“Chú, đây là bạn cùng dự tiệc đêm nay với cháu.”
Chú, Giang Thiệu Văn vậy mà là cháu của Thẩm Triết Quân!
Trái đất này cũng thật tròn.
Theo quy tắc xưng hô vai vế trong dòng họ, căn bản mối quan hệ của dòng họ Giang lẫn Thẩm đều cùng huyết thống. Chung quy không phải gần gũi thân thiết, nhưng việc kinh doanh sớm đã gắn chặt vào nhau. Vì thế, một tiếng chú chính là đang tôn trọng Thẩm Triết Quân.
Giang Thiệu Văn về nước, một phần thực hiện chuẩn bị bước tiếp nhận công việc của tập đoàn Giang thị. Việc cùng với Thẩm Triết Quân tạo cầu nối là cần thiết. Buổi tiệc này tạo ra, chính là vì chào mừng sự trở về của Giang Thiệu Văn, bên cạnh đó thông báo chính thức anh chuẩn bị bước vào vị trí giám đốc. So về tuổi tác đều nhỏ hơn Thẩm Triết Quân, nhưng kinh doanh vốn đã rất tài.
Trước đây, việc ra nước ngoài du học chính là vì muốn tiếp thu chuyên sâu về kiến thức. Đã không ít lần kết hợp một vài dự án cùng Thẩm Triết Quân. Lãi suất thu về, tương đối cao. Lần này, Giang Thiệu Văn thật sự chính thức về nước mà bước vào kinh doanh.
Cố Y Thư đối diện với Thẩm Triết Quân, trong ánh mắt người đàn ông sâu thẳm đen nhánh lại âm trầm không rõ cảm xúc, chẳng hay đang chứa đựng điều gì, nhưng rõ ràng, khi đối diện với Cố Y Thư, ánh mắt ấy lại như muốn nuốt trọn cô.
Rất lâu sau, Thẩm Triết Quân mới khẽ nhếch môi một cách trào phúng lên tiếng.
“Ồ, bạn dự tiệc?”
Ánh mắt Thẩm Triết Quân bất giác nhìn xuống bàn tay của Giang Thiệu Văn đang nắm lấy bàn tay cô. Mãi lâu sau, mới mỉa mai lên tiếng. Mà Cố Nhã Hân lúc này, mới ngượng ngùng di chuyển đứng bên cạnh Thẩm Triết Quân. Vị trí đứng rất gần, liền đưa tay khoác lên cổ tay người đàn ông.
Thẩm Triết Quân hơi nhăn mặt, nhưng rồi hiển nhiên không từ chối. Điều đó càng làm Cố Nhã Hân đắc thắng hưởng thụ ánh nhìn mọi người nể nang xung quanh. Chỉ là có điều, cô ta vẫn không hiểu, tại sao Cố Y Thư lại có thể quen với một người thân phân cao vọng trọng như Giang Thiệu Văn.
Trong đám đông, một người bạn tiểu thư của Cố Nhã Hân khinh bỉ, ánh mắt khó chịu liếc nhìn Cố Y Thư, không hề sợ hãi mà lên tiếng, âm vang vừa đủ, truyền lọt vào tai mọi người.
“Loại gái bao mà cũng có thể lọt vào mắt, không biết là cô ta dùng cách thức nào!”
Giang Thiệu Văn đảo ánh mắt nhìn về nữ nhân đó, trong ánh mắt hàm chứa sự tức giận. Lần nữa lên tiếng nhắc nhở, giọng càng lúc đanh thép mà bảo vệ.
“Bạn gái của tôi, chưa đến lượt các người lên tiếng.”
Không gian trên du thuyền xung quanh lần nữa rơi vào im lặng.
Lúc đầu thì là bạn dự tiệc, lúc sau lại là bạn gái.
Mà Cố Y Thư lúc này cũng hơi cau mày, nhìn về hướng Giang Thiệu Văn đang bảo vệ mình. Trong lòng cảm xúc ấm áp vô cùng, đây có lẽ là người đầu tiên nhất quyết phủ nhận cái danh tiếng tệ hại, một mực chỉ tin vào cô.
Bàn tay nhỏ khẽ nắm vạt áo của Giang Thiệu Văn mà lay nhẹ, nhỏ giọng lên tiếng.
“Có thể rời khỏi đây không?”
Cô không muốn tiếp tục ở lại đây trước ánh nhìn phán xét xung quanh. Hơn thế, còn đối diện với Thẩm Triết Quân. Càng lúc, mọi thứ càng ngoài dự liệu.
Giang Thiệu Văn bắt gặp bộ dạng đó liền nhẹ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh. Rời khỏi vị trí hiện tại. Nhưng bước ngang qua Thẩm Triết Quân, anh liền cúi người cung kính.
“Cháu xin phép rời đi, chú và mọi người cứ tiếp tục.”
Du thuyền có đầy đủ nơi nghỉ ngơi cho các vị khách qua đêm, vị trí phòng của Cố Y Thư đã chuẩn bị sẵn. Cô bước vào căn phòng, vị trí nơi đây khá tĩnh lặng. Một tấm kính lớn trong suốt hướng thẳng ra phía biển, xa vời vợi.
Cô chỉ lẳng lặng nói.
“Cảm ơn anh đã lên tiếng bảo vệ tôi.”
Giang Thiệu Văn nghe câu đó, nương theo ánh mắt của cô. Nhìn về hướng khung cửa trong suốt, bóng lưng cô gái nhỏ có vẻ cô đơn.
“Em nghỉ ngơi đi, khi nào bắt đầu buổi tiệc tôi sẽ bảo em.”
Nói xong, Giang Thiệu Văn rời đi. Trả lại trạng thái yên lặng.
Nhưng vừa bước ra ngoài, dọc trên dãy hành lang thuyền. Lại bắt gặp Thẩm Triết Quân rời đi, sau lưng là Cố Nhã Hân cật lực chạy theo.
Bước ngang qua, tầm mắt của Thẩm Triết Quân càng lúc càng trở về trạng thái tĩnh lặng. giọng nói lạnh lùng của người đàn ông liền vang lên nhắc nhở.
“Thiệu Văn, với thân phận lớn của cháu, có thể tìm vô số người phụ nữ tốt về mọi mặt kể cả trình độ học thức lẫn nhan sắc. Không nhất thiết phải dây vào một kẻ không đoan chính bẩn thỉu như thế!”
Cố Nhã Hân hơi ngẩng đầu nhìn Thẩm Triết Quân, điệu bộ càng lúc càng đắc ý. Cố Y Thư lên giường được với Thẩm Triết Quân thì có sao, đã là rác, cô ta cần gì phải ngần ngại?
Giang Thiệu Văn trầm lắng rất lâu, cuối cùng liền lên tiếng phản bác.
“Bạn gái của cháu, cháu đương nhiên sẽ hiểu con người cô ấy hơn ai hết.”
Giang Thiệu Văn quen biết Cố Y Thư từ năm 16 tuổi. Tính cách cô như nào, anh tương đối rõ. Và đặc biệt, càng không như mấy cái lời đồn đại bên ngoài.
Bạn gái của cháu. Hiểu hơn ai hết.
Nháy mắt, sắc mặt Thẩm Triết Quân trở nên u ám.