Chỉ trong vòng chưa đầy hai ngày, Cố Y Thư vốn còn tập trung vào công việc liền nhận được thông báo tin nhắn của Thẩm Triết Quân. Nội dung đại khái chính là đã liên lạc được với vị thám tử tên Fox.
Bản thân Cố Y Thư đã cố gắng liên lạc trong vòng một tháng cũng không hề có phản hồi, vậy mà tới tay người đàn ông này mọi thứ là dễ dàng như vậy. Đúng thật phong thái làm việc của một người có uy danh lớn.
Đến tối, khi vừa kết thúc. Thời điểm đã vào tám giờ hơn. Nhân viên trong công ty của Cố Y Thư rất ít, hơn thế là làm việc theo thành phẩm, chỉ cần khi kết thúc liền có thể về, thời gian tự do. Nên thời điểm này chỉ còn lẻ tẻ vài người vẫn đang gom lại đồ.
Cố Y Thư nhìn thời điểm tối muộn, công ty xây trong hẻm nhỏ địa chỉ khá khuất. Cô chỉ có thể đi bộ ra phía bên ngoài, khắp đường rợp đầy lá, bởi vào thời điểm giao mùa những tháng cuối đông, lá cây rụng rất nhiều.
Thân ảnh mảnh mai trong bộ đồ công sở đơn giản, áo sơ mi cùng chiếc váy đen qua đầu gối, áo của Cố Y Thư phần lớn đều là màu trắng, nếu không thì sẽ là màu beige, rất đơn thuần. Mái tóc dài đen nhánh được cột gọn buông thả từ phía sau. Cô chậm rãi di chuyển khỏi khu hẻm nhỏ, rồi liền tản bộ trên con đường lớn.
Gió mùa đông lạnh toát, phủ lên cơ thể nhỏ. Từng đợt gió khiến Cố Y Thư cũng hơi run rẩy, nhưng rồi chỉ đưa tay lên xoa nhẹ. Cứ thế đi bộ về.
Phía bên kia đường, một chiếc xe màu xám hào nhoáng sang trọng được đỗ lại. Người đàn ông ngồi trong xe, hướng ánh nhìn thâm trầm về cô gái nhỏ bên ngoài. Cuối cùng liền ra lệnh xe đi theo. Cứ thế, xe lách qua làn đường đối lập, dừng ngay vị trí của cô.
Cố Y Thư ngạc nhiên nhìn.
Đến khi tài xế trên xe di chuyển xuống mở cửa sau, Cố Y Thư hơi cau mày, rồi lại ngó về hướng ghế sau, ngay lúc này đã trông thấy gương mặt góc cạnh quen thuộc của người đàn ông. Hắn chẳng hề nhìn cô, một tay dựa bậu cửa, cái thần thái kiêu ngạo biệt lập chẳng thể bắt gặp ở bất cứ ai. Nhưng nét ý vị từ đôi mắt vẫn thể hiện rõ.
Người đàn ông lần nữa lạnh nhạt lên tiếng.
“Lên xe.”
Cố Y Thư nắm chặt chiếc túi, không hề trái lời rồi bước lên xe. Cứ thế, mỗi người ngồi một góc, kẻ bên trái, kẻ bên phải.
Chiếc xe sang trọng di chuyển qua hàng cây, đoạn đường vắng vẻ lại tối, cách một đoạn mới có ngọn đèn đường. Thẩm Triết Quân lúc này mới để ý, chẳng lẽ nữ nhân này lúc nào cũng đi về trên con đường vắng vẻ này. Thật sự không sợ bất kì kẻ nào có ý đồ bất chính hay sao?
Nhung mà thực chất, kẻ có ý đồ bất chính mới là bản thân hắn.
Đến khi chiếc xe dừng trước toà nhà sang trọng. Bên ngoài dát vàng dòng chữ Italy. Cố Y Thư mới cùng người đàn ông bước vào.
Suốt cả quãng đường đều rất im lặng.
Di chuyển lên tầng thang máy, rồi Thẩm Triết Quân đứng lại. Tới đây đã có người trợ lý khác đón Cố Y Thư, dắt cô đến căn phòng sang trọng khác.
Phía bên trong, một người đàn ông trung niên trong bộ vest lịch lãm. Cố Y Thư nhìn vài giây, liền lập tức nhận ra. Đây chính là vị thám tử tư tên Fox.
Cố Y Thư di chuyển, vội vàng cúi đầu chào. Phong thái lịch sự vô cùng, chỉ duy ông Fox vẫn ngồi trầm tư trên ghế.
“Xin chào ngài.”
Fox hiển nhiên không quá nhiều lời lẽ. Bước vào vấn đề chính.
“Không biết cô Cố có việc quan trọng gì mà cần đến một người như tôi?”
Cố Y Thư nhìn người ngồi trước mặt, không dám để lỡ thời cơ. Vội vàng lấy ra một tệp hồ sơ, phía trên đính kèm một bức ảnh nhỏ. Bên trong là một người phụ nữ xinh đẹp quyền quý, đi bên cạnh là một nữ hầu tóc ngắn khác theo phục vụ. Mà không ai khác, người phụ nữ đó chính là Vân Hạ Tuyết.
“Tôi muốn nhờ ngài, tìm lại tung tích người nữ hầu theo phục vụ vị phu nhân này.”
Ông Fox ngồi gác chân, cầm lên tấm hình đã ố sờn vàng cũ kĩ một lúc lâu. Vừa nhìn sơ qua người phụ nữ kia, liền nhận ra vị tiểu thư quyền quý mấy chục năm về trước.
“Đây chẳng phải Vân tiểu thư sao.”
Fox nhíu mày, năm đó danh tiếng vang xa như nào ông hiển nhiên rõ. Chỉ là không nghĩ về sau lại đột ngột rời khỏi giới hào môn, lại còn rộ tin đồn là một tiểu tam.
Nhưng không phải chuyện của ông ta, cần gì phải để tâm.
Thế nhưng, Fox đối diện với Cố Y Thư. Lúc này đây mới thấy cô gái nhỏ hai tay đang nắm chặt. Giọng có chút run rẩy, như thể là đang dồn hết sự tin tưởng vào người trước mặt. Thoáng qua thấy đáy mắt khẽ ánh nước.
“Cầu xin ngài, hãy giúp tôi tra lại người phụ nữ bên cạnh mẹ tôi năm đó.”
Biểu cảm đó, thông qua màn hình trên laptop của Thẩm Triết Quân cũng hoàn toàn thấy được.
Người đàn ông không nghĩ rằng, Cố Y Thư lại thể hiện thứ cảm xúc đau thương này. Hơn thế là còn cầu xin. Đáy lòng hắn cũng bắt đầu gợn sóng trước những biểu cảm của cô. Thế nhưng, cô chưa bao giờ bày ra trạng thái này trước mặt hắn.
Fox hắng giọng, phần nào đoán vị chủ tịch quyền quý kia cũng đang thấy được khung cảnh này.
“Được. Ngay khi có thông tin, tôi sẽ liên hệ lại với cô.”
Cố Y Thư chỉ vào xấp tài liệu.
“Nếu được, mong ngài có thể giúp tôi xem xét về tư liệu phía bên trong.”