Cấm Bắt Tiểu U Linh Quý Hiếm

Chương 57: Tử cục




Thực ra cũng không tính là quá dữ, chỉ là không đủ dịu dàng mà thôi.

Liên Dịch như vậy khiến Nam Đăng có phần xa lạ, lần trước anh cũng đột nhiên như vậy, nhưng sau đó lại nhẹ nhàng hơn.

Thời gian lâu như thế, Nam Đăng đã quen với sự chăm sóc và che chở kỹ lưỡng của Liên Dịch, đôi khi buổi sáng vừa ngủ dậy không muốn động đậy, quần áo cũng phải để anh mặc giùm, hoặc là kêu anh đút cho mình ăn gì đó.

Liên Dịch tốt với cậu như vậy, sao có thể cố ý làm đau cậu.

Nam Đăng nghiêm túc nhìn Liên Dịch, muốn từ trên khuôn mặt chẳng nhìn ra bất kỳ khác thường nào, phân biệt được tâm trạng lúc này của anh.

Liên Dịch không giải thích, nắm tay cậu, lại hôn một cái vào lòng bàn tay: "Giận anh à?"

"Hổng có", Nam Đăng thành thật trả lời, "Em không có giận."

Cho dù là trước đây Liên Dịch che giấu thân phận với cậu, cậu cũng chẳng mấy tức giận, hôn dữ quá thì lần sau bỏ là được.

Cậu lại thân mật mà sáp tới gần anh, vùi vào cổ anh cọ cọ: "Em hơi buồn ngủ."

Liêm Dịch ôm cậu một hồi, tắt ti vi rồi dẫn cậu đi ngủ.

Ngày hôm sau, đoàn người thu thập ổn thỏa, chuẩn bị rời khỏi trấn nhỏ.

Trước khi xuất phát, Lâm Cửu lặng lẽ tìm đến Liên Dịch, hỏi: "Liên thủ tịch, tin nhắn hôm qua......"

Truyền tin cho thấy đã đọc, nhưng Liên Dịch không trả lời một chữ nào, Lâm Cửu lo lắng, thế là tới hỏi thử.

Liên Dịch cúi đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Coi rồi."

Xung quanh chẳng có người thứ ba, Nam Đăng vừa mới đi ra khỏi phòng, nói lời tạm biệt với bà chủ homestay.

Lâm Cửu hạ thấp giọng: "Vậy anh...... tính sao?"

Liên Dịch bây giờ không chỉ là thiên sư sau khi chết hồn thể không chịu trói buộc, anh còn là người thân thiết gần gũi nhất với Thần Núi.

Sống chết của anh không ai có thể chen tay vào, nhưng vì Nam Đăng, nếu cậu có bất kỳ yêu cầu nào, Lâm Cửu đều bằng lòng giúp đỡ.

"Chẳng tính sao cả", Liên Dịch giương mắt, "Cậu cũng giống thầy của cậu, muốn kêu tôi rời đi à?"

Ánh mắt anh hơi lạnh, sống lưng Lâm Cửu rét run một trận, vội vàng phủ nhận và giải thích mấy câu: "Tôi lo là cứ che giấu mãi, đợi lúc...... biết được sự thật, Thần Núi đại nhân sẽ đau khổ."

Liên Dịch và Nam Đăng, dường như ngay từ đầu đã không thích hợp.

Một người là nhân loại, một người là Thần Núi sở hữu tuổi thọ dài lâu, mà sau này Liên Dịch sẽ biến thành quỷ, một khi anh hiện thân, ắt sẽ dẫn tới truy sát.

"Cho nên?" Liên Dịch hỏi ngược lại, "Bây giờ nói cho em ấy biết, em ấy sẽ không đau khổ ư?"

Giọng nói của anh hơi khựng: "Hay là dựa theo ý của thầy cậu, cắt giảm sinh hồn của tôi."

Cho dù Nam Đăng không nói, Liên Dịch cũng biết được tính toán trước đó của Ông Bình Nhiên.

Lâm Cửu nhất thời không nói nên lời, trong cơn hoảng hốt đột nhiên ý thức được, hình như Liên Dịch vốn chưa từng nghĩ tới việc sẽ chia tay Nam Đăng, cho dù anh có chết, và trở thành quỷ hồn.

Thế gian vạn vật đều sống dưới sự chở che của Thần Núi, nhưng chỉ không bao gồm người đã chết.

Thể chất của Liên Dịch đặc biệt, là mối họa tiềm ẩn, anh không chịu nói, là sợ Nam Đăng sẽ cân nhắc vì đại cục, rời xa anh trước.

Sự lo lắng của Ông Bình Nhiên là có lý do, từ khi Trác Thanh chết, Liên Dịch coi như là đã báo thù, điều quan tâm còn lại chính là Nam Đăng, đây cũng là chấp niệm sau khi anh trở thành oán hồn.

Oán hồn bình thường còn lấy việc ăn người làm mục tiêu, mà mục tiêu của Liên Dịch, sẽ là Thần Núi.



Lâm Cửu bắt đầu dao động, nếu đứng cùng phe với Ông Bình Nhiên, cắt giảm sinh hồn của Liên Dịch, thử khống chế cấp bậc hồn thể sau khi chết của anh, quả thực là cách tốt nhất hiện nay.

Nhưng Liên Dịch thân mang cấm chế, thực lực vẫn nằm trên đỉnh cao chót vót, Ông Bình Nhiên cũng đành tạm thời buông tha, cả ngày rầu rĩ, hắn càng không thể can thiệp.

Liên Dịch không lên tiếng nữa, xoay người đi ra sảnh trước, ra ngoài tìm Nam Đăng.

Lâm Cửu há há miệng, nhìn bóng dáng anh rời đi.

Nếu như đây là tử cục....... cũng chỉ có Nam Đăng mới có khả năng phá giải.

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)

-

Sau khi rời khỏi trấn nhỏ, đích đến chính là nội viện.

Biết được tình hình của Tạ Vận ổn định, ngoại trừ vẫn không chịu mở miệng, thì thời gian này bị nhốt không xảy ra chuyện gì, Nam Đăng đỡ phải sốt ruột.

Với lại nội viện cách khá xa, chỉ đi đường không sẽ vô cùng buồn tẻ, giữa chừng đoàn người còn thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi một đến hai ngày.

Nhân thời gian này, Nam Đăng đi chơi khắp nơi, ban ngày ra ngoài dạo phố, ban đêm thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài xem thử, trợ giúp thiên sư bắt oán hồn, tiện thế đút một ít cho đầu thỏ ăn.

Không có dịch bệnh, không cần hao phí lượng lớn thần lực, Nam Đăng không còn cảm giác mệt mỏi hay là quá đói bụng nữa, tinh lực cũng ngày càng tốt hơn.

Ban đêm cậu lăn qua lộn lại không buồn ngủ, đụng tỉnh cả Liên Dịch bên cạnh.

Liên Dịch ngủ nông, trong bóng đêm mở to hai mắt.

Nam Đăng nằm bò trước người anh: "Em muốn xem ti vi."

Liên Dịch sờ sờ mặt cậu: "Ừm."

Nam Đăng thò tay ôm anh: "Anh coi với em nha."

Liên Dịch cũng nói: "Ừm."

Ti vi ở ngay phòng ngủ, có thể tắt tiếng, nhưng đầu thỏ ngủ mất rồi, lay sao cũng chẳng tỉnh, Nam Đăng không muốn coi một mình.

Liên Dịch bị đánh thức, cũng không thấy buồn ngủ, coi cùng Nam Đăng tới tận nửa đêm, ngày hôm sau vẫn thức dậy như bình thường.

Cứ đi thong thả như vậy hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đến được nội viện.

Thiên sư nội viện đã nhận được tin tức Nam Đăng sắp tới từ lâu, sáng sớm đã canh giữ trước cửa chờ đợi, còn có mấy tên thiên sư thủ tịch chạy suốt đêm từ nơi khác đến.

Xa xa Nam Đăng đã trông thấy một mảng người đông nghìn nghịt, kêu Lâm Cửu dừng xe.

Cậu do dự nói: "Sao nhiều người như vậy...... tôi không muốn đi bên này."

Nam Đăng biết những người này đều tới đây vì cậu, nhưng cậu không thích cảnh tượng này cho lắm.

Vừa nghĩ đến bọn họ sẽ quỳ lạy cậu, kích động mà hô "Thần Núi đại nhân", cả người Nam Đăng liền không được tự nhiên.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy thân phận của mình cao quý đến thế, thái độ vô cùng cung kính của Ông Bình Nhiên đối với cậu, ban đầu cậu cũng không quen.

Lâm Cửu ngầm hiểu trong lòng, lái xe tới một con đường nhỏ khác, định bụng tiến vào từ cửa hông của nội viện.

Ông Bình Nhiên ngồi trong một xe khác ở đằng sau, thấy thế chỉ đành tự mình vào cửa chính, kêu đám người chờ đợi giải tán.

Buổi tối cùng ngày, Nam Đăng nghỉ ngơi trong căn phòng đã được dày công chuẩn bị trước, là giường đơn.



Chẳng qua giường đơn vẫn đủ để hai người ngủ, tủ quần áo cũng được chia thành hai bên.

Ngoại trừ Ông Bình Nhiên và những thiên sư vẫn luôn đi theo lần trước, đa số mọi người chỉ biết Thần Núi hiện thân, còn chưa biết Nam Đăng ở cùng với Liên Dịch.

Chuyện này cũng không tiện bàn tán ra bên ngoài, cho nên bài trí trong phòng cũng đều là của một người.

Lâm Cửu nhanh chóng tìm người chuẩn bị một vài đồ dùng tắm rửa linh tinh đưa đến, có mấy thiên sư sắp xếp ở dưới lầu chờ lệnh bất cứ lúc nào biết được, còn cảm thấy kỳ quái.

Mãi đến khi Nam Đăng xuống lầu làm quen hoàn cảnh, bọn họ mới trông thấy Liên Dịch bên cạnh cậu.

Nhưng Thần Núi cao quý xiết bao, không ai dám ngông cuồng thảo luận, nhiều nhất cũng chỉ phỏng đoán có phải thời gian này Liên Dịch lập công, nên mới có thể phụng dưỡng bên cạnh Thần Núi hay không.

Chẳng qua...... Phụng dưỡng mà thôi, cần phải ở cùng một phòng luôn hả? Trên lầu cũng không có đẻ thêm cái giường mới nữa đâu.

Ông Bình Nhiên đã sớm lường trước những chuyện này, nghiêm khắc cảnh cáo tất cả mọi người không được bất kính với Thần Núi.

Ngày thứ hai đến nội viện, Nam Đăng mới đi tới địa lao.

Số lần sử dụng địa lao ở nội viện không nhiều, trước mắt chỉ nhốt một mình Tạ Vận.

Bên trong hành lang âm u ẩm ướt, sáng lên mấy ngọn đèn ảm đạm.

Dưới sự dẫn đường của Ông Bình Nhiên, Nam Đăng chậm rãi tiến lên trước, tới một căn phòng giam tận sâu trong cùng.

Xuyên qua cửa dây thép, Nam Đăng trông thấy một bóng người, yên lặng ngồi trong góc.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tạ Vận, dáng vẻ có hơi khác so với tưởng tượng của cậu.

Thân hình Tạ Vận gầy yếu, nhiệt độ bên trong địa lao thấp, ông ta chỉ mặc quần áo phong phanh, mái tóc hoa râm có chút lộn xộn.

Nếu không nhờ bộ đồng phục thiên sư trên người, thoạt nom ông ta giống một người trung niên gầy yếu vì bệnh nhiều hơn.

Nghe thấy động tĩnh, Tạ Vận ngẩng đầu lên.

Ông ta bắt gặp gương mặt xa lạ của Nam Đăng, trong lúc nhất thời còn có chút ngờ vực, sau đó nhìn thấy Liên Dịch và Ông Bình Nhiên bên cạnh Nam Đăng.

"Là ngươi à", ông ta từ từ mở miệng, "Thần Núi thứ một trăm ba mươi bảy."

Ông ta biết cuốn sách ghi chép về Thần Núi đã bị lục đi, nhất định sẽ quay trở lại trong tay Nam Đăng.

Nam Đăng nhớ lời Ông Bình Nhiên từng căn dặn, kẻ Tạ Vận này rất xảo quyệt, trong miệng hơn phân nửa cũng chẳng có lời thật lòng.

Có dù trúc ở đây, cậu không cần nói nửa câu với Tạ Vận.

Xung quanh phòng giam có tới mấy tầng trận pháp, Nam Đăng nâng tay, dù trúc thu nhỏ tiến vào bên trong không chút trở ngại, lơ lửng phía trên Tạ Vận.

Dù trúc mở ra, tia sáng mỏng manh bao phủ cả người ông ta, phần lớn ký ức lập tức dung nhập vào trong đầu Nam Đăng.

Trong tiềm thức của cậu muốn tìm kiếm đồ có liên quan tới Thần Núi, điều đầu tiên nhìn thấy là Tạ Vận khoảng chừng ba mươi tuổi.

Bên trong hình ảnh, chỗ Tạ Vận ở hình như cũng là phòng giam.

Trên cây cột gỗ trước người ông ta đang trói một người, ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt nhuốm máu.

Nam Đăng nhớ rõ khuôn mặt này, cậu từng thấy trên bức họa của trang sách, đích thị là Thần Núi Thái Hư tiền nhiệm.

Thái Hư bị thương nặng, hơi thở mỏng manh, nói: "Vì sao ngươi phải chấp nhất như vậy......"

Trong tay Tạ Vận nắm một thanh dao găm, nét mặt gần như là điên cuồng: "Thần trời sinh là Thần, mà người lại chỉ có thể làm người, dù có nỗ lực tu tập đến đâu, vẫn phải nhận lấy nỗi đau luyện hóa, dựa vào cái gì chứ?"