Khoảng chừng không lâu sau, đã có tiếng gõ cửa phòng. Một giọng nói của nữ bác sĩ cứ thế vang lên. Thẩm Triết Quân khi này ngồi vuốt ve chỉnh lại lọn tóc vương trên gương mặt nhỏ. Kế đó mới mở cửa.
Nữ bác sĩ bước vào, cuối người chào kính cẩn. Chỉ thấy Thẩm Triết Quân nhẹ nhàng đưa tay vén lớp chăn, cẩn thận che đi phần cần che, để ra nơi góc bụng bên phải đang bị thương.
Vừa nhìn cũng hơi hoảng hốt, vết bầm tương đối bắt mắt lại to. Bác sĩ nhìn Cố Y Thư, lại nhận ra thêm điều bất thường khi mà dù đau vẫn không hề tỉnh. Nhìn kĩ một lúc lâu, không những thế cô gái nhỏ này còn bị sốt.
Quá nhiều thứ kỳ lạ.
Bình thường nếu sốt, thì cũng khó chịu rồi rên rỉ, rơi vào giấc ngủ sẽ không ai nói gì. Đằng này còn bị thương, vậy mà cô gái trên giường vẫn chẳng hề tỉnh lại. Nếu không ngoài dự đoán, chẳng lẽ vị chủ tịch cao thượng này dùng thuốc gì lên người nữ nhân này?
Đúng thật là làm hại những bộ phận bác sĩ nhỏ như cô ta.
Cho dù Thẩm Triết Quân có làm gì đi nữa, nữ bác sĩ cũng không hề dám lên tiếng. Làm sao dám khiêu khích uy quyền của người trước mặt. Nhưng mà hành hạ cô gái nhỏ đến mức này, thì thật là đáng thương.
Nữ bác sĩ thở dài một hơi, đưa tay kiểm tra nơi vết máu bầm. Theo như mức độ bầm tím, thì đã trải qua cũng chỉ trong vòng một ngày. Cũng may là phát hiện sớm, nếu để nặng thì cũng sẽ xảy ra nhiều trường hợp, tại vệt máu bầm khá lớn, chứng tỏ va đập cũng tương đối mạnh.
Sau một lúc lâu xem xét, đến cuối nữ bác sĩ liền đưa ra kết luận.
“Thưa ngài, cô ấy là bị sốt mê man, còn về vết bầm, chính là do va đập mạnh. Bởi phát hiện sớm nên vẫn khá an toàn, chỉ cần bôi thuốc đều đặn sẽ ổn.”
Nữ bác sĩ lấy ra hộp thuốc và một loạt thuốc giảm cơn sốt. Vốn định lấy thuốc ngoài da bôi lên vết thương làm tan máu bầm, nhưng rồi Thẩm Triết Quân liền ra lệnh.
“Xong rồi, trở về đi.”
Nữ bác sĩ không dám nói thêm, nhìn cô gái tội nghiệp trên giường. Thú vui của người giàu, thật sự rất khó hiểu.
Đến khi trong phòng còn hai người, lúc này Thẩm Triết Quân mới lấy gói thuốc ra. Hai chữ “phiền phức” hiện trong đầu hắn, nhưng rồi nhìn bộ dáng khó chịu nóng hầm hập của Cố Y Thư, người đàn ông cũng phải kiên trì gỡ thuốc viên, đưa vào miệng cô.
Cố Y Thư vẫn chẳng hề tỉnh lại, người đàn ông không nhận ra sự bất thường. Cho rằng chỉ quá mệt mà ngủ thiếp đi.
Đưa tay, nhét thuốc, cô chẳng hề uống. Người đàn ông bắt đầu uống nước, cứ thế mớm nước cho Cố Y Thư. Chính hắn cũng có mặt dịu dàng này, mà chẳng thể nhận ra được. Một phần vì kiêu ngạo, nên mớm thuốc xong liền cẩn trọng đặt xuống giường, còn buông thêm một câu.
“Tốt nhất là nên khỏi nhanh một chút, rồi làm việc với tôi.”
Cố Y Thư ngủ, cũng chẳng hề đoái hoài.
Người đàn ông kế đó lấy cây tăm bông, rồi nhúng thuốc dạng lỏng. Bắt đầu xoa lên vết thương. Thẩm Triết Quân cũng thắc mắc, vết thương này là đến từ đâu.
Hàng chữ trên lọ thuốc vỏn vẹn mấy chữ “Tan máu bầm”.
Sau một lúc bôi thuốc thì cũng xong. Cố Y Thư dưới tác dụng thuốc giảm sốt, cũng dần trở nên thoải mái đôi chút khi gương mặt không hề nhăn nhó. Cô gái vùi trong chăn, rơi vào giấc ngủ.
Thẩm Triết Quân ngồi bên cạnh giường, thỉnh thoảng đảo mắt quan sát phản ứng. Cứ hễ nằm lệch gối, ma xui quỷ khiến người đàn ông liền đứng dậy, chỉnh lại dáng vẻ cô ngủ cho ổn. Để tránh không hề va vào vết bầm.
Cố Y Thư cũng chẳng hề mặc đồ, độc một tấm chăn quấn quanh.
Vốn muốn nằm xuống ngủ, lại chạm vào làn da nóng của cô nhưng cũng tương đối mềm mại. Người đàn ông nghiến răng như thể nhẫn nhịn, rồi cúi xuống bả vai cắn nhẹ một cái dây dưa. Trên cơ thể thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, dù trước đó đã tắm sơ qua Cố Y Thư, bây giờ cô vẫn cứ trạng thái nóng như thế. Chỉ có điều, lại chẳng hề làm người đàn ông né tránh mà chỉ muốn thêm tiếp xúc.
Không nghĩ nhiều, trực tiếp vươn tay ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Dạo gần đây ngủ với Cố Y Thư, Thẩm Triết Quân sinh ra cảm giác luyến tiếc với cơ thể nhỏ. Đêm qua khi kết thúc buổi tiệc, lúc trở về người đàn ông chẳng tài nào mà ngủ được. Bởi không có vật mềm mại gì để ôm.
Trước đó không có thì không nói, bởi bản thân Thẩm Triết Quân sớm đã quen sự cô độc. Chỉ vì ngủ với Cố Y Thư đôi lần, tính đến hiện tại nếu thiếu cô, hắn thật sự rơi vào trằn trọc.
Nhưng cũng chẳng muốn kiếm đến Cố Y Thư thường xuyên, người đàn ông không muốn để cô biết hắn chính là muốn cô ngủ cùng.
Cứ thế hai nguồn suy nghĩ trái ngược cứ đối lập lại vào nhau.
Bàn tay bất giác đưa lên chạm vào bờ môi nhợt nhạt, hắn khẽ miết nhẹ. Không nghĩ nhiều lên cúi người gặm lấy rồi mân mê bờ môi. Thứ cảm giác nóng của cô, như muốn hòa tan vào hơi thở của hắn.
Sau đôi lần dây dưa, liền miễn cưỡng buông ra.
Sau cùng chỉ ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Cứ thỉnh thoảng nửa đêm, người đàn ông bất chợt tỉnh dậy. Nhiệt độ nơi cơ thể qua từng đợt, dưới tác dụng thuốc hạ sốt mà giảm nhiệt. Kéo dài liên tục như thế, đến gần sáng, cơ thể đã ổn định.
Cố Y Thư vẫn say ngủ, cơ thể trắng mịn dưới lớp chăn.
Còn Thẩm Triết Quân hơi ngó đầu, bắt đầu thay lại bộ đồ khác. Trước khi rời đi vẫn không quên bôi thuốc lần cuối.