Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 21: Say thật hay giả vờ?




“Cố Y Thư, cô rốt cuộc bị điên hay không?”

Thẩm Triết Quân nghiến răng nói ra từng chữ, rõ ràng đang rất tức giận.

Cố Y Thư nhìn hắn, khẽ nghiêng đầu, hơi vùi vào lồng ngực rắn chắc, thoảng qua men say rất nồng trên cơ thể nhỏ.

Sao người đàn ông này lại tức giận.

Những lần Vân Hạ Tuyết tức giận với cô vì cô làm sai, Cố Y Thư hay ngẩng đầu rồi hôn lên mặt bà, sau đó nhìn với một ánh mắt đầy tội lỗi. Như thế thì bà sẽ không trách tội cô nữa.

Thế là hai bàn tay nhỏ áp lên má người đàn ông, tức khắc cố vươn người hôn lên má Thẩm Triết Quân.

“Đừng, đừng tức giận nữa… tôi sẽ nghe lời anh mà.”

Và cứ thế, bày ra ánh mắt đầy tội lỗi nhìn hắn. Đôi mắt to tròn, ánh nhìn mê mang đến mê người, bộ dạng này thật sự là điểm yếu chí mạng với tất cả những người đàn ông, đương nhiên Thẩm Triết Quân không hề ngoại lệ.

Thẩm Triết Quân thoáng cứng đờ vì hành động nhỏ này. Hắn không ngờ rằng cô sẽ bày ra trạng thái như vậy.

Chỉ thấy Cố Y Thư hơi nhắm nghiền mắt, trực tiếp vùi vào lòng người đàn ông, cô rất lạnh, mà vùi vào lòng hắn lại thấy khá thoải mái. Cứ thế chẳng hề suy nghĩ trực tiếp dụi vào lòng hắn. Môi nhỏ khẽ thì thầm.

“Muốn, muốn ngủ…” Cô nhỏ giọng, chẳng cần hay mình đang trong vòng tay ai. Chỉ là, cô cảm giác có chút quen thuộc, chỉ đơn giản là quen thuộc thôi.

Thẩm Triết Quân ôm chặt cô trong lòng, lực tay dần dần siết mạnh.

Nữ nhân này, rốt cuộc là đang say thật hay giả vờ? Vậy mà lại khiến hắn càng lúc càng mất cảnh giác.

Chết tiệt!





Thẩm Triết Quân biết phòng của Cố Y Thư ở đâu, buổi lễ trên du thuyền một phần nằm trong tay của hắn. Nên đương nhiên, liền trực tiếp tìm đến cửa phòng của cô rồi bước vào.

Vốn dĩ sẽ định đặt xuống nhẹ nhàng, nhưng rồi nghĩ đến động thái cùng câu nói cứ văng vẳng bên tai của Giang Thiệu Văn “bạn gái của cháu”. Thế là Thẩm Triết Quân trực tiếp ném mạnh cô xuống giường không hề nương tay.

Gương mặt nhỏ có vẻ nhăn nhó một chút, rồi liền vùi vào tấm chăn mềm.

Người đàn ông khóa trái cửa phòng, ngồi lặng nhìn người con gái rơi vào mê man trên giường.

Lúc Cố Y Thư tỉnh lại và có chút nhận thức, đã là nửa tiếng sau. Vẫn trong trạng thái say mèm, cô ngẩng đầu ngó nghiêng xung quanh. Chỉ thấy bóng dáng cao lớn đứng ngay bên giường.

Chính là đã tỉnh táo hơn một chút.

“Anh rể…”

Cố Y Thư nhíu mày, nhìn chằm chằm người đàn ông. Hơi nghiêng đầu nhìn xung quanh, liền nhận ra mình đang trên giường. Sao cô lại ở đây.

“Tỉnh rồi?”

Vừa nói dứt câu, Thẩm Triết Quân tức khắc cúi người, giam thân thể nhỏ trong vòng tay lớn của hắn. Chưa để Cố Y Thư kịp suy nghĩ, một nụ hôn trực tiếp đặt lên môi mà dày vò.

“Tỉnh rồi thì tiếp tục việc cần làm.” giọng nói lạnh lùng cứ thế vang lên văng vẳng bên tai.

Nụ hôn của người đàn ông mang đầy tính tấn công, không cho cô có thể phòng ngự hay phản kháng. Mang đầy hơi thở nóng bỏng của sự chiếm hữu, như là muốn nuốt trọn lấy hơi thở yếu ớt, mùi thuốc lá nhàn nhạt, kết hợp với hương rượu nồng trên cơ thể nhỏ.

“Ư…”

Một bàn tay to lớn, thô lỗ luồn dưới váy của Cố Y Thư lên, chạm vào đùi non mịn từ phía trong.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng gõ cửa từ ngoài phòng đã lập tức khiến Thẩm Triết Quân dừng lại, mà Cố Y Thư cũng phải ngây ra giây lát.

“Cố Y Thư, em có trong phòng không?” giọng nói của Giang Thiệu Văn vang lên từ phía ngoài.



Giang Thiệu Văn cố gắng duy trì, mãi sau hơn 20 phút mới có thể kết thúc được buổi lễ phiền phức. Ngay khi vừa xong, liền lập tức tìm kiếm Cố Y Thư. Anh có chút bất lực vì không để ý đến sự tồn tại khi rời đi của cô. Sau một lúc lâu tìm kiếm, liền trực tiếp trở về phòng của cô.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập.

Nhưng mà bên này, Thẩm Triết Quân không có dấu hiệu dừng lại. Ánh mắt người đàn ông mang đầy tính thách thức xen lẫn vào chiếm hữu, nhìn sâu thẳm vào cô.

Ban đầu thì còn mê man cơn say không phản kháng đến hành động của người đàn ông, Cố Y Thư muốn đánh lừa bản thân rằng mình đang say để cố chấp tiếp tục với hắn. Nhưng rõ ràng, khi tiếng gõ cửa cùng động thái dồn dập của giọng nói Giang Thiệu Văn bên ngoài, cô đã lập tức khôi phục lại lý trí sót lại.

Ngay lập tức, cắn vào môi của Thẩm Triết Quân, máu tươi cứ thế hòa ra. Vì hành động bạo gan này, cuối cùng người đàn ông liền dừng lại. Ánh mắt trong màn đêm cùng ánh sáng nhạt nhòa bên ngoài rọi vào, lờ mờ thấy được đôi mắt như muốn nuốt trọn cô.

“Anh rể, anh cũng thật biến thái. Kể cả việc ngay bây giờ tôi là bạn gái của Thiệu Văn mà anh vẫn muốn tôi.”

Cố Y Thư nhỏ giọng nhìn người đàn ông, nhưng ngay lập tức, Thẩm Triết Quân đã cúi người cắn lên bả vai cô. Khiến gương mặt nhỏ nhăn lên một cách đau đớn.

“Bớt nói nhảm.”

Cảm nhận bàn tay kia càng lúc càng luồn vào bên dưới, bản thân giờ đã giữ vững sự tỉnh táo. Cố Y Thư lập tức trở nên hoảng sợ, cô thật sự không muốn đối diện với hắn trong trạng thái này. Không nghĩ nhiều, liền lập tức la lên, vừa đủ để người bên ngoài nghe.

“Thiệu Văn, tôi ở trong đây.”

Nghe được giọng nói, Giang Thiệu Văn càng thêm mừng rỡ. Bàn tay đặt ở tay nắm cửa, nhưng lại nhận ra bị khoá.

Tức thì, Cố Y Thư liều mình giơ chân ra đá lên ngực người đàn ông. Khiến hắn đến cuối hơi nhăn mặt rồi buông lỏng. Cô gái nhỏ liền mặc kệ chạy đến bên cạnh cửa, bàn tay đặt ngay tay nắm.

Hành động này, khiến Thẩm Triết Quân phải cau mày, hiển nhiên người đàn ông không muốn Giang Thiệu Văn chứng kiến việc này, cũng như không muốn dẫn đến hiểu lầm.

Cố Y Thư nhìn hướng Thẩm Triết Quân nằm trên giường, cô vừa mở cửa rồi xoay người nhìn hắn. Đã thấy Thẩm Triết Quân phải vội vàng nấp xuống phía thành giường.

Thẩm Triết Quân nhất thời không nghĩ sự việc lại thành ra như vậy.