Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ trong lòng, nếu đã cho người đến tận đây rồi. Hôm nay cái gì nên biết cũng nên làm rõ. Cố Y Thư đã muốn biết sự thật thì hắn sẽ theo cô.
Nhận thấy nhân vật tiếng tăm lớn như Thẩm Triết Quân, tới đây Như Thanh cũng hoảng sợ mà bước ra ngoài niềm nở chào đón. Trái lại thái độ của người đàn ông lại rất hờ hững đi thẳng vào vấn đề chính.
Chỉ thấy từ phía sau, vệ sĩ của người đàn ông bưng ra một loạt thùng tiền lớn đến trước mặt Như Thanh.
“Nói ra sự thật năm xưa, số tiền này thuộc về bà. Hoặc là, toàn bộ số tài sản bà thừa hưởng hiện giờ. Từng chút một sẽ bị lấy đi.”
Cố Y Thư ngạc nhiên rời khỏi lòng người đàn ông, không nghĩ người đàn ông sẽ vì mình mà đến tận đây. Thậm chí còn bỏ một số tiền để trao đổi với bà ta.
Như Thanh nhìn nhân vật lớn trước mặt, bà ta biết rõ ràng không thể trêu chọc đến, và cũng chính đống tiền trước mặt, cũng cứ thế dần mua chuộc bà ta.
Dù gì, sự thật năm xưa bà ta giữ cũng chỉ là một vấn đề nhỏ. Có thể khiến bà ta yên ổn đến tận bây giờ, đều do bà ta quá may mắn.
Nhưng biết làm sao giờ, số tiền này chính là quá lớn.
Và bà ta, cũng chẳng hề dám đắc tội với người đàn ông trước mặt.
Như Thanh gật đầu liên tục. Lập tức mời Thẩm Triết Quân cùng Cố Y Thư vào.
Đây chính là minh chứng cho câu nói “Đồng tiền có thể mua được tất cả”.
Quả thật, không ngoài dự đoán khi Như Thanh nhận bản thân chính là người nữ hầu đi theo phục vụ Vân Hạ Tuyết năm xưa.
Nhưng trước khi bà ta nói, Thẩm Triết Quân đã buông xuống một ánh mắt sắc lẹm để cảnh cáo tránh việc bà ta dở trò.
Nhưng thật ra, Như Thanh cũng không có lá gan lớn đó.
“Nói dối nửa lời, thì nên biết mạng sống không cần phải giữ nữa.”
Hơn hai mươi lăm năm về trước.
Thời điểm ấy, Vân Hạ Tuyết chính là một đại tiểu thư cành ngọc lá vàng, người người yêu mến.
Thân phận của Như Thanh chỉ là một người hầu bên cạnh Vân Hạ Tuyết, được Vân Hạ Tuyết đem về và chăm sóc, xem như là một người thân.
Còn Cố gia khoảng thời gian đó tập đoàn đang dần đi xuống, Cố Nhiệm cũng chỉ là một tên thiếu gia vô danh.
Thế nhưng biến cố ập đến, thời điểm Vân Hạ Tuyết bị kẻ khác hãm hại, mất đi sự trong trắng. Như Thanh vốn là người bên cạnh, khoảnh khắc đó bà có thể chạy đi báo cáo với người khác, nhưng căn bản bà ta đã bị mua chuộc khi nghe lời của Cố Nhiệm mà không hề báo lại với ai.
Cứ thế để mặc Vân Hạ Tuyết mất đi sự trong trắng.
Và sau đó, Như Thanh nhận số tiền lớn. Cũng tức khắc mà xin nghỉ việc.
Tới đây bà ta cũng không dính dáng quá nhiều đến Vân gia nữa. Nhưng qua đó, Như Thanh cũng biết một khoảng thời sau Vân Hạ Tuyết mang thai - chính là Cố Y Thư như hiện tại, và không lâu sau lại cưới Cố Nhiệm.
Ngay khi đám cưới Vân Hạ Tuyết và Cố Nhiệm diễn ra, cũng sau một khoảng thời gian thì Cố Nhiệm dẫn Thư Kỳ về. Và sau đó, việc gì đến cũng sẽ đến khi mà toàn bộ gia sản của Vân gia đều nằm trong tay Cố Nhiệm.
Còn lại, Như Thanh đều không rõ lắm. Bà ta hưởng tiền là đủ, tin tức cũng đều chỉ nghe ngóng đến nhiêu đó.
Chẳng phải hiện tại Cố gia đã lớn mạnh vô cùng rồi sao?
Nhưng Cố Y Thư dường như vừa nhận ra điều gì đó.
Cố Y Thư không phải là con của Cố Nhiệm. Chẳng trách sao lão ta một chút tình cha con với cô cũng không hề có.
Cô chỉ là một sản phẩm lỗi trong cuộc đời của Vân Hạ Tuyết. Mà ngay cả cha cũng không hề biết.
Nhưng tại sao, nếu đã là sản phẩm lỗi sao bà lại không bỏ cô?
Đó là câu hỏi Cố Y Thư đặt ra.
Vậy là khoảng thời gian Vân Hạ Tuyết danh tiếng xuống dốc, cũng đều là vì mang thai một đứa con hoang như cô sao?
Nhưng rồi cô gái nhỏ dần dần nhận ra.
Tại sao Cố Nhiệm lại không cho Như Thanh báo lại với ai mà lại để Vân Hạ Tuyết bị hành hạ như thế.
Tại sao Cố Nhiệm lại cưới Vân Hạ Tuyết dù khi đó bà đang mang thai mà không phải con của ông ta?
Từng câu hỏi được đặt ra.
Mà khi đó, vấn đề ở chỗ gia sản Vân gia thật sự rất lớn mạnh.
Có nghĩa là, Cố Nhiệm từ lâu đã ngó ngàng đến gia sản Vân gia. Rõ ràng, đây đều là một cái bẫy được thiết kế sẵn chỉ để cưới Vân Hạ Tuyết về, rồi từ từ chiếm đoạt gia sản Vân gia vào cổ phần Cố gia sắp tàn kia.
Vậy là, Vân Hạ Tuyết từ đầu đến cuối đều bị hãm hại như thế. Ngay cả sống, Cố Nhiệm cũng không để mẹ cô sống. Nhất quyết tự tay giết bà.
Ngay cả cái chết của dì cô nữa.
Sao Cố Nhiệm có thể ác độc như thế, từng chút một đều lấy đi người thân bên cạnh cô. Ông ta, rốt cuộc có phải con người hay không?
Suốt cả quãng đường trở về. Cố Y Thư rơi vào vòng lặp những suy nghĩ.
Cố Y Thư nghĩ đến đây, liền hướng mắt nhìn về màn đêm tĩnh lặng. Cô không những muốn toàn bộ gia sản của Cố gia, cô cũng phải muốn mạng sống của ông ta nữa.
Chỉ khi Cố Nhiệm chết, mới xem như bù đắp vào những gì ông ta làm.
Cả đoạn đường, trạng thái Cố Y Thư đều rất tĩnh lặng, vô hồn đến khiến người khác lo lắng. Thẩm Triết Quân dù có lái xe, nhưng thi thoảng lại ngước nhìn cô. Bộ dáng của Cố Y Thư, lại khiến hắn cảm thấy đau lòng, hắn không muốn cô tiếp tục phải chịu những nỗi đau này.
Chính người đàn ông cũng không nghĩ được rằng, Cố gia ẩn sau đó lại có nhiều câu chuyện như thế.