Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 47: Bị thương




Cố Y Thư cảm thấy hơi choáng váng, nhìn về hành động nhỏ này. Ngay sau khi xong, mặc kệ nữ sinh viên mà rời khỏi. Tâm trạng bức bối, cảm giác đau nhức ở tay hằn rõ. Chút vải băng cũng không cản được máu chảy, thấm xuống cánh tay trắng nõn.

Trở về khu biệt thự, bàn tay bị thương là tay phải. Cô không thuận tay trái, run rẩy lấy chìa khóa, khó khăn mới có thể mở được cửa phòng.

Ngay khi vừa bước vào, cứ thế liền chậm rãi kiếm thuốc. Bàn tay run rẩy xoay nắp thuốc, khó khăn đem nuốt xuống. Sau đó đặt vào hộp thuốc mà đóng lại.

Cố Y Thư di chuyển ra hướng ghế, dựa cơ thể mềm nhũn vào một bên thành ghế sofa. Đôi mắt bất giác tuôn trào lệ ướt đẫm, nhưng gương mặt lại chỉ nét mặt vô hồn.

Hít sâu, thở ra.

Đây chính là bài tập bác sĩ tâm lý dặn Cố Y Thư nếu như mỗi khi trạng thái rơi vào bất ổn.

Cố Y Thư mệt mỏi dựa vào thành ghế, cố gắng đợi thuốc giữ bình tĩnh.

Phía bên kia, điện thoại thỉnh thoảng lại chớp đèn.

Một tin nhắn được gửi đến.

[Chuẩn bị, đêm nay đến phục vụ tôi.]

Cố Y Thư khó khăn di chuyển lại gần, nhìn hàng tin nhắn thì cau mày.

Thời điểm hiện tại chỉ hơn bảy giờ.

Cô gái nhỏ cật lực bước vào phòng tắm, rửa sơ vết thương. Đau thật, thấy rõ vết dao đâm tàn độc đến mức nào. Nhưng rửa mãi, máu vẫn chảy mãi, hòa vào trong bồn nước thứ chất lỏng màu đỏ.

Đến khi xong liền bước ra ngoài, khó khăn dùng tay trái rắc lớp bột thuốc lên. Sau đó dùng cuộn băng keo quấn quấn lại cho hoàn chỉnh.



Đến khoảng 9 giờ khuya. Trước khi rời khỏi phòng, Cố Y Thư vẫn không quên uống thêm thuốc.

Lúc bước xuống bên dưới, đã có chiếc xe sang trọng đậu lại. Vẫn là tài xế quen thuộc, phụ trách việc đưa rước.

Tới nơi, Cố Y Thư liền bước lên phòng. Lần này cô lại chẳng dám ngủ như trước, cố gắng mà giữ tỉnh táo. Nếu như có cùng người đàn ông trải qua hoan ái, cũng cố gắng không đụng đến vết thương ở tay.

Dù sao cũng chỉ là việc xảy ra trong chốc lát. Đến khi Thẩm Triết Quân thỏa mãn thì dừng.

Gương mặt Cố Y Thư ửng đỏ, tác dụng của thuốc từ lâu đã phát tác. Hôm nay cô gái nhỏ chỉ mặc đơn giản chiếc váy trắng.

Cố Y Thư nằm trên giường, xoay đầu nhìn về hướng khung cửa kính nơi ánh trăng dần lên. Thỉnh thoảng hơi cắn cắn môi, giữ bản thân tỉnh táo.

Rất lâu sau, mới nghe một tiếng cạch. Cửa phòng được mở, không cần nghiêng đầu nhìn cũng biết là ai.

Thẩm Triết Quân bước vào phòng, đưa tay cởi đi lớp áo vest ngoài. Nhìn về bóng lưng nhỏ của Cố Y Thư nằm trên giường, cô đơn tĩnh mịch.

Người đàn ông di chuyển lại bên giường, cũng không nói quá nhiều. Tức khắc cúi người vào mái tóc, tham luyến ngửi lấy mùi hương quen thuộc.

Những hai tuần đi công tác, chẳng hiểu vì sao nay gặp lại cô, xúc cảm trong lòng cứ thế mà tuôn.

Cố Y Thư cảm nhận động, cũng không phản kháng. Trong cơn men say của thuốc tạo thành, liền xoay đầu, ánh nhìn sạch sẽ đối diện với tầm mắt của người đàn ông.

Nhìn vào sâu trong đôi mắt mê man của Cố Y Thư, xem ra lần này cô không hề ngủ như lần trước khiến người đàn ông rất hài lòng. Không nghĩ nhiều, liền lập tức áp xuống đôi môi nhỏ, khẽ cắn nhẹ mà giày vò.

Môi nhỏ hé mở, để mặc Thẩm Triết Quân trêu đùa. Người đàn ông đưa đầu lưỡi vào trong, tham lam hút hết mật ngọt khoan miệng nhỏ.

Nhưng mà gần như hai tuần không tiếp xúc, giờ phút này đây chạm vào lại cảm giác thật sự mãnh liệt. Khi mà hương thơm thanh thuần từ người cô, cả dư vị quen thuộc, cứ lần lượt ngày một kích thích giác quan của người đàn ông.

Mà nụ hôn này rất sâu, kéo dài lâu vô cùng. Dần dần bàn tay người đàn ông vươn kéo cao gáy của Cố Y Thư, để dễ dàng mà cảm nhận hưởng thụ rõ từ đôi môi cô hơn.

Cố Y Thư từ đầu tới cuối vẫn im lặng, Thẩm Triết Quân cũng như vậy. Nhưng thanh âm thở nặng nề, đâu đó vẫn vang lên.

Mối quan hệ của cả hai như vậy mới gọi là đúng đắn, khi mà vừa bắt đầu, liền bước vào làm việc.

Bàn tay đưa lên vuốt ve cơ thể nhỏ, từng đường nét đều rõ ràng, dưới lớp váy càng phần nào kích thích chính ham muốn của người đàn ông.

Dần dần, nụ hôn nóng bỏng rơi rớt nơi cổ cao trắng ngần. Từng nơi đi qua không khác gì châm dầu vào lửa, khiến cơ thể nhỏ cứ thế mà vặn vẹo phối hợp dưới bàn tay người đàn ông.

Thẩm Triết Quân đưa tay, cởi đi lớp áo trên người cô. Lần này chẳng hiểu vì sao lại có thể nhẹ nhàng tìm khóa kéo chứ căn bản không thô lỗ như lần trước. Ngay khi cởi ra, phô trước mặt người đàn ông làn da trắng mịn hoàn mỹ, nơi đáy mắt Cố Y Thư vẫn ướt át, cứ thế nhìn về phía hắn.

Tầm mắt người đàn ông bất giác rơi nơi bụng phải, vết thương từ lâu sớm đã không còn để lại vệt bầm. Trong ánh mắt, dần dần lộ ra sự hài lòng.

Kỳ thực, hôm nay mọi động tác của Thẩm Triết Quân đều rất nhẹ nhàng. Căn bản chính là vì, câu nói ban chiều của Giang Thiệu Văn vang vọng bên tai hắn. Hai người thật sự không là gì.

Cứ thế, môi hắn nhếch lên hài lòng. Bàn tay cũng hướng đến bàn tay nhỏ, muốn siết chặt.

Nhưng vừa chạm mạnh, liền cảm nhận cảm giác kỳ lạ nơi bàn tay cô, mà Cố Y Thư lúc này cũng nhướn người, đôi mày cau lại rên rỉ một cách khó khăn

“Ưm…”