Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 37: Ngài Thẩm ghen sao?




Ngồi trên xe, Cố Y Thư vẫn chưa thể nhận định được. Giang Thiệu Văn cầm tay lái, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn hướng cô gái nhỏ ngồi ghế lái phụ, dựa một góc vào bậu cửa xe.

Tuy nói Thẩm Triết Quân không cho phép, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mối quan hệ của Cố Y Thư với Giang Thiệu Văn tương đối lâu, sao có thể vì câu đe dọa liền trực tiếp vứt bỏ mối quan hệ này.

Còn Cố Y Thư với Thẩm Triết Quân căn bản chỉ là quan hệ tình nhân, trên giường không hơn không kém. Vậy mà người đàn ông đặt điều quá nhiều với mối quan hệ của cả hai.

Đến khi dừng lại tại Thẩm gia, khi này, lượng khách mời đến đã đông hẳn. Bởi sắp tới giờ dự, tất cả đều cũng nên có mặt. Ăn mặc của họ đều trang hoàng lộng lẫy, trái ngược Cố Y Thư lại chỉ là bộ đồ công sở, không hề ăn nhập một chút nào.

Cố Y Thư cùng Giang Thiệu Văn bước vào, không khí nơi đây đối với cô ngột ngạt vô cùng. Chung quy đều là những người có tiếng, vẫn thường thấy trên các sự kiện chương trình lớn. Giờ phút này đều hiện diện ở đây chỉ để tham dự.

Phía bên trong, Lạc Ân tỏa sáng ngời, trên người vận lễ phục màu xanh ngọc bích, thứ màu rất phù hợp với một người thân phận cao quý như bà.

Chỉ là không nghĩ, sự hiện diện của Cố Y Thư nhỏ bé nhưng vừa bước vào đã nhận được sự chú ý của Lạc Âm. Bà nhìn cô, rồi di chuyển lại gần, điều khiến bà ngạc nhiên hơn nữa, chính là vì cô xuất hiện bên cạnh Giang Thiệu Văn.

“Y Thư, con với Thiệu Văn quen biết nhau sao?”

Giang Thiệu Văn cười cười, vốn định đáp lời. Cố Nhã Hân đi xa đã lên tiếng thay.

“Đúng rồi bác, Y Thư chính là bạn gái của Thiệu Văn đó.”

Cố Nhã Hân mặt dày, diễn một màn chị em thân thiết, nắm lấy bàn tay của Cố Y Thư.

Cố Nhiệm lẫn Thư Kỳ đứng phía xa, cũng ngây ra. Từ khi nào Cố Y Thư bám được cây trụ lớn nhà họ Giang rồi?

Mà sau khi nói xong câu đó, Giang Thiệu Văn cũng không hề phủ nhận. Chỉ có Cố Y Thư bất quá đẩy Cố Nhã Hân ra, liền quay sang nhìn Giang Thiệu Văn chằm chằm không hài lòng.



Mọi người nơi đây, đêu dồn sự chú ý vào cả hai. Giờ Cố Y Thư có nói, cũng đều là vô dụng. Không khác gì việc bọn họ sẽ đánh giá, loại con gái như cô bám được vào Giang Thiệu Văn, anh không lên tiếng thì cô cũng chẳng là gì.

Chỉ là, Thẩm Triết Quân đứng phía góc khuất trên lầu, đáy mắt khẽ nheo lại đầy thâm hiểm vô cùng. Một thân u ám bao phủ trên người.

Phía dưới, khung cảnh vẫn nhộn nhịp như thế. Trông thấy bảo Cố Y Thư là bạn gái của Giang Thiệu Văn. Lạc Ân đảo nhìn một lúc lâu trầm trồ.

“Thiệu Văn có thể quen biết được con, đúng thật là phúc phần.”

Giang Thiệu Văn được khen, chỉ cười rất tươi. Nhưng Cố Y Thư bên cạnh lại khó xử nhường nào.

Lúc này Lạc Ân mới để ý đến việc Cố Y Thư vẫn mặc bộ đồ công sở, bà lên tiếng.

“Con vẫn chưa thay đồ sao?”

Cố Y Thư lúng túng mà đáp lời, khẽ vuốt lọn tóc.

“Con bận, nên đến vội. Mong bác sẽ không để ý.”

Lạc Ân cười tươi. Liền ra lệnh vài người phục vụ, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của cô giao đến cho họ.

“Dẫn Y Thư đi thay phục trang đi.”

Cứ thế, Cố Y Thư liền bị dắt rời khỏi nơi trung tâm buổi tiệc. Bị hai người hầu kéo đến trước một căn phòng. Cô nhìn họ, khẽ nhăn mày rồi xua tay.



“Tới đây được rồi, tôi sẽ tự thay.”

Hai người hầu nghe đến đây mới cúi đầu lễ phép rồi rời khỏi.

Cố Y Thư đẩy cửa, bước vào. Nơi đây phần lớn đều là những bộ lễ phục bắt mắt lại đắt tiền. Cô ngước nhìn một lúc, dừng trên bộ váy ngang vai màu lam nhạt. Vươn tay lấy xuống.

Bước vào phòng thay, cô gái nhỏ cởi bộ đồ công sở. Cẩn trọng mặc lên bộ đồ khác, chỉ là không nghĩ, ngay khoảnh khắc này cửa phòng vang lên tiếng mở cửa, bóng dáng cao lớn cứ thế xông thẳng vào phòng thay, đưa tay ôm trọn lấy chiếc váy chỉ mặc đến nửa chưa hề kéo khóa.

Hơi thở quen thuộc, vóc người cao lớn, không cần xoay đầu, Cố Y Thư cũng nhận định được là ai.

Tầm mắt đảo xuống bàn tay siết eo mình, thứ ánh sáng xa xỉ từ đồng hồ bị đèn rọi vào chiếu lên. Bàn tay đã sớm siết chặt eo khiến cô đau nhói, gân xanh hiện lên lồ lộ. Thể hiện rõ người đàn ông đang rất tức giận.

“Cố Y Thư, tôi thấy cô hình như càng lúc càng đi quá giới hạn của mình rồi.”

Đáy mắt lạnh lẽo, nhìn về hướng bả vai trắng ngần, rồi nhìn về hướng khóa kéo váy.

“Đừng nói với tôi, sau cái mối quan hệ bạn gái của Giang Thiệu Văn, cô lại muốn tham lam hơn mà trở thành bà Giang?”

Cố Y Thư cười khẩy, tấm lưng dán chặt vào lồng ngực của người đàn ông. Chậm rãi giữ phần eo váy tránh bị rớt xuống, cứ thế quay đầu nở nụ cười.

“Ngài Thẩm à, cho dù tôi có trở thành bà Giang thì tôi cũng chắc chắn một việc, nó không hề liên quan gì đến ngài. Ở đây, kẻ đi quá giới hạn là ngài mới phải.”

Nói đoạn, cô lại nghĩ gì đó. Khẽ nở nụ cười mà ngẩng đầu, nhìn sâu thẳm vào ánh mắt đen láy của Thẩm Triết Quân, bóc trần đi đoạn suy nghĩ trần trụi trong đầu hắn.

“Hay là, ngài Thẩm đang ghen sao?”