Khoảng thời gian ở tại thành phố Dực Khánh, mọi thứ trôi qua tương đối nhanh. Thẩm Triết Quân khi nào cũng sẽ vì công việc mà rời đi rất sớm, nhưng lần nào cũng đều cho người để chăm sóc Cố Y Thư.
Thỉnh thoảng, người đàn ông sẽ lại dẫn Cố Y Thư đi tham quan nơi đây.
Hôm nay, vẫn như thường lệ Thẩm Triết Quân đã rời đi từ sớm. Nhưng vẫn không quên chuẩn bị cho cô rất chu đáo. Nơi khu phòng khách sạn cấp cao, vật dụng cũng vì thế trang bị tân tiến.
Cố Y Thư vẫn thường hay ngó đến bàn làm việc của Thẩm Triết Quân.
Người đàn ông có một thói quen, cho dù ở đâu cũng đều có một góc nhỏ làm việc rất gọn gàng. Ngay cả khi ở khu phòng trọ của cô, tuy nhỏ nhưng hắn vẫn luôn sắp xếp riêng một góc để làm việc.
Cô gái nhỏ chậm rãi bước lại gần nơi bàn của người đàn ông, chung quy đều là giấy bút. Một chiếc laptop, bên cạnh một giá treo đồ, phía trên là bộ âu phục chuẩn bị sẵn.
Cố Y Thư đưa tay mở ngăn kéo, trong đây chứa rất nhiều tư liệu. Chỉ là, tầm mắt lại dừng ngay tệp tài liệu mà người điều tra là thám tử Fox. Dường như đã rất lâu, Cố Y Thư chưa gặp lại vị thám tử này. Chung quy những lần đưa thông tin, đều do Thẩm Triết Quân đưa đến.
Không xem thì thôi, đã khi ngó đến, khiến tâm trạng Cố Y Thư trùng xuống.
Phần lớn đều là toàn bộ tư liệu có được từ thông tin trước đây của Cố Y Thư cung cấp cho vị thám tử Fox kia. Thẩm Triết Quân vậy mà lại lưu giữ hết. Không những thế, bên dưới còn là tư liệu.
Cố Y Thư động thái run rẩy, ngồi xuống dưới ghế. Trang đầu tiên là toàn bộ thông tin của Vân gia năm xưa.
Nằm ở việc khi Vân Hạ Tuyết mang thai. Thời điểm đó, một vị tiểu thư lại mang thai một đứa trẻ chẳng hề biết tung tích cha của đứa bé. Rõ ràng sẽ bị người đời khinh bạc, phỉ nhổ. Thế nhưng, ngay lúc bà sụp đổ thì Cố Nhiệm lên tiếng sẽ giúp bà nhận đứa con, cũng như nói với ông bà Vân, Cố Nhiệm sẽ chịu trách nhiệm với cái thai.
Gia tộc họ Cố lẫn nhà họ Vân liên hôn, nhà họ Vân cứu vớt gia tộc họ Cố, còn Cố Nhiệm sẽ cùng với Vân Hạ Tuyết kết hôn. Tránh người đời truyền ra ngoài cái thai đứa bé lại không có cha. Khoảnh khắc đó trong mắt Vân Hạ Tuyết, bà coi Cố Nhiệm như là một vị cứu tinh của mình.
Những tưởng như thế đã kết thúc, nhưng căn bản Cố Nhiệm kết hôn với Vân Hạ Tuyết đều chính là cái bẫy đã giăng sẵn. Chỉ khi kết hôn, ông ta là con rể, sẽ được hưởng cổ phần tập đoàn Vân gia lớn mạnh bấy giờ. Dần dần, lộ bộ mặt thật là chiếm lấy gia sản nhà họ Vân.
Cứ thế, người nhà họ Vân bị lùa vào thế bí. Chẳng còn chỗ nương thân. Ông bà Vân lần lượt qua đời không thể rõ, Cố Nhiệm cứ thế lấy hết cả gia tộc lớn mạnh nhà họ Vân, góp vốn vào tập đoàn họ Cố của ông ta.
Hơn thế còn ngang nhiên mang tình nhân là Thư Kỳ cùng đứa con riêng là Cố Nhã Hân về. Trực tiếp đuổi mẹ con Vân Hạ Tuyết và Cố Y Thư rời khỏi.
Xem xong, Cố Y Thư không khỏi ngạc nhiên.
Cố Nhiệm không những hại chết Vân Hạ Tuyết và cả dì của cô. Mà ông bà Vân năm xưa, cũng vì thế qua đời đột ngột. Không có lý do gì một người đang sống bình thường, lại chỉ vì thế mà qua đời.
Có nghĩa rằng Cố Nhiệm, trong tay ông ta nắm hầu như đều là sinh mạng của người Vân gia.
Ông ta có phải là con người hay không?
Thật ra để mà nói, Vân Hạ Tuyết có thể lựa chọn bỏ cô. Để cuộc sống bà trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng bà không làm thế, bởi vì sự hiện diện của cô cũng là một sinh linh. Cho dù có là ai, Cố Y Thư vẫn là mang trong mình dòng máu của bà.
Cố Y Thư nghẹn ngào, nước mắt cứ thế đầm đìa rơi xuống. Bàn tay siết chặt, dựa vào đâu ác nhân như ông ta lại sống tốt, những người vô tội như ông bà Vân, mẹ cô và cả dì, lại bị ông ta hại chết.
Dựa vào đâu kia chứ?
Ngay khi xem xong, Cố Y Thư rơi vào trạng thái bất ổn lần nữa. Cô gái nhỏ buông tệp tài liệu xuống, liền rời khỏi phòng.
Nơi hàng cây rợp lá, băng qua con đường này, phía trước là một cây cầu lớn rất đẹp. Nối với con sông lớn có tiếng của thành phố Dực Khánh này.
Cố Y Thư muốn tản bộ, chiếc váy mặc đơn độc, gió lùa qua cơ thể nhỏ, mái tóc dài lại hơi cong buông thả trên vai, bị gió thổi lả lướt phấp phới. Gương mặt cô gái nhỏ vừa mới khóc xong nên đôi mắt hơi sưng, đôi môi ánh đỏ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một mỹ nhân đẹp đến thê diễm.
Chỉ là, vừa đi vài bước đã cảm nhận một chiếc áo khoác trùm ngay bả vai. Mùi hương quen thuộc của người đàn ông tỏa ra. giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu.
“Em không lạnh sao?”
Cố Y Thư khe khẽ lắc đầu, chẳng phải người đàn ông đang làm việc, sao bây giờ lại hiện diện ở đây. Chỉ là, nơi chốn thành thị đông người. Xung quanh ai cũng có gia đình, nhất thời khiến Cố Y Thư tủi thân nghĩ về việc bên cạnh không có ai. Lần nữa xoay người, vùi vào lồng ngực người đàn ông.
Thẩm Triết Quân ngước nhìn nơi bả vai nhỏ của cô hơi run lên. Dường như là đang khóc. Người đàn ông đứng lặng đó, vươn tay ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Trợ lý đứng phía xa ngẩn nhìn. Chỉ vì một thông báo tâm trạng Cố Y Thư không ổn định. Thẩm Triết Quân dù đang trong cuộc họp tức tốc rời đi. Chỉ để lại một câu “bận công chuyện” với những người đầu tư lớn.
Rõ xung quanh chủ tịch rất nhiều công chuyện cần xử lý, nhưng chỉ cần liên quan đến Cố Y Thư. Người đàn ông cứ thế bỏ mặc lại. Như thể vất thảy đi hết những thứ bận bịu ngoài kia, ở bên Cố Y Thư lại có một bộ mặt ôn nhu yên tĩnh đến thế.