.....bởi vì không dám.
Cẩn Ngọc Trì lạnh mặt lại ngay khi anh cầm từ túi quần ra bao thuốc lá, cậu khoanh tay ‘ ..... ’ Anh thử châm hút tôi xem nào ( ︎ ᐛ )!?
Gương mặt cậu đen như mực, đứng chắn ở mũi chân anh, lúc này sương lạnh trong con ngươi cậu đang tích tụ dần lên tới đỉnh điểm, những điều trước đó anh làm rất có thể nằm trong mức độ Cẩn Ngọc Trì chấp nhận. Nhiều nhất là làm nhảm cho qua đỡ tức, xong đâu vào đó và chuyện thôi, nhưng nếu là hút thuốc, thì anh chết là cái chắc, cậu âm trầm thở ra một ngụm khí, lạnh lẽo u ám, ở góc độ từ trên cao nhìn xuống anh.
Biểu cảm điên tiết của Cẩn Ngọc Trì khi đang nhẫn nhịn, tựa như một con chó điên nhe nanh chuẩn bị cắn người. Thời Niên Yến trộm nhìn cậu, có hơi rén, nếu không phải dựa vào việc Cẩn Ngọc Trì lúc này đã chết, bản thân anh có thể tùy ý làm bậy, không thì hẳn là anh đã bị đại thiếu gia tẩn cho một trận lên bờ xuống ruộng rồi
Thời Niên Yến nho nhỏ chột dạ.
Trọng sinh sau còn là trận đòn đang chờ nữa kìa....
Cẩn Ngọc Trì xem anh chỉ ngậm thử chứ không có hút thuốc, hài lòng đánh cái hừ lạnh, thật may là anh còn nhớ, không có làm như vậy.
Thời Niên Yến híp mắt một hồi, chớp và lại mở, tựa như rất muốn ngủ, nhưng tinh thần lại tương phản, vô cùng tỉnh táo. Anh bất mãn mím chặt môi, cong lên một chân, cái khác duỗi thẳng tăm tắp, lưng toàn lực dựa ở cánh cửa phòng. Không dừng việc đùa nghịch trong tay chiếc bật lửa, vừa lúc ánh mắt anh hướng về phía cửa sổ. Xuyên qua cơ thể nửa trong suốt của Cẩn Ngọc Trì, Thời Niên Yến hơi nghiêng khẽ đầu.
Bầu trời không còn là đêm đen nữa, anh thẫn thờ nhìn như vậy, cho đến lúc sơ tình. Trời vừa rạng, nắng vừa lên, Cẩn Ngọc Trì kỳ dị nhìn bên ngoài đã đến sáng sớm, thầm than rằng thời gian, trôi qua cũng thật mau.
Chợt cậu thấy anh cầm điện thoại ra lướt xem vài giây, như là vực lên tinh thần vậy. Anh rút mẩu thuốc lá trên môi, tiện tay vứt đi ra bên ngoài, lung lay đứng dậy rời đi.
‘ Làm gì? ’ Cậu bắt đầu cảnh giác để đoán xem anh tiếp theo muốn làm cái gì, phiêu phiêu đi theo anh vòng quanh, thay đồ và xuống dưới nhà, Thời Niên Yến cứ vậy mang cặp sách và đi luôn.
* Sầm!
Tiếng cánh cửa nhà vô tình đóng cái rầm, để lại chiếc vong vẫn chưa ý thức được chuyện gì vừa mới đang diễn ra.
Cẩn Ngọc Trì “ ..... ”
Cái gì vừa xảy ra?
Tôi là ai?
Và đây là đâu.....?
Bên cạnh đại một cái Niên Niên, đâu rồi???
Nga..... cậu là vong, đây là nhà, người lại đi làm rồi.
Cẩn Ngọc Trì khe khẽ nhếch môi, bị chọc giận đến phải mỉm cười, cậu nhìn căn nhà cũng chẳng còn gọi là nhà này, nó thật giống một nơi dừng chân của anh vậy, hoặc là nói một khu khách sạn, thích thì về, không thì đi.
Có khi nào một ngày, anh sẽ không trở về nữa luôn không?
Cẩn Ngọc Trì không biết, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy không khỏe một chút nào cả, cảm giác tâm tình cậu từng chút một xuống dốc, và rồi âm u khác thường.
Bắt đầu cho một cuộc chờ đợi nữa.
Một ngày cứ vậy trôi qua, Cẩn Ngọc Trì ngồi chờ đợi anh trở về nhà, yên tĩnh ngồi trên sopha, đôi mắt lúc này dán chặt vào chiếc đồng hồ, không biết vì sao, mấy hồi cậu cùng anh bên nhau, thời gian trôi qua rất mau. Nhưng khi nơi này chỉ còn một mình cậu, Cẩn Ngọc Trì ngồi chờ ở đây, không có việc gì để làm, không thể đọc sách, không thể giao tiếp cùng ai.
Chậm rãi đơn độc.
Tình cảnh như vậy không điên cũng bị bức cho điên!
Cẩn Ngọc Trì cứ chờ vậy cho đến đêm, rồi chuyển dần đến sáng, trôi qua một ngày, Thời Niên Yến không trở về nhà, lần đầu tiên cũng không phải cuối cùng một lần, Cẩn Ngọc Trì thô bạo cắn môi, cậu khí tức càng cổ quái hơn, nhấc mông khỏi sopha, cậu mang tâm trạng nghẹn ứ này đi dạo quanh quanh trong căn biệt thự, đi không một nơi cố định nào cả.
Xuyên qua vách tường, Cẩn Ngọc Trì chậm rãi nhìn những vật cũ chưa bị vứt đi, lớn nhỏ có đủ trong mọi ngóc ngách, còn có những thứ giữ lại còn đó, trước cả khi Thời Niên Yến được nhận nuôi. Và những thứ sau đó xuất hiện khi có anh.
Khi cậu nhớ về những kí ức đã lâu và phủ lên đó lớp bụi mờ, Cẩn Ngọc Trì như luôn có cảm giác gì đó rất quái lạ, chính cậu cũng chẳng rõ nơi nào quái.
Cẩn Ngọc Trì suy nghĩ không ra điều mình đang muốn tìm kiếm, một vòng trung khúc, cậu thôi không xem nữa, lung tung đi dạo, rồi thế nào, trở về trong phòng ngủ tạm thời của anh. Thời Niên Yến sau cái ngày khóa và vứt đi chìa khóa ra ngoài ban cửa, anh cư trú tạm thời ở nơi này.
Đầu tủ là một bình nước và lọ thuốc chưa định hình rõ là thuốc ngủ hay an thần, Cẩn Ngọc Trì tức tối hất tay, mặc dù biết như thế nào nó cũng bị xuyên qua thôi. Nhưng Cẩn Ngọc Trì chướng mắt nó, vẫn nhịn không nổi cục tức này mà đổ lên nó trút giận, lại không giống mọi khi.
Cẩn Ngọc Trì thế nhưng đánh bay được lọ thuốc!
Tiếng vang khe khẽ, cậu đôi mắt hơi mở lớn khi thấy được thứ thuốc lăn lông lốc trên sàn, cơn giận bị chính điều này xoa dịu đi phần lớn. Cậu không giấu nổi cơn sung sướng đang dần dâng lên, gấp không chờ nổi muốn nghiệm chứng lại.