Mắng một câu.
Mắng nhiều câu.
Vẫn là nhịn không được thành sự lo lắng.
Cẩn Ngọc Trì hận chết cái dáng vẻ ương bướng của anh, cũng hận chết bản thân nghĩ luẩn quẩn, giờ lực bất tòng tâm mà nhìn anh buông thả bản thân. Còn nhảy lên giường như một đứa trẻ chưa lớn, đôi tất chân còn như vậy dơ, dẫm lên chiếc dép bông xù xù, không nỡ để Cẩn Ngọc Trì nhìn thẳng vào, còn có ống quần.
Thời Niên Yến!
Anh cho em đứng lên!
Giường bị làm dơ rồi thì sao!!
Cẩn Ngọc Trì liên tục trách mắng anh không ngơi mồm, sao lại có đứa trẻ bướng bỉnh như vậy chứ, dạy mãi còn không để trong đầu. Đã thế cứ chứng nào tật nấy, mắng cũng không nhớ, không chừa!!
Anh muốn em chết rồi cũng bị anh làm cho tức chết thêm lần nữa có đúng hay không!
Hô!
Cẩn Ngọc Trì đỡ eo, nặng nề thở ra một hơi, còn may rằng bản thân là linh hồn, hơi nhiều, nếu không đã bị chính Thời Niên Yến làm cho hộc hết hơi mà chết!
Thời Niên Yến bỗng nhiên ngẩng đầu, cậu hơi giật mình, đây là nhìn thấy cậu à?
Yo, không phải, Cẩn Ngọc Trì không thấy bản thân phản chiếu ở trong mắt của anh. Hừ, vậy mà làm cậu cứ tưởng bản thân sống lại cơ chứ. Cẩn Ngọc Trì vỗ vỗ lồng ngực, an ủi trái tim nhỏ của vong linh bị anh dọa sợ, sau đó cậu men theo ánh nhìn của anh.
Cẩn Ngọc Trì cũng hướng nơi đó mà nhìn.
Ở trên bàn bên cạnh giường ngủ, là một khung ảnh.
Cẩn Ngọc Trì nghiêng đầu.
Là tấm ảnh của cả hai được chụp dưới rừng hoa anh đào, cậu được anh bế lên, nhẹ như bông vậy, cậu từng hỏi có hay không nặng. Anh rất dịu dàng và yêu chiều bảo không, Cẩn Ngọc Trì tự đắc cười, khi đó cậu bảo anh nâng cậu lên một chút.
Để cậu vươn tay, thật cao, thật cao.
Đi hứng lấy những cánh hoa đang bay lất phất như mưa phùn trong ngày hạ, sau đó cậu nâng niu xòe tay ra, thả xuống đầu anh.
Trùng hợp nhất là lúc đó có một nhiếp ảnh gia đã chú ý đến hành động của cả hai, và chụp được khoảng khắc đó, trở về với thực tại. Cẩn Ngọc Trì rũ mi, cậu hạnh phúc cười, cũng có chút chua chát.
Nhưng rồi.
* Sầm!
Cẩn Ngọc Trì nghe thấy tiếng động, định hình được điều gì vừa mới diễn ra. Cậu mở to đôi mắt, đồng tử như tiểu miêu nhi ngạc nhiên, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc của cậu cứng đờ, cánh tay run rẩy chạm đến tấm ảnh bị mạnh mẽ gập xuống bàn.
Nhưng xuyên qua.
Cẩn Ngọc Trì đồng tử như muốn nứt ra, vươn tay cố góp nhặt những vụn kính, muốn cầm lấy tấm ảnh lên xem nó có hay không bị say xước. Cẩn Ngọc Trì chẳng thể chạm đến vật.
.....
Cậu không thể tin tưởng được mà nhìn anh, đối diện với cậu khi này là một đôi mắt lạnh băng, không chứa bất cứ cảm xúc gì ở bên trong đó cả.
Thời Niên Yến cười khẩy một tiếng.
“ Thật ghê tởm ”
Từng câu từng chữ rơi xuống.
....
Cái, gì?
Cẩn Ngọc Trì giống như đang nghe lầm vậy, cậu từ từ lùi lại, che tai, không phải. Tuyệt đối không phải....
Không phải....
Anh ấy sẽ không nói như vậy, ghê tởm, thứ gì chứ?
Bức ảnh, vẫn là.
Cậu?
Thời Niên Yến đứng lên, anh nhăn mũi, sau khi gỡ xuống cái mặt nạ đeo trên mặt, cảm xúc của anh thật sự rất vặn vẹo, lại nhiều thêm phần chân thật, giữa mày anh nhăn đến thật khẩn. Ngón tay phủi phủi sóng mũi, cọ nhẹ, vẻ mặt toàn là ghét bỏ, rõ ràng vô cùng.
Thời Niên Yến đảo mắt nhìn xung quanh, mọi nơi ngõ ngách trong căn phòng này đều là những thứ hương vị của Cẩn Ngọc Trì để lại, như một thứ phản cảm bị che giấu đã lâu, khi không còn bị đèn nén nữa, sẽ kích động mà bộc lộ bản chất hung tàn nhất ở đoạn thời khắc này.
Thời Niên Yến đang mang một đôi dép trong nhà, cậu đạp thật mạnh lên khung ảnh đã rớt xuống dưới đất. Khi vừa rồi gương tay gập nó xuống mặt bàn, lực đạo anh chẳng hề kiềm chế, điều rõ ràng thấy nhất chính là mặt kính va chạm thật mạnh, khiến nó rạng nứt.
Và rồi chênh vênh, nó rơi xuống dưới đất, lạch cạch thanh âm, Thời Niên Yến từ trên cao nhìn xuống, lại lần nữa hơi nâng chân và dẫm xuống thật mạnh, tiếng mặt kính lại lách tách lần nữa, mảnh vụn kính hoàn toàn bị vỡ thành những hạt cát.
Thời Niên Yến nghiền ngẫm vài giây, đôi mắt u ám không có một tia ánh sáng, nhìn ở một điểm vô định, bởi vì khi dẫm chân xuống khung ảnh của cả hai. Trong lòng anh hình như cũng có thứ trói buộc ấm áp gì đó, bị phá vỡ.
Anh rời đi khăn phòng cả hai từng ở chung, bóng lưng thất tha thất thiểu vài giây, rồi kiên định, đóng mạnh cửa phòng lại. Anh vặn tay nắm cửa, và khóa chốt nó, nhìn trong tay chiếc chìa khóa.
Cẩn Ngọc Trì cũng bị tiếng cửa phòng đóng mạnh làm cho thanh tỉnh, cậu thử đi xuyên qua tường, đứng ở trước mặt anh, Cẩn Ngọc Trì có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cậu là linh hồn. Vất vưởng và không ai nhìn thấy cậu cả, Cẩn Ngọc Trì vươn ra hai tay, muốn chạm vào gương mặt anh.
Dừng ở không trung, Cẩn Ngọc Trì chợt thấy anh lùi về sau một bước, lấy đà, và vứt thẳng chiếc chìa khóa ra khỏi cửa sổ.
Dứt khoát xoay người rời đi, Thời Niên Yến bóng lưng vẫn như cũ cao gầy, thong dong, nhưng trong mắt Cẩn Ngọc Trì. Nhiều thêm phần tuyệt tình.
Cậu mím môi, cắn chặt, nhưng là, một linh hồn, làm gì cảm nhận được cơn đau. Cẩn Ngọc Trì nhấp môi, khẽ cười, đôi mắt cậu trong suốt như đang khóc, cậu nhìn lên trời vẫn còn chút mây đen của cơn vừa vừa rồi.
Cẩn Ngọc Trì có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi.
Nhiều lắm.
Và ai, sẽ trả lời cho cậu nghe đây....?
Cẩn Ngọc Trì đau sót đến không được, cậu thầm nghĩ, linh hồn không giống thân xác phàm trần, nhưng sao vẫn đau đến thế này, cậu cũng chậm chạp đi theo hướng anh vừa đi.
Thời Niên Yến đi vào căn phòng cho khách, anh hoàn toàn mệt mỏi ngã xuống giường, để mặc cho bản thân còn đang mang đồ nhớp, có cả dép ở trên chân, bộ đồ đang cọ xát khiến anh khó chịu. Mà giấc ngủ của Thời Niên Yến quá sâu, chẳng thể vì thế mà thức dậy.
Cẩn Ngọc Trì lẳng lặng nhìn anh, cậu không muốn quan tâm anh nữa, không muốn.....
Thật sự.
Cậu nhìn quần áo anh đang mang, khi anh lật người, thật khó khăn, còn cả đôi tất, anh không đi tắm, bộ dạng này đi ngủ, với cái cơ thể của anh, thì cậu rất muốn xem thử. Anh sẽ tự hành hạ, đày đọa bản thân đến như thế nào đây.