Sau sự việc xảy ra tại buổi tiệc lớn, Cố Nhã Hân cô ta vậy mà không thấy xảy ra chuyện gì. Bản thân còn cho rằng đó là may mắn. Thời điểm gần đây danh tiếng Cố gia tuy xuống dốc, nhưng thật sự chẳng quá ảnh hưởng đối với một kẻ sống bằng tiền như cô ả.
Chính Cố Nhã Hân cũng không hiểu, sao tại gia tộc lại nhiều tiền như thế dù cho tập đoàn Cố gia hiện tại trên bờ vực sụp đổ. Chỉ biết được rằng lần nào Cố Nhiệm ông ta cũng có riêng một phần khoản lớn để phòng thủ.
Tiền thật sự rất nhiều, cũng có thể khống chế được biết bao nhiêu thứ.
…
Tòa án tối cao.
Hôm nay là ngày thực hiện phiên tòa xét xử các tội mà Cố Nhiệm đã mắc phải. Nơi phiên tòa lớn, các vị thẩm phán nghiêm nghị đứng xếp thành hàng. Mà giờ phút này, Cố Nhiệm lại đứng ở vành móng ngựa, chỉ có điều trạng thái ông ta trông chẳng hề lo lắng là bao.
Bởi vì trong vụ kiện này, ông ta đã bỏ một số tiền rất lớn để mua chuộc luật sư có tiếng biện tội cho ông ta. Còn nếu thật sự thắng kiện hay không, Cố Nhiệm cũng không ngu ngốc đến mức để bản thân phải ngồi tù mọt gông.
Cố Y Thư không đến, nhưng vụ kiện này vậy mà được công chiếu lên toàn nước. Như thể phơi mặt Cố Nhiệm ra vậy.
Cuộc thẩm quyết kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Cố Y Thư ngồi xem, đáy mắt không gợn sóng. Dường như cô phần nào đoán được kết quả.
Tội của Cố Nhiệm phần lớn đều liên quan đến tiền. Nếu phải đền bù thì Cố Nhiệm chỉ việc chi một số tiền lớn ra.
Chỉ là, người luật sư thực hiện biện hộ cho Cố Nhiệm lại rất thông thạo.
Trong suốt quá trình, mọi tội lỗi của Cố Nhiệm được phơi bày. Chỉ có điều, vị luật sự lại đưa ra các việc làm tốt của lão ta để bù đắp lấy.
Đại loại chính là cứu vớt lượng lớn mạng người, quyên góp tiền từ thiện cho các trẻ em vùng núi. Thậm chí đã có một đoạn video quay lại khoảng thời gian Cố Nhiệm còn chủ động thực hiện cứu giúp những nạn nhân xấu số nơi các vùng khó khăn.
Cho nên, phiên tòa bước vào xử xét giảm tội. Một bản án được đưa ra, chỉ cần Cố Nhiệm có thể thu thập được sự đồng thuận từ lượng lớn người dân muốn cho ông ta công cuộc chuộc tội. Mọi lỗi lầm đều sẽ được giảm án, và thời gian đi tù con số cũng được miễn.
Cố Y Thư ngồi xem, nhất thời cười khẩy.
Là đang khai báo tội, hay liệt kê chiến tích?
Cố Nhiệm mà cũng có một mặt đó, hay căn bản ông ta từ lâu sớm đã tính trước các đường đi nước bước rồi.
…
Khi Thẩm Triết Quân trở về, thời điểm đã khuya muộn. Cố Y Thư vẫn chưa hề ngủ, chỉ ngồi lặng bên góc giường. Người đàn ông di chuyển lại, khẽ vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ.
Cố Y Thư nhận ra sự hiện diện, đôi mắt phần nào đầy sự xa cách. Ngẩng lên mà nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh biết không, Cố Nhiệm ông ta hôm nay vậy mà bị tòa phán quyết ngừng trệ để xem xét giảm và miễn án đó.”
Thẩm Triết Quân biết, chính người đàn ông cũng không nghĩ Cố Nhiệm bên cạnh lại có nhiều trợ thủ lớn mạnh như thế. Vốn cứ nghĩ để cho pháp luật trừng trị là sẽ xong việc, nhưng khi người đàn ông không để tâm nữa, trở mặt đã thấy Cố Nhiệm có thể tự giải vây cho chính ông ta.
Thật ra một phần Thẩm Triết Quân có hơi lơ là, bởi người đàn ông muốn điều tra lại vụ việc lý do vì sao Cố Y Thư năm xưa lại bị cưỡng hiếp. Hắn muốn đào lại nguyên nhân gốc rễ. Bởi theo như thông tin, cô gái nhỏ thời điểm đó chẳng hề gây sự với một ai, học tập rất yên ổn. Nên không có lý do gì để mà có kẻ ghen ghét làm hại. Rõ ràng là một cái bẫy được sắp đặt.
Người đàn ông ngồi bên giường, muốn vươn tay kéo cô gái nhỏ lại, nhưng lần này Cố Y Thư đã xoay người né tránh. Hành động đó bất giác khiến Thẩm Triết Quân ngạc nhiên lại đau lòng, nhưng hắn không hề ép buộc cô.
Nhưng sau đó, Cố Y Thư đã xoay người nhìn Thẩm Triết Quân. Cô gái nhỏ khẽ nở nụ cười, nhưng không hề có nét vui vẻ, rõ ràng là một nụ cười gượng.
“Cảm ơn ngài Thẩm thời gian qua đã giúp tôi.”
Cảm ơn, sao lại khó nghe như thế? Người đàn ông vốn tưởng mối quan hệ này, cô sẽ không cần phải nói những câu như thế.
Thẩm Triết Quân lo lắng, lập tức vươn tay ôm Cố Y Thư vào lòng. Người đàn ông biết, cô gái nhỏ vẫn có hàng rào lớn, bóng ma tâm lý lớn về chính gia đình của cô. Cho dù hiện tại hắn có thể từ từ bước lại gần, nhưng cô vẫn luôn không ngừng đề phòng cảnh giác.
“Không cần cảm ơn, đó là điều tôi nên làm. Tôi không muốn thấy em như thế này.”
Cố Y Thư vùi vào lồng ngực, bàn tay chạm lên lớp áo sơ mi của anh. Cô khẽ nhắm mắt.
“Đó vốn là việc của tôi, và cả thế giới của ngài và tôi nữa. Chưa bao giờ là đồng lập cả. Sự xuất hiện của ngài Thẩm thời gian này thật sự đã giúp cho tôi được rất nhiều. Tôi rất biết ơn. Nhưng mà, ngay từ đầu mối quan hệ của cả hai bắt đầu từ sự trao đổi. Tôi nghĩ, nếu có kết thúc thì cũng kết thúc bằng sự trao đổi.”
Từng lời từng lời của Cố Y Thư, nhất thời khiến người đàn ông cau mày. Lời lẽ của cô gái nhỏ hiện tại quá đỗi xa lạ. Dừng một đoạn, Cố Y Thư lại ngẩng đầu.
“Vậy kết thúc, không biết ngài Thẩm đây muốn gì từ tôi?”