Cấm Ăn Vạ, Không Được Làm Nũng

Chương 1




Đầu xuân ở Ninh Thành luôn xám xịt, cho dù không có mưa, không khí vẫn tràn ngập sương ẩm khiến người ta uể oải.

Trong thời tiết này, thật khó để siêng năng và chăm chỉ học tập.

Bùi Diễn Thu lười biếng ngồi khoanh chân trên bức tường thấp, đôi mắt nheo lại một cách không dễ chọc, khí chất sắc sảo càng nổi bật hơn so với vẻ bề ngoài không chút khuyết điểm.

Tay trái hắn chống cằm, vô cùng buồn chán lật quyển sách nặng bằng tay phải.

Con hẻm rất ồn ào, tiếng va chạm kim loại xen lẫn tiếng chửi thề chửi bới không ngừng lọt vào tai mọi người.

Bùi Diễn Thu xoa xoa phía sau gáy, nhịn không được ngáp một cái, mọi người trong lớp ai cũng buồn ngủ trong giờ đọc sáng sớm, và không ai để ý chuyện đang xảy ra ở phía bên kia bức tường.

Chuông lớn treo trên thư viện lừ đừ vang lên tám lần, Bùi Diễn Thu lập tức đóng sách lại, giọng nói có chút lạnh nhạt nhắc nhở người phía dưới: "Khương Tự, đến giờ vào lớp."

Thiếu niên gọi là Khương Tự vừa một cước đá bay cây gậy bóng chày không biết là ai mang đến, thì nghe thấy Bùi Diễn Thu không nhiễm một hạt bụi trần* ngồi cách đó không xa nói chuyện mà không khỏi đau eo.

*không nhiễm một hạt bụi trần: sạch sẽ tựa như tiên =))))

"Thiếu gia, ngài có thể nhúc nhích một chút, ngài làm dáng ở nơi đó cũng không có ai thưởng thức, ngài không cô đơn sao?" Khương Tự giật giật khóe miệng, động tác trôi chảy đấm một quyền vào tên côn đồ, miệng cũng chưa hề có ý ngừng. (gọi ngài vì ông Khương đang trêu:vvv)

Nhưng Bùi Diễn Thu xem nhẹ từ chối nhướng mày, lắc đầu trêu tức nói: "Buổi chiều đến chỗ ông lão kia, không thích hợp ở dơ, cậu mệt rồi, còn ai vất vả nữa."

Khương Tự trong lòng nói vung hai cái nắm tay có thể bẩn đến đâu, trước kia ngài đánh còn ít hơn sao, nhưng cuối cùng chỉ có thể oán thầm vài câu xui xẻo, tiếp tục xử lý đống hỗn độn trước mặt.

Sau khi một vài người ép bốn vị thanh niên mặc đồng phục lêu lổng có trình độ 'đạt' dưới mức trung bình, tất cả đều bị đè xuống đất thành hàng, lúc đó Khương Tự mới nhớ ra: trận chiến ngày hôm nay vốn là cmn Bùi Diễn Thu hẹn!

Đã nói việc bẩn việc mệt hắn tự mình làm, như thế nào quay đầu chính mình bị lừa dối thành cu li??

Tất nhiên, cậu ta không phải là người duy nhất có trí nhớ khôi phục lại bình thường, nhưng bọn họ trông càng cam tâm tình nguyện* một chút.

*cam tâm tình nguyện: một cách tự nguyện không chút miễn cưỡng, thường chỉ sự hi sinh nào đó

"Bùi ca, mấy cái tên ngu này làm sao chọc giận anh?" Dư Tử Châu không chút nào lao lực mà đem tên tóc đỏ giãy đần độn giãy dụa vặn vẹo xách đứng lên kéo dài tới góc tường.

"Đệt! Con mẹ nó mày buông!" Tóc đỏ giương nanh múa vuốt nhưng cũng chỉ là bất lực mà xả giận.

Có lẽ thật sự không thể nào chịu đựng được đám ồn ào kia, hoặc là sợ bọn họ la hét chửi bậy đưa giáo viên tới, chỉ thấy Bùi Diễn Thu động tác rõ ràng mà mặt lại không đổi sắc đập thẳng cuốn sách trên tay vào sau ót người kia: "Câm miệng."

Sau đó liền linh hoạt mà xoay người xuống tường, cau mày, trực tiếp tra hỏi: "Ai cho bọn mày đến làm phiền Lộc Diêu?"

Vừa nghe lời này, Khương Tự cùng Dư Tử Châu nháy mắt đều lộ ra vẻ mặt sang tỏ, Khương Tự thậm chí còn nói thầm "Xứng đáng", sắc mặt bình tĩnh bổ thêm hai chân.

Tóc đỏ quả thật bị sức nặng tri thức đập cho choáng váng đầu hoa mắt, phản xạ có điều kiện mà lẩm bẩm những lời không hay, nhất định không nói trọng điểm.

Bùi Diễn Thu bực bội mà "chậc" một tiếng, nhưng hắn mới xoắn cổ tay áo lên, còn chưa kịp tự mình tiến lên cùng đối phương 'giao lưu thân thiện' một phen, dư quang bỗng nhiên bắt gặp một bóng dáng xa lạ ở cửa ngõ.

Người đó bước ra với mái tóc xoăn vàng nhạt nhô ra nửa người từ trong ngõ, trông anh ta trạc tuổi họ, nét mặt sáng sủa, ba chiều và có chiều sâu, bộ dạng người Kavkaz* quá rõ ràng, lúc này đôi mắt màu xanh lam ấy trong vắt đến lạ thường vì chúng tràn đầy tò mò.

*Kavkaz là một khu vực địa lý nằm ở biên giới giữa châu Á và châu Âu, chủ yếu là trên lãnh thổ Gruzia, Azerbaijan, Armenia và một phần ở Nam Nga. Nơi đây có dãy núi Kavkaz, bao gồm ngọn núi cao nhất châu Âu là núi Elbrus.

Ý là em thụ đậm chất phương Tây:vvvv

Không biết có phải bên kia học tiếng Trung không được tốt lắm hay không, câu hỏi của anh có chút hàm hồ, hai nhóm người mất vài giây mới hiểu được ý tứ của anh.

"Mọi người đang đánh nhau sao?" Người nước ngoài dễ nhìn nảy sinh thắc mắc.

Không cần suy nghĩ nhiều, Dư Tử Châu tự động xếp đối phương là du học sinh, người quen đi muộn và thích xem cảnh tượng náo nhiệt.

Hắn ôm tâm lý lừa gạt người nước ngoài ngốc nghếch mà phất tay áo, còn túm lấy tên tóc đỏ thần trí vẫn chưa rõ ràng, hoàn toàn không để ý tên đó giãy dụa, tựa như người anh em cười nói: "Chúng ta là bạn tốt đùa giỡn ha."

"Tiểu quỷ nước ngoài có phải nghe không hiểu không? Tiếng Anh câu này nói như nào nhỉ...."

"We are friends! Relationship, nice nice!" Dư Tư Châu khoe khoang trình độ tiếng Anh cấp tiểu học năm lớp hai của mình còn tự tin lấy khuỷu tay khều Khương Tự đứng phía sau hai cái, ý đồ để hắn dũng cảm tiến lên biểu diễn hai câu.

Nhưng không đợi Khương Tự đảo mắt trắng tiến lên giải quyết tốt hậu quả, em trai tóc đỏ thành thật nằm sấp trong góc tường lại đột nhiên bắt đầu tự bạo, tiếng la giống như hồi quang phản chiếu(*) tê tâm liệt phế: "Bạn học đừng tin! Cậu đừng tin! Cứu mạng aaaaaaaa!!"

*hồi quang phản chiếu: là một từ (: 迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye), vốn để chỉ ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời =))))

Dư Tử Châu bị cơn sóng ác nhân cáo trạng trước này đánh cho trở tay không kịp, nụ cười ngượng nghịu trên khuôn mặt anh ta tắt ngấm, chỉ phải thấp giọng mắng câu "Đm!", trong lòng vẫn còn cảm thán thói đời ngày nay, trong xã hội bất lương này đều đánh mất đạo đức nghề nghiệp.

Không thể nghĩ ra cách nào để bù đắp vì lúc đầu anh ta không phản ứng nhanh lắm, vì vậy anh ấy vội vàng ra hiệu tìm sự giúp đỡ của Bùi ca.

Nhưng lại không thấy ai cả. (=))))))))))))

Bùi Diễn Thu phản ứng mau, động tác còn nhanh hơn. Khi những người khác vẫn đang theo dõi diễn biến, linh cảm hắn có điều gì đó không ổn nên hắn đã sớm chạy rồi, thậm chí hai người bị bỏ lại còn không có cơ hội để đánh giá cao vẻ ngoài anh hùng của họ khi họ trèo tường.

Khương Tự mắng câu "Súc sinh", nhấc chân lên vừa định "liều mạng" đi theo đường lối Bùi Diễn Thu, quay đầu đi lại nhìn đến người nước ngoài dễ nhìn cách đó không xa vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, trong ánh mắt thậm chí còn hiện lên một tia hăng hái mà cậu ta không thể hiểu.

Khương Tự, người luôn luôn có trực giác chuẩn về chuyện này, trong lòng đột nhiên gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Vì vậy, cùng với tiếng kêu cứu giả mạo của tên kia la lên, tiếng chửi thề hùng hùng hổ hổ của tên tóc đỏ, cùng tiếng chuông lớp giòn giã và ngọt ngào, chỉ thấy người kia mỉm cười gật đầu và hướng phía sau vẫy vẫy tay.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ của trường trung học Cẩn Thành bước vào từ con hẻm ngược với ánh sáng.

Mà người bạn quốc tế tưởng chừng như vô hại đeo kính ung dung giữa dòng người chạy trốn hỗn loạn, còn không nhanh không chậm kẹp thẻ chứng nhận công tác vào túi áo sơ mi.

Trên tay anh mang theo cái túi nhựa, bên trong có hai cái bánh rán đã cắn, mùi hương theo khe hở nhẹ nhàng bay ra, mùi thức ăn cùng tướng mạo có sự tương phản rất lớn.

Người chính trực và can đảm được bản địa hóa* thấy việc nghĩa hăng hái làm thành công cười đến vô cùng ôn nhu, giọng điệu ấm áp và thân thiện, một hơi tiếng Trung lưu loát lại rõ ràng, lời ít mà ý nhiều làm cho hai nhóm người như nghe được tiếng nỉ non từ địa ngục:

"Học sinh của trường xếp hàng đi gặp Ngưu chủ nhiệm, còn người ngoài trường đứng chờ ở cổng chính chờ chú cảnh sát tới đón."

*bản địa hóa: ý là được phong cách Lôi Phong của TQ cảm hóa á

Nói xong, anh vỗ lòng bàn tay một tiếng "bốp", tiếp tục giám sát với nụ cười trên mặt: "Sao còn đứng yên? Di chuyển đi! Đừng tăng thêm khối lượng công việc cho giáo viên."

Một cơn gió xuân thổi qua hương thơm thoang thoảng của hoa mộc lan, tấm danh thiếp trên ngực anh lật hai lần. Bức ảnh một inch với độ phân giải cao trên đó đẹp đến kinh ngạc, bên cạnh huy hiệu trường học in rõ hai dòng chữ:

Họ tên: Diệp Quyết

Chức vụ: Thực tập sinh chuyên tư vấn tâm lý

*

Mười lăm phút sau.

Nhìn những công chức cần mẫn thu dọn đồ đạc và bắt đi vài thanh niên đeo xiềng xích sáng bạc, Diệp Quyết cảm thấy rằng mặc dù cảnh sát cơ sở ở Trung Quốc hoạt động hiệu quả, nhưng anh cũng lo lắng về việc thực tập của mình trong ba tháng tới.

Ngày đầu tiên chính thức đi làm lại có thể đụng vào sự kiện ác liệt của vườn trường, Diệp Quyết không khỏi hoài nghi giáo sư vẽ cho mình một chiếc bánh mì lớn* khi tả về trung học Cẩn Thành có phai thực sự khách quan hay không.

*vẽ một chiếc bánh mì lớn: kiểu như cho người ta ảo mộng ấy

Diệp Quyết đến khoa Tâm lý trường Đại học Ninh Hạ trong một cuộc trao đổi hồi đầu năm, không ngờ kế hoạch giảng dạy của hai nước lại thực sự khác nhau, chỉ một tháng sau khi phòng thí nghiệm được phân bổ, nghiên cứu, nhóm bị giáo sư giải tán và đưa ra ngoài xã hội hành nghề.

Mặc dù bảng điểm của Diệp Quyết trong những năm qua đều rất xuất sắc và có thể sử dụng ngôn ngữ thứ hai một cách dễ dàng dưới ảnh hưởng của người cha Trung Quốc, nhưng những dự án được săn đón nhiều nhất vẫn chưa đến lượt anh.

Không có gì khác, đó thực sự là thời điểm anh đến thật không may, mà các thủ tục để vào hệ thống y tế thực tập với tư cách là một người nước ngoài quá rườm rà, và đã quá muộn để đăng ký lại.

Cuối cùng, người giáo sư không muốn ủy khuất cậu học sinh ngoan hiền và ngoan ngoãn này nên đã chủ động liên hệ xin việc làm cố vấn tâm lý cho trường trung học ở Ninh Thành, thế là Diệp Quyết sẽ không còn không có gì để làm trong học kỳ này.

"Mặc dù Cẩn Thành là một trường tư thục nhưng trường có phong cách học tập tốt và kỷ luật nghiêm khắc. Chất lượng học sinh và môi trường văn phòng thuộc loại tốt nhất thành phố. Có nhiều tiền hơn và việc làm ít hơn, rất nhàn nhã, vì vậy em có thể có nhiều thời gian chuẩn bị luận án, một công đôi việc nha."

Giáo sư Tôn đã nói như vậy vào thời điểm đó.

Diệp Quyết một bên nhớ lại, một bên xoay mặt qua nhìn nhìn Dư Tử Châu bi thương vụng trộm hướng về phía mấy đứa 'đồng môn' nhướng mày chớp mắt, nhịn không được thở dài.

Còn có thể làm như thế nào, kiên nhẫn chịu đựng mà thôi.

Sau khi tạm biệt chủ nhiệm Ngưu đứng ra chỉ đạo giải quyết vấn đề các học sinh với khuôn mặt phờ phạc, Diệp Quyết cũng không vội vã trở về văn phòng, bị sự việc nhỏ này xen vào làm lỡ, bánh rán trong tay anh đã sớm lạnh ngắt.

Dù sao hôm nay cũng không cần phải nhận phòng, Diệp Quyết dường như muốn thực hiện định kiến ​​người bạn nước ngoài của mọi người là tự do không gò bó, liền xoay người đi về phía phố ăn vặt phía đông trường.

Công việc có thể bắt đầu muộn một chút, nhưng bữa sáng thì nhất định phải đúng giờ đúng lúc.

Nhưng khi vừa đi qua con hẻm vừa rồi, anh đột nhiên dừng lại.

Diệp Quyết hơi cận thị, lúc đầu đi ngang qua anh nghe thấy tiếng động, nên gọi bảo vệ đến cùng theo thông lệ kiểm tra, sau mới đeo kính vào nên anh kỳ thực căn bản không thấy rõ chi tiết.

Tuân thủ tôn chỉ "Làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy"*, thực tập sinh Diệp Quyết suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định tự hỏi mình với trách nhiệm chuẩn mực của một giáo viên nhân dân, ngay lập tức thay đổi con đường của mình và bước vào.

*当一天和尚撞一天钟: Khi một nhà sư đánh đồng hồ một ngày có nghĩa là làm việc một cách tận tâm và tận lực, công việc chính của một nhà sư là đánh đồng hồ, khi sắp điểm một ngày, người ta phải làm một việc tốt về mặt của mình. công việc riêng tư.

Trong các ngôi chùa Phật giáo, buổi tối đánh trống và đánh chuông sớm để báo thời gian, và khuyên mọi người tinh tấn tu hành, để mọi người tỉnh táo và thức tỉnh. Đạo Phật là dạy và hóa độ tất cả chúng sinh biết nhân quả, nhận ra Đạo [chân lý của sự sống trong vũ trụ], làm điều thiện và tích đức, thoát khỏi mê tín dị đoan, mang lại lợi ích cho bản thân và người khác. "Tiếng trống chạng vạng, tiếng chuông ban mai đánh thức khách nổi tiếng giàu có, tiếng Phật hiệu gợi lại biển khổ, mộng hữu tình." Đây là mục đích và trách nhiệm của người tu hành đánh trống. và thỉnh chuông, tụng kinh và học Phật pháp.

Ngày nay, nó đề cập đến một khái niệm về việc thực hiện trách nhiệm giải trình của bạn và làm tốt công việc của bạn

Một vài vũ khí chiến đấu đường phố thông thường nằm rải rác trên nền bê tông không bằng phẳng, không có gì đặc biệt.

Nhưng ở giữa chúng gần bức tường cuối ngõ, có một cuốn sách màu xanh lá cây nằm ngay ngắn, đầu đề mạ vàng in rõ năm chữ lớn to ——《Vi mô kinh tế học 》.

Nếu không có ánh sáng mặt trời chiếu vào nó qua những đám mây, nó sẽ tạo thêm một nửa điểm thanh bình cho vòng tròn "Đao thương kiếm kích" xung quanh nó một cách khó hiểu.

Diệp Quyết:...?

Diệp Quyết bước tới cầm quyển sách lên, vừa phủi sạch vết bẩn trên đó, vừa cố gắng phân tích: Tại sao đám trai hư ở Trung Quốc lại có sự lệch lạc về loại đạo cụ mà bọn họ lợi dụng khi chiến đấu.

Anh không hiểu, nhưng anh rất sốc.

Đột nhiên, hai giọt nước giữa trời đập vào ống kính của Diệp Quyết.

Trời mưa.

Diệp Quyết, người không có thói quen xem dự báo thời tiết và không mang ô, theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Vì vậy một bóng hình đập vào mắt anh.

Trên cây hòe to và rậm ở phía bên kia bức tường, có một bạn học nam đẹp trai, vẻ mặt có phần thờ ơ của người kia lộ ra vết nứt khi ánh mắt cùng Diệp Quyết chạm nhau.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng trước khi Diệp Quyết tổ chức ngôn ngữ để đặt câu hỏi, người thanh niên xuất hiện ở nơi xa lạ đã lên tiếng trước.

Chỉ thấy thái độ cảnh giác ban đầu của hắn thả lỏng như thể cam chịu, sự sắc bén trong mắt hắn phần lớn biến mất, thậm chí hắn còn tránh ánh mắt vì xấu hổ, giọng điệu ngập ngừng khiến Diệp Quyết cảm thấy lộ ra vài phần tủi thân không rõ.

Chàng trai ngập ngừng nhẹ giọng hỏi: "Tôi nói tôi trốn tránh bọn họ, anh có tin không?"

Diệp Quyết nhìn đôi chân dài miễn cưỡng của đối phương cuộn mình trên cành cây, ước chừng hắn cao khoảng 1.8m, tâm trạng phức tạp lắc đầu: "Thật sự không tin... "

"Thậm chí còn cảm thấy với loại trình độ của đám nhóc lưu manh này, cậu chính mình có thể đánh tận mười cái."