Cải Trắng Trong Đất

Chương 4: Những ngày sau khi tôi chết đi (4)




Đá chân chống, dựng xe.

Cảng Bảo Nghi đặt xuống chiếc mũ ở đuôi yên xe, cầm lấy một đóa hoa hồng trắng mà bản thân đã mang theo, trông nó mới tơi tả xấu xí làm sao, đến gần chỗ của Thời Niên Yến. Cảnh Bảo Nghi nhìn thoáng qua anh.

Thời Niên Yến theo lẽ thường mỉm cười xã giao, khẽ gật đầu “ Chào, đã lâu không gặp ”

Đáp lại anh là tiếng cười lạnh được nghiến từ tận kẽ răng của Cảnh Bảo Nghi, Thời Niên Yến làm như không nghe thấy, nhìn gương mặt tiểu sói con đúng mực ủ rũ.

Anh còn khẽ vỗ nhẹ ở vai hắn an ủi.

“ Bớt đau buồn ”

“ Đừng chạm vào tao! ” Cảnh Bảo Nghi lập tức quát lên, giận không nơi nào phát tiết toàn bộ, gầm nhẹ rồi ghét bỏ hất tay của anh, hành động va chạm này không lớn, nhưng đều vào trong mắt của tất cả những quan khách tại đây.

Thời Niên Yến nụ cười vẫn chưa phai nhạt, anh chuẩn mực thu hồi tay, đặt trên di ảnh Cẩn Ngọc Trì mà vuốt nhẹ, hành động theo thói quen khi đang suy nghĩ gì đó. Cẩn Ngọc Trì mím môi, cậu biết Thời Niên Yến cùng Cảnh Bảo Nghi ở chung với nhau không tốt từ trước đến nay.

Một đánh hai đấm ba chửi lộn, không ai nhường ai.

Đến nổi cả tang lễ của cậu cũng không chừa cho anh mặt mũi như vậy....

Cẩn Ngọc Trì hơi chút dâng lên cảm xúc ghét bỏ, lại không thể làm gì, ấu trĩ mà nghĩ, Cẩn Ngọc Trì há mồm cạp ở trên đầu của Cảnh Bảo Nghi, hành động không mấy gì là mang tính sát thương, chỉ là để cậu trút giận một chút thôi.

Cảnh Bảo Nghi chợt lạnh gáy, hắn không đoán cũng biết ai kia đang bực tức việc thái độ của hắn dành cho Thời Niên Yến, tự giễu cười cợt, hắn thả xuống trước mộ cậu bạn của mình bông hoa tơi tả.

“ Tôi sẽ không để cho anh đạt được như ước nguyện! ” Lần nữa Cảnh Bảo Nghi nhìn đến Thời Niên Yến, nơi đáy mắt là lửa giận cao ngất ngưởng, Cẩn Ngọc Trì thấy được anh hơi nghiêng đầu, không nói cái gì cả.



Đáp lại Cảnh Bảo Nghi là sự thong dong tự tại, bộ dạng khiến hắn phát giận, nắm tay cấu vào nhau thật chặt, đau đớn đã hiện lên ở giữa mày, tiểu sói con vẫn chưa biết cách thành thục săn mồi, chăm chăm nhìn bóng lưng Thời Niên Yến rời đi.

Cẩn Ngọc Trì vỗ nhẹ đầu Cảnh Bảo Nghi, cùng Thời Niên Yến trở về nhà của mình.

Cũng không mấy ngoài dự đoán sau đó của Cẩn Ngọc Trì cho lắm, cậu nhìn thấy những kẻ mặt dày tự xưng là có dòng máu nhà họ Cẩn. Muốn chia chát gia sản và xin những cổ phần đang đứng tên Cẩn Ngọc Trì.

Lại nói về vấn đề di chúc khi ba mẹ Cẩn Ngọc Trì chết, 65% cổ phần, cực kỳ lớn lao và quan trọng, trong đó, để dễ bề quản thúc công ty, Thời Niên Yến được trao cho 20%, và là người đại diện chủ trì mọi sự ở công ty. Cẩn Ngọc Trì chỉ việc giữ vững 45% còn lại, là cổ đông lớn nhất, cậu chấp thuận việc anh dùng danh nghĩa cậu để xử lý mọi sự dễ dàng hơn.

Dần dà lâu dài, cổ phần đang ở trong tay cậu rất ít kẻ biết, chỉ còn Thời Niên Yến, giá trị con người bạc triệu trong thương trường.

Hạnh phúc của một tang gia?

Đúng là nên dành cho trường hợp này rồi, năm đó may thay ba mẹ sớm đã chuẩn bị di chúc. Họ ra về tay trắng, bây giờ họ hàng này đều nghĩ việc Cẩn Ngọc Trì tự sát là bởi áp lực quá lớn, di truyền từ bệnh thần kinh của mẹ, cho nên hẳn đã không chuẩn bị gì nhiều.

Bọn họ muốn lợi dụng lỗ hổng này để muốn được lợi về cổ phần.

Ha!

Đừng có mơ!

Cậu luật sư năm đó bấy giờ đã ở cái tuổi trung niên, từng trãi qua một lần gửi gắm của Cẩn gia giờ phút này nhìn khung cảnh quen thuộc, vẫn là những người nọ, vẫn là cậu trai trẻ tên Thời Niên Yến. Nhưng lúc này, chẳng còn bóng dáng của đứa trẻ Cẩn Ngọc Trì, nhà họ Cẩn chẳng thể vượt qua những tai nạn thương tâm, nói ra, cũng thật trùng hợp, nhưng sự việc rõ ràng được kiểm tra rõ ràng.

Không có mưu đồ hay ám hại gì cả, Khi Tất Thanh chậm rãi đặt trên bàn công bao của mình, lấy từ bên trong là những tờ giấy được đóng ấn kính cẩn, bên tai ồn ào bỗng chống yên lặng.



Người đang ông béo gần nhất đầu lông mày nhăn khẩn, không vui vẻ gì là bao “ Có cả di chúc? ”

Gã hỏi.

Khi Tất Thanh gật đầu, không mấy có cảm xúc gì đặc biệt trong câu trả lời “ Vâng, trước khi đại thiếu gia Cẩn Ngọc Trì mất, cậu ấy đã liên hệ cho tôi về di chúc rồi ”

Những kẻ nọ nhìn nhau dò xét.

Thời Niên Yến nghe vậy hơi hứng thú, dường như nên nói là hứng thú, bởi cũng không nghĩ đến Cẩn Ngọc Trì lại thâm tình đến vậy. Nếu không có di chúc đi chăng nữa, anh cũng sẽ giải quyết được việc này, bởi vì mọi việc đều đã nằm trong sự kiểm soát của anh, còn nếu không, thì đơn giản hơn.

Anh lại đỡ phải ra tay trấn áp những con muỗi muốn nhân cơ hội để hút máu này.

Nhưng là, Cẩn Ngọc Trì giống như đọc ra được một sự buồn bực và đáng tiếc trong mắt của anh!

Cậu mừng như điên mất, như chú chim hót líu lo, tíu tít ở bên cạnh anh mà hỏi han, dù biết chắc rằng sẽ không có được câu trả lời đâu. Nhưng cậu vẫn rất vui!

Cậu ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh, co lên chân, nơi ghế sopha thật rộng, Thời Niên Yến ngồi ở chủ vị, xoay quanh là họ hàng chưởng bối không mấy quen thuộc, Cẩn Ngọc Trì ôm lấy chân, tựa vào đầu vai anh, mỉm cười thật ngọt ngào làm sao.

Bất giác, nước mắt chậm rãi trượt dài, tí tách.

Nghe nói, linh hồn trước 49 ngày sẽ chưa rời đi mà sẽ ở trên trần thế, khi đó cậu không nghe hết. Chỉ đoán rằng, họ còn người nhớ thương, vướng bận với những thứ chưa thể làm và chưa kịp làm.

Nếu là như vậy, Thời Niên Yến, anh có nhớ em không?

Có....yêu em nhiều hơn hay không?