Trần Duyên nhắm mắt dưỡng thần, từ tốn âm thanh hỏi " Đi đâu?"
"Nơi giải khuây!"
" Không đứng đắn?"
Trần Cửu phản bác, ngữ điệu vô cùng chắc chắn " Rất bình thường! "
Trần Duyên không thẳng đó từ chối, ngược lại thở dài " Đêm nay không được"
Trần Cửu não ngắn, lại lười suy nghĩ nhiều về lý do, có thể là hôm nay chú muốn trò chuyện tham luận với Thời Niên Yến như mọi khi chẳng hạn. Tự đưa ra lý do thuyết phục, Trần Cửu giọng điệu mềm mại, không muốn xa rời mà dụi dụi Trần Duyên " Vậy ngày mai thì sao? Chú, đi đi mà!"
" Chuyện này cậu nên đi ngỏ lời với Thời Niên Yến "
Trần Cửu ánh mắt sáng lấp lánh, bộ dạng chắc nịch đáp " Anh ta sẽ đồng ý!"
Trần Duyên " Về trước 12 giờ"
"Ặc...." Trần Cửu nghẹn ngào, rồi gào thét " Khônggggg....."
Mặc kệ Trần Cửu thế nào giấy giụa, thời gian đã được quyết định, không có quyền thay đổi. Quản nghiêm như vậy, vì Trần Cửu cùng Trần Hi chưa được thành niên, dù nghịch, dù phá nhưng phải có điểm dừng, hơn hết, Trần Duyên không phải không biết mấy thứ lặt vặt cả hai làm bên ngoài.
Hắn chỉ mắt nhắm mắt mở làm như không thấy mà thôi.
Trần Duyên nhìn đứa nhỏ bên cạnh.
Trần Hi lười biếng về giao tiếp, không cần mình trả lời thì quyết đoán câm miệng, nhuần nhuyễn thủ pháp đấm bóp chân cho chú, đôi mắt rất chuyên tâm, vài giây chớp một lần.
"Ngày mai hai đứa định làm gì, Trần Hi?" Trần Duyên bất chợt hỏi.
"Trường đua....." Khàn khàn tiếng nói bị chặt ngang.
Trần Hi trừng mắt.
"Đua?" Trần Duyên.
Trần Cửu ngượng nghịu đáp lại thay cho em trai " Là xem đua xe, xem thôi ạ "
" Ha ~ ha"
" Ah!"
"Làm gì??"
Trần Cửu buông khỏi miệng Trần Hi, phe phẩy bàn tay, bên trên chứa một đạo dấu cắn rất rõ ràng. Giận lại chẳng đánh được Trần Hi, thiếu niên nghẹn một bụng tức giận, run rẩy mắng "Trần Hi, em thuộc cầu à! Một lời không hợp là cắn người!"
Trần Hi im lặng nhìn Trần Cửu, trợn mắt khinh miệt.
Trần Cửu "....."
Ah! Nhóc con!
Trần Duyên nhìn cả hai chuẩn bị bổ vào nhau, phì cười một tiếng, rồi đứng dậy, quải trượng chống lên sàn gạch vang lên âm thanh cộp cộp khá vang vảng.
" Giờ cơm, mau lên " Hắn nói.
" Chú, không đợi Thời Niên Yến ạ?" Trần Cửu ấn chặt thân mình em trai dưới thân, nghe vậy ngóc đầu lên hỏi, sợi tóc hỗn độn chỉa nơi này, nơi nọ.
" Không cần "
Trần Cửu gãi má "Ò"
"Ya!"
Trong phòng khách lại vang đến tiếng thét của Trần Cửu, tiếng hùng hổ mắng người, và huỳnh huỵch đánh nhau không dứt.
Thời Niền Yến: ....woa
Engfa: Há há!!
Thời Niên Yến nhìn như khá hứng thú với cảnh tượng như thế này, không tiếng động và từ lúc nào đã xuống lầu.
Một thân áo thun ngắn tay, cỡ áo hưu nhàn màu trắng rộng rãi, từ kích cỡ và kiểu dáng không rộng không chặt, cùng với sự tự nhiên khi mang quần đùi Short kia. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết đây không phải lần đầu Thời Niên Yến ở lại.
Engfa ngủ một giấc, đến chán mới tỉnh dậy, nhìn hai thiếu niên biến thái lúc này vật lộn đập nhau, không hình tượng mà túm đẩu tóc Thời Niên Yễn cười khăng khặc.
Tiếng cười lây lan đến tâm tình căng chặt của Thời Niên Yến, anh cũng theo đó khì cười.
Hai thiếu niên dừng động tác, linh miêu to tròn và ấu trĩ nhìn nhau đấu trí đấu dũng, theo đó như đồng bộ, nhìn lại
Thời Niên Yến mà trừng anh.
Thời Niên Yến giơ hai tay "Khụ, anh không cười"
"Anh nói dối!" Trần Cửu chấp nhặt với lời này của Thời Niên Yến.
Anh còn có thể làm gì đâu, buông tay rồi hướng về phía nhà ăn, Trần Duyên đang ngồi ở bàn chủ vị, Thời Niên Yến tự nhiên ngồi bên tay trái hắn. Vào sau là Trần Cửu và Trần Hi, đầu xù tóc rối, bĩ khí và ngốc nghếch làm cả hai trông buồn cười cực.