng khó tả. Những lúc cảm giác ghê rợn, người đàn ông đã ghé sát bên tai để mà an ủi nhẹ nhàng để cô không phải sợ.
Dường như khiến Cố Y Thư đã không cảm thấy quá khó khăn nữa.
Thẩm Triết Quân trong căn bản, đã sớm xóa được lớp phòng ngự cứng rắn kia.
Những tưởng sau đêm nay, Thẩm Triết Quân cho rằng đây là một bước tiến triển lớn để sau này dễ dàng khai phá lớp phòng thủ.
Nhưng với Cố Y Thư, lại chỉ là sự kết thúc.