Suốt cả quãng đường, trạng thái của Thẩm Triết Quân rất tức giận. Cho dù giấu gọn sau gương mặt, nhưng rõ ràng vẫn chẳng thể che đậy được. Như thể là núi lửa muốn trực trào lên.
Người đàn ông nghiêm cấm cô dùng thuốc theo cách thức này, Cố Y Thư liền tìm đến phương thức khác. Cô vậy mà không đặt lời hắn nói vào.
Nữ nhân này lúc nào cũng như con nhím vậy.
Thẩm Triết Quân không muốn tức giận lên cô, nhưng chính hắn cũng chẳng thể chịu được. Bàn tay siết chặt vô lăng, chiếc xe phóng rất nhanh trên con đường, gân xanh cứ thế in lồ lộ biểu thị rõ tâm tình hắn lúc này.
Mà Cố Y Thư cũng nhận ra người đàn ông rất tức giận, chỉ trong phút chốc. Thẩm Triết Quân cũng chẳng thể nén nổi, hắn lớn giọng lên tiếng.
“Tôi đã bảo không được dùng thuốc, tại sao em vẫn muốn sử dụng?”
Cố Y Thư biết chẳng thể giấu được, cô mới xoay người nhìn qua khung cửa kính của xe, khung cảnh đường cứ thế vụt qua trước mắt. Cô bình tĩnh nói, như thể đó là chuyện thường tình.
“Bây giờ anh có thể cấm tôi, nhưng sau này khi mối quan hệ cả hai kết thúc. Anh cũng chẳng thể mà quản lý được những chuyện xung quanh tôi.”
Ngay tức khắc, Thẩm Triết Quân liền thắng gấp dừng xe bên vệ đường, mặt đường tạo nên một vệt ma sát dài giữa bánh xe và mặt đất, tiếng két cũng theo đó âm vang. Sự tức giận hoàn toàn bao phủ, đáy mắt người đàn ông u ám.
Kết thúc?
Nữ nhân này vậy mà tính đến cả chuyện kết thúc.
Đó là một sự thật trần trụi chẳng thể chối cãi, trên căn bản cả hai chẳng là gì. Tròng mắt người đàn ông lạnh lẽo, quay sang nhìn về hướng cô. Cố Y Thư vẫn cứ nhàn hạ mà nói, một chút cũng không để tâm đến biểu cảm của hắn.
“Ngài Thẩm, hiện giờ tôi có vấn đề tâm lý nên chẳng thể đáp ứng trọn vẹn. Nếu sau này ngài chơi chán tôi rồi, cũng sẽ đi kiếm những nữ nhân khác để vui chơi. Không có bất kỳ lý do gì để chúng ta tiếp tục cả.”
Trên căn bản, cô và hắn không là gì.
Cố Y Thư phòng ngừa rất chu đáo, cho dù là đối diện với sự chăm sóc của Thẩm Triết Quân dạo gần đây. Rung động thì cũng có một ít xuất hiện, nhưng cô biết đó là thứ xúc cảm không nên tồn tại, cần phải dập tắt ngay.
Cô không đủ can đảm để mấy thứ liên quan vướng vào. Cô còn mục tiêu khác.
Thẩm Triết Quân nghe cô nói, thì ra trong mắt Cố Y Thư hắn lại là kẻ nhiều nữ nhân như thế? Không người này thì người khác.
Nếu như thế, tại sao lại phải hao phí tâm tư bên cạnh cô làm gì, hắn sẽ chẳng rảnh rỗi để thời gian vào một nữ nhân.
“Cố Y Thư, mối quan hệ này sẽ không bao giờ kết thúc. Đừng nghĩ đến chuyện đó.”
Người đàn ông lạnh giọng nói. Rồi từ từ hướng về phía cô một cách nguy hiểm.
“Đưa thuốc cho tôi.”
Cố Y Thư nhìn người phía trước đang tiến lại gần, trông như thể muốn đe doạ. Giờ cô biết không thể phản kháng, thế là cũng phải đưa thuốc.
Thẩm Triết Quân cầm lọ thuốc, trạng thái bất lực rõ ràng, hắn nên làm sao mới đúng với cô?
Chiếc xe lần nữa lăn bánh.
Ngày hôm đó vừa về nhà, Cố Y Thư cũng không trở về khu phòng. Cứ thế quay lại công ty mà làm việc đến tối khá trễ.
Người đàn ông ngồi nơi khoan phòng lạnh lẽo, nhìn thông báo từ người đang theo dõi.
Thế là trong đêm, Thẩm Triết Quân lại phải lái xe đến công ty chỗ cô làm. Người đàn ông bước vào phía trong, bóng dáng nhỏ của cô hiện lên, cô đơn lại yếu ớt. Thời điểm này cũng không còn lại ai.
Nghe tiếng động, Cố Y Thư xoay người, cũng không quá ngạc nhiên về người vừa bước vào.
Thẩm Triết Quân từ từ lại gần nơi cô làm việc, bóng dáng cao lớn bao phủ lên người con gái nhỏ. Hắn đưa mu bàn tay đầy vết thương do cô tạo nên đến phía trước mặt cô.
“Đây đều là những vết thương từ em mà ra.”
Cố Y Thư ngẩng lên, hiển nhiên không hiểu. Người đàn ông lại tiếp tục giải thích.
“Đêm nào khi ngủ em cũng gặp ác mộng. Tôi biết không có thuốc em sẽ khó ngủ, nhưng tôi vẫn không muốn em sử dụng. Bởi sử dụng nhiều sẽ không tốt đến chính sức khoẻ của em. Và những vết thương này, đều là do những đêm em khó ngủ rên rỉ khóc lóc cấu vào tay tôi mà tạo thành.”
Cố Y Thư ngạc nhiên nhìn hắn, rồi bất giác ngước nhìn mu bàn tay mình. Cô vẫn biết bản thân thường hay gặp ác mộng, nhưng cũng không nghĩ đến việc mình lại có trạng thái đó.
Nhưng tại sao Thẩm Triết Quân lại nói đến vấn đề đó, cô cũng chẳng hề ép hắn ngủ với cô.
Khi này, Thẩm Triết Quân lại tiếp tục nói, vô cùng kiên nhẫn mà giải thích.
“Tôi không phải người tuỳ tiện, cũng sẽ không để thời gian quan tâm cho một người không là gì với mình. Tôi biết những hành động của mình có thể làm em khó chịu. Nhưng đó sẽ là tốt nhất cho em.”
Cố Y Thư ngẩng nhìn, đã thấy đôi mắt đen nhánh đầy suy nghĩ của hắn ẩn giấu. Bất giác, cô lại né tránh.
“Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi không muốn dựa dẫm vào anh.”
“Bởi vì em quan trọng với tôi.”
Người đàn ông cứ thế nói, một cách rất bình tĩnh. Như thể đang dồn tâm tư vào câu nói này.
“Chỉ cần em muốn, có thể là cả đời.”