Cấm Ăn Vạ, Không Được Làm Nũng

Chương 3




Tất nhiên Bùi Diễn Thu vốn đã chuồn đi mất còn có chút tình nghĩa anh em, hắn vẫn có thể nghĩ đến việc mạo hiểm tới phòng giám thị đón người trong mưa.

Nhưng tình anh em plastic giữa ba người rõ ràng là không đủ để hắn chịu rủi ro bị chủ nhiệm Ngưu gọi cho cha mẹ mình.

Bùi Diễn Thu đợi ở cửa một lúc, cho đến khi nghe những lời trách mắng trong phòng dần dần lắng xuống, đoán rằng đã đến giai đoạn kết thúc, mới tận dụng thời cơ mà gõ cửa.

"Báo cáo."

Giọng nói rõ ràng trong vắt, cử chỉ và điệu bộ của chủ nhiệm Ngưu đông cứng lại, dường như ông đã quên mất lời để nói.

Khương Tự tranh thủ lật mặt muốn phân rõ ràng giới hạn với loại bạch nhãn lang đào ngũ này, nhưng Dư Tử Châu lại không ôm hận, còn ngốc hề hề bớt thời gian quay sang Bùi ca mà nhe răng.

Chủ nhiệm Ngưu nhìn thấy Bùi Diễn Thu, người đang an nhàn dựa vào khung cửa như thể cậu ta đang ở nhà tức thì cảm thấy một đầu lớn hai(*).

* 一个头两个大 (một đầu và hai lớn): Được miêu tả là gặp rắc rối. Một trong hai điều đầu tiên chủ yếu ám chỉ việc một số việc quá rắc rối, hoặc do quá xui xẻo nên mới rối tung lên. Họ không có cách nào giải quyết được, và họ rất khó xử vì vấn đề này.

Không liên quan gì đến việc cha hắn quyên góp xây dựng và cũng không liên quan gì đến việc hắn thường xuyên trốn học.

Hoàn toàn là bởi vì từ khi nhập học, hôm nay mỗi lần gặp phải chuyện như thế này, mặc dù trong lòng chủ nhiệm Ngưu Cường chắc chắn có sự đóng góp của Bùi Diễn Thu, nhưng hết lần này tới lần khác tên nhóc này đều có thể ở thời khắc mấu chốt cố tình làm cho bản thân như một người qua đường.

Không thể nắm bắt được chứng cứ, đồng bọn còn đặc biệt đoàn kết.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của chủ nhiệm Ngưu không khỏi quét tới hai người trước mặt.

Dư Tử Châu lập tức thẳng sống lưng, như thể cậu ta đã luyện tập từ trước, giọng rất to và rõ ràng: "Chuyện này không liên quan đến bạn học Bùi ạ, cậu ấy đang ăn xíu mại ở quán hoành thánh bà Liễu thứ ba ở phía tây phố ăn vặt khi chuyện đã xảy ra, bà ấy cùng người nhà là con gái bà có thể làm chứng ạ! Em đã nhìn thấy cậu ấy khi em đi ngang qua, bạn học Bùi một bên xem từ đơn một bên chấm giấm trong khi biểu cảm đặc biệt vô cùng tích cực hướng về phía trước, chủ nhiệm Ngưu xin đừng xử oan cậu ấy! "

Chủ nhiệm Ngưu trừng mắt nhìn Khương Tự không nhịn được mà phát ra tiếng cười nhạo, và vị có "khuôn mặt đặc biệt tích cực hướng về phía trước" kia, bạn học Bùi cũng đang gật đầu với cậu ta với một nụ cười trên mặt để thể hiện sự tán thành.

Dù có giả vờ nghiêm túc đến đâu, hắn cũng không thể che giấu được bản chất vô lương tâm của mình.

Vị giám thị buồn bã đột nhiên mất đi tâm trạng trách mắng, ông không muốn biết tại sao Bùi Diễn Thu lại ăn xíu mại trong quán hoành thánh, chỉ mong ba tên này mau mau cút khỏi tầm mắt ông.

Ông vỗ mạnh vào vai Dư Tử Châu, tức giận đến không thể nào giận hơn nói: "Cái tên chân chó này! Nhìn xem em ấy bỏ chạy có mang theo em không, thật không có tiền đồ!"

Dư Tử Châu cười "hehe" tiếp tục giả ngu.

"Được rồi, xéo về lớp đi." Chủ nhiệm Ngưu mắt không thấy tâm không phiền, xua tay đuổi đi như đuổi đám côn trùng vo ve xung quanh.

Hai người đã đứng ở đây hàng chục phút tự nhiên hét lên "Tạm biệt chủ nhiệm, thầy vất vả rồi, đừng giận", rồi lon ton chạy về phía Bùi Diễn Thu đang đón người ngoài cửa.

Ba người cùng nhau chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng nhắc nhở của chủ nhiệm Ngưu từ phía sau: "Bùi Diễn Thu, tôi sẽ khấu trừ đơn xin chuyển sang phổ thông của em."

Không đợi bên kia thắc mắc, Ngưu Cường biết rõ tính tình của học sinh mình nên nói thêm chút tình huống: "Bố em đang bận, nên thầy đã ký tên cho em rồi, thầy sẽ không làm phiền em nữa. Những chuyện như thế này đều ảnh hưởng đến hướng đi của cuộc đời, do chính em quyết định. "

"Lý do em bị trừ cũng rất đơn giản, em vẫn còn thiếu 12 điểm so với số tín chỉ ngoại khóa mà Khoa Quốc tế cần phải thi hàng năm. Khi nào em bổ sung được thì thả em đi."

Bùi Diễn Thu cau mày, ngay cả nụ cười lươn lẹo cũng thu lại, hiển nhiên có chút bất mãn với cái gọi là quy tắc cứng nhắc này.

Chủ Nhiệm Ngưu đã nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ hư với tính khí nóng nảy trong thời niên thiếu, ông hoàn toàn không định nói những lời vô nghĩa với hắn: "Đừng trố mắt nhìn thầy, những người khác đều có thể học đầy đủ, vậy tại sao em lại muốn trở nên đặc biệt?"

"Thầy đã nói rồi, chuyện này không thương lượng. Tổng bộ sẽ sớm có đợt tổng duyệt đầu tiên. Nếu em thật sự không muốn ra nước ngoài thì nhanh chóng đi học bù, nếu không sẽ không kịp mất."

Nghe vậy, vẻ mặt của Bùi Diễn Thu không thay đổi, mái tóc lòa xòa trên trán và hàng mi hơi cụp xuống đã che mất cảm xúc của hắn. Hắn im lặng một lúc, gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Đã hiểu, cảm ơn thầy", sau đó xoay người rời đi.

Khương Tự và Dư Tử Châu được thả ra nhanh chóng đuổi theo, vừa phàn nàn về sự vô nhân đạo của lão Ngưu, vừa bày mưu tính kế cho Bùi Diễn Thu.

"Ai da, Bùi ca đừng lo lắng, 12 tín chỉ không nhiều, cứ lên mạng tìm trợ giảng hay gì đó cho một học kỳ, thành tích anh trâu bò mà, không kém những người dốc lòng ôn tập." Dư Tử Châu nói xong liền thực sự lấy điện thoại di động của mình ra thay Bùi ca tìm một "giảng viên".

Tuy nhiên, chết hay sống hiển nhiên không phải là vấn đề mà Khương Tự quan tâm. Cậu ta có thể chịu đựng những đòn tấn công tẩy não hàng chục phút của lão Ngưu hoàn toàn chỉ vì chuyện buổi sáng chưa xử lý xong có liên quan đến một người.

Khương Tự bước nửa bước về phía Bùi Diễn Thu, dùng âm lượng mà hai người đều có thể nghe thấy hỏi: "Đám ngu ngốc kia tại sao tìm tới Lộc Dao?"

Bùi Diễn Thu lúc này cảm xúc đã trở lại bình thường quay đầu lại, vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngốc, miệng cũng không nói tiếng người: "Nếu biết thì còn đánh đám kia làm gì, trừng trị cái ác và thúc đẩy cái thiện?"

Khương Tự:...

Tuy vậy nhưng những gì tên ngố đó nói thực sự rất có đạo lý.

Nhưng không đợi cậu có thể tiếp tục đặt câu hỏi, Bùi Diễn Thu đã lấy ra một thứ từ trong cặp của mình - cuốn sách phản ánh sức mạnh của tri thức.

Nếu không phải lúc sáng hắn thuận tay nhét đồ vào thì đã không bị Diệp Quyết, người tới tới lui lui lấy sách bắt được trên cây.

Bùi Diễn Thu đưa cho Khương Tự một chiếc phong bì kẹp trong đó, sau đó cong môi lên, dùng giọng điệu ngứa đòn hướng đối phương lộ vẻ nghi hoặc nói: "Chiều nay tôi có việc cần làm, cậu có thể đến trường trung học cơ sở một chuyến? Thấy cậu có vẻ quan tâm đến cô ấy."

"... Tha em đi, ai thèm quan tâm đến tổ tông đó chứ, cái con người đáng giận đó tính cách thật sự y như khuôn mẫu của anh được khắc ra vậy. Mỗi lần nhìn thấy cổ, em đều muốn giảm ba năm tuổi thọ."

Mặc dù giọng điệu của Khương Tự ghét bỏ muốn phủi bỏ quan hệ, nhưng động tác trên tay lại rất nhanh, cầm lấy bức thư không chút do dự trực tiếp nhét vào trong ba lô, không cho Bùi Diễn Thu có cơ hội hối hận xíu nào.

Vẻ mặt khốc ca lạnh lùng tiêu chuẩn của Bùi Diễn Thu xem náo nhiệt hiện lên nét thú vị, ngay khi Khương Tự đang chuẩn bị giải thích, thì Dư Tử Châu đang xem điện thoại bên kia lại phát ra tiếng hét kinh hãi.

"Đọa mấu! Tên ngoại quốc đẹp trai vừa bắt chúng ta ngay tại chỗ thật sự không phải là học sinh cấp ba! Mẹ nó, không trách mình nhận sai, khuôn mặt quá nhỏ, thấy thế nào cũng bằng tuổi chúng ta."

"Làm sao mày biết?" Khương Tự cao hứng hỏi.

Dư Tử Châu trả lời: "Hai người chưa từng đọc diễn đàn trong khuôn viên trường, nhất định không biết. Hình như tối hôm qua có người đăng một bài, nó treo trên trang đầu cả ngày rồi, nghe nói là Ninh Đại phân tới thực tập— "

"Ý, Bùi ca, sao băng trên cánh tay anh lại thắt nơ bướm?"

Dư Tử Châu đột nhiên thay đổi chủ đề, làm Bùi Diễn Thu cũng có chút bất ngờ không kịp phòng, phải nói một điều, ngay cả bản thân hắn cũng suýt chút quên mất điều đó.

Nhìn thấy hai người dí dỏm ném tới ánh mắt nghi hoặc, Bùi Diễn Thu nheo mắt và nói với giọng không cảm xúc, "Đừng lo lắng, tiếp tục."

Cũng may Dư Tử Châu chỉ là tò mò, cậu ta nói "ồ" rồi tiếp tục phổ cập thông tin cho hai vị thiếu gia không thường xem bát quái(*): "Xem lâu thảo luận, hình như năm ngoái anh ta đến trao đổi ở Ninh Đại, năm cuối chuyên ngành tâm lý học. Ba là người Hoa, là giáo sư y khoa tại đại học S ở nước A, vì vậy mặc dù là con lai nhưng tiếng Trung nói vô cùng tốt, vãi, tao vừa rồi còn muốn cùng ổng giảng tiếng anh, xấu hổ vcl."

*Ý ở đây là không lướt diễn đàn, hóng drama

Trong khi lướt qua bài đăng hot, cậu tiếp tục: "Diệp Quyết, nên gọi là thầy Diệp, thầy ấy có vẻ rất nổi tiếng ở Ninh Đại, chủ yếu là vì học giỏi, tích cách tốt và ngoại hình rất đẹp, ui, dùng từ 'xinh đẹp' để miêu tả phái nam thì không đúng cho lắm?"

Khương Tự ngắt lời trêu chọc: "Tại sao không dùng được cho nam, tao thấy bộ dạng Bùi ca cũng rất xinh đẹp."

Bùi Diễn Thu không muốn để ý đến cậu ta một chút nào, nhưng dư quang hắn đột nhiên thu vào mắt miếng gạc trắng trên cổ tay, khuôn mặt với những đường nét tinh xảo quá mức có thể so sánh với người mẫu của Diệp Quyết đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Hắn nghịch chiếc nơ đối xứng và có hình dáng đẹp mắt, nối tiếp câu chuyện một cách khó hiểu:

"Thật sự là rất đẹp."

Lần này đến lượt Khương Tự sững sờ, như thế nào sau khi mình vì anh em mà đi chỗ lão Ngưu bị mắng suốt hai tiếng, quay đầu đi ra thấy hành vi cử chỉ của Bùi ca lại giống như bị ma nhập?

Chuyện này không thích hợp, đây không phải là Bùi ca.

Dư Tử Châu lúc này "há há" bật cười, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người bên cạnh đang nhìn mình. Cậu ngượng ngùng gãi đầu, nhanh chóng đưa màn hình điện thoại di động cho hai người xem: "Rất nhiều người trong diễn đàn đang bàn tán về việc đi bắt chuyện với anh chàng đẹp trai dưới danh nghĩa cố vấn tâm lý, tao đoán thầy Diệp sẽ có một khoảng thời gian không dễ dàng há há."

"A đúng rồi, Bùi ca, em đã đăng ký hai chương trình tín chỉ bổ sung cho anh nhưng không biết giảng viên nào sẽ nhận. Bây giờ trường đã khai giảng, những giảng viên tốt đã bị cướp mất từ lâu rồi, anh cố học nha. "

*

Diệp Quyết đang làm việc vào ngày thứ năm đã quá tải đến mức anh và hiệu trưởng xin nghỉ phép nửa ngày để trở lại phòng thí nghiệm của Ninh Đại để ẩn náu và thư giãn.

Không phải anh không muốn chuyên tâm, chỉ là đám học sinh này quá cuồng nhiệt mà thôi. Các em bận ôn thi vào đại học hay nộp hồ sơ vào trường thì không sao, nhưng các em năm 1, năm 2 thực sự rất nhiệt tình và năng nổ.

Diệp Quyết vốn nghĩ mình có thể tha hồ mò cá(*) tiện thể viết luận văn tốt nghiệp, nhưng không ngờ đơn tư vấn tâm lý kéo dài một giờ cho một người đều đã kín chỗ.

* 摸鱼 (mò cá - Moyu): xuất phát từ thành ngữ "câu cá trong nước loạn" (lợi dụng lúc nước hỗn loạn để bắt cá chóng mặt dưới nước, ám chỉ việc câu cá để thu được lợi nhuận bất ngờ). Ám chỉ việc lười biếng, không làm ăn, không kinh doanh, không chăm chỉ hoạt động tập thể.

Ngoài ra, theo lời bác gái căng tin, thậm chí có một số học sinh còn tung ra những chiêu trò như "chụp ảnh", "quay phim" để đánh giá cận cảnh những anh chàng đẹp trai, thực sự cho thấy một đánh giá hình ảnh sống động về phong cách mới của thời đại.

Diệp Quyết, người bị buộc phải làm thêm việc trong nhiều ngày, không thể chịu đựng được sự quấy nhiễu và chỉ có thể bỏ trốn trong ảo não.

Lục Thanh Thanh ở cùng phòng thí nghiệm, nhìn Diệp Quyết đang nằm trên bàn với vẻ mặt thất thần, trong lòng cảm thấy buồn cười. Cô bước tới, dùng ngón tay chọc vào mặt đối phương, cảm xúc ở đầu ngón tay rất tốt: "Làm sao vậy? Ai bắt nạt cục cưng máu lai của chúng ta?"

Diệp Quyết bơ phờ lầm bầm, "Chị tiền bối, xin chị rủ lòng thương xót, đừng có trêu em nữa."

"Được, được, chị sẽ không nói nữa." Lục Thanh Thanh cười cười, nhét một viên kẹo mận vào miệng cục cưng trong phòng thí nghiệm, sau đó nhắc nhở: "Chị tới chuyển lời giúp người ta."

Nói xong cô chỉ chỉ ra cửa sau, Diệp Quyết ngồi dậy và nhìn về hướng đó. Một thân hình tuấn tú mặc áo khoác phòng thí nghiệm đang vẫy tay với anh: "Joshua, bây giờ có tiện không? Tôi có thứ này cho anh."

Sau khi Diệp Quyết nhận ra đó là ai, anh ngay lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên. Anh thậm chí còn quên mang theo điện thoại di động, ba năm bước đã chạy ra ngoài.

Mà màn hình điện thoại di động anh để lại tại chỗ đột nhiên sáng lên, trên đó có dòng chữ nhắc nhở:

[Phòng học vụ của trường trung học Cẩn Thành: Xin chào, vị trí trợ lý mà bạn đăng có quá nhiều người ứng và ứng cử viên cuối cùng vẫn chưa được xác định trong hơn 48 giờ. Bây giờ nó sẽ được hệ thống tự động chọn và khóa. Chúc bạn làm việc vui vẻ.]