Những ngày cuối năm, thời điểm này rất lạnh.
Khu nghĩa trang Thịnh Sơn.
Cố Y Thư trên tay cầm hai bó hoa lan trắng vừa mới mua, chân mang đôi giày thuận thế bước vào. Bởi vì sáng sớm, sương mù vẫn chưa tan hết. Đọng lại trong không khí cảm giác âm u vô cùng.
Cứ cách không lâu, tùy theo sự bận rộn của công việc, Cố Y Thư khi rảnh sẽ đến thăm mộ phần của mẹ mình. Một phần để thay lại bó hoa, nhổ đi những đám cỏ mọc trên ngôi mộ. Mọi năm sẽ chỉ thăm mộ của mẹ, nhưng lần này đã thêm mộ phần của dì được dựng lên cách đó không xa.
Tính đến nay, Vân Hạ Tuyết đã qua đời rất lâu. Nhưng Cố Y Thư vẫn chẳng thể nào quên được hình bóng của bà. Khoảnh khắc cuối cùng gặp mẹ của mình, vậy mà lại là trong phòng xác. Bà chết, đưa ra kết luận là tự tử.
Khoảng thời gian đó, dì của Cố Y Thư vì muốn đảm bảo cô tập trung cho cuộc sống của cô, không muốn để vướng bận vào. Liền dứt khoát đem cô rời khỏi Cố gia, bên cạnh đó còn nói dối về cái chết của mẹ cô. Một tay nuôi nấng. Nhưng nào có dấu được, cây kim trong bọc cũng đến ngày phải lòi ra.
Cố Y Thư thật không dám tưởng tượng, khoảng thời gian trước một tuần khi dì gọi điện đến kể về những việc đã xảy đến với mẹ cô. Phải chăng lúc đó dì đã bị vướng vào đe dọa, nên những bí mật vốn đã vùi lấp, cứ thế bị khơi mào. Rõ ràng dì chính là không phục những gì đã xảy đến với Vân Hạ Tuyết, mặc dù muốn cô sống tốt phần đời còn lại, nhưng vẫn muốn cô phải biết những sự thật không nên.
Thở dài một hơi, nhìn vào màn sương mù dần vơi.
Cố Y Thư bước vào, phần đất cùng những ngọn cỏ vẫn đọng sương sớm, ướt đẫm hơi nước. Dây lên đôi giày vẫn còn mới. Cẩn thận đặt bó hoa lên mộ của mẹ, đứng lặng rất lâu. Rồi lại tiến đến khu vực mộ của dì.
Những gì Cố Nhiệm nợ mẹ cô, Cố Y Thư sẽ bắt ông ta trả lại từng chút một. Ngay cả mạng sống của mẹ, chắc chắn rằng cô nhất quyết sẽ không để ông ta yên ổn sau những thứ ông ta đã gây ra.
Cố Y Thư đứng rất lâu, đến khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng đã không còn dịu mà dần trở gắt hơn. Làm tan đi lớp bông tuyết nơi cỏ non mọc. Cô mới rời khỏi khu vực.
Công ty Cheri, lượng nhân viên nhỏ vẫn đang làm việc. Trợ lý Yên nhìn cô, báo cáo sơ về lượng doanh thu ổn định. Tuy nói cấu trúc nhỏ, nhưng chất lượng luôn rất tốt. Một khi đã có khách, sẽ là một lượng khách ổn định.
Xong việc, trợ lý Yên mới tò mò. Gửi đến tin nhắn từ gmail của bà Lạc Ân.
Nội dung cũng đều xoay quanh các bộ lễ phục, bên cạnh đó còn đính kèm tin nhắn khác.
[Cuối tuần là sinh nhật bác, bác đã bảo Nhã Hân chuyển lời. Mong cháu có thể góp mặt, ở nơi đó chắc chắn thu không ít nguồn lợi vốn cho công việc thiết kế của cháu.]
Cố Y Thư hơi cau mày, để Cố Nhã Hân chuyển lời. Chỉ sợ cô chị đó né Cố Y Thư còn không kịp, làm sao sẽ có việc mà kiếm cô rồi mời.
Nhưng xem ra, Cố Nhã Hân diễn kịch cũng thật sâu. Ngay cả khi bản thân Cố Y Thư giờ phút này không dính dáng một tí gì với nhà họ Cố, bọn họ vẫn chẳng hề đứng lên công bố điều đó.
Kì thực, Cố Y Thư cũng không quan tâm việc hiện diện. Bởi xuất hiện, đối diện với Cố gia rồi diễn kịch theo họ cảm giác thật ngột ngạt.
…
Cuối tuần.
Cả Cố gia náo loạn vô cùng, Cố Nhã Hân thì từ sáng sớm đã thuê không biết bao nhiêu chuyên viên trang điểm nổi tiếng cho đến người tạo hình cho cô ả. Bởi hôm nay là sinh nhật của Thẩm phu nhân, chắc chắn rằng cô ta phải là người tỏa sáng nhất.
Hàng người hầu ra vào không ngớt, không gian nhộn nhịp hẳn.
Thư Kỳ lẫn Cố Nhiệm cũng đều ăn mặc chỉnh tề, buổi tiệc này không khác gì việc đang đánh bóng tên tuổi của họ cả. Công khai nhà họ Cố chính là thông gia tương lai với Thẩm gia.
Đứng phía trước gương, Cố Nhã Hân nhìn mình được trang điểm đẹp hoàn mỹ, chiếc váy cũng là phục trang đắt tiền. Dù gì hôm nay cũng sẽ được sánh vai với Thẩm Triết Quân, cô ta phải lợi dụng cơ hội này. Nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi kéo cao dương dương tự đắc.
Ai nhìn vào cũng rõ, đây chính là một dịp quan trọng vô cùng.
Khi này ở Thẩm gia, lượng người hầu lớn đều đang chuẩn bị để trang trí nơi tổ chức. Khắp nơi trang hoàng đèn lộng lẫy vô cùng, từng hàng đèn chùm dát vàng được dựng nên. Ngay cả bàn ăn, mỗi nơi đều lựa chất lượng bàn tốt nhất.
Người nhà họ Giang cũng có mặt, sớm đã hiện diện. Giang Thiệu Văn đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi lại ngước nhìn người chú Thẩm Triết Quân cao ngạo đứng phía trên lầu.
Để rồi, tầm mắt rơi vào bộ âu phục quen thuộc. Thứ này, anh đã từng thấy qua tại văn phòng làm việc của Cố Y Thư.
Giang Thiệu Văn nghi hoặc bước lên, rồi nhìn cặn kẽ, mọi thứ đều giống ngoại trừ cúc áo là khác với lúc trước, chẳng lẽ anh lại nhìn nhầm.
Người đàn ông hơi vuốt mép bộ âu phục, đứng từ trên cao nhìn người chuẩn bị. Rồi đảo mắt qua Giang Thiệu Văn. Những loạt hình ảnh thân mật của Cố Y Thư và đứa cháu này cứ bất tri bất giác hiện trong đầu. Không thể phủ nhận, tâm tình rất khó chịu.
“Đến sớm vậy sao?”
“Vâng, đến sớm để phụ giúp thưa chú.”
Giang Thiệu Văn khẽ cười.
“Ừm.”
Cuộc trò chuyện, cứ thế diễn ra. Rồi kết thúc trong im lặng.