Cẩn Ngọc Trì thật muốn phát giận lên đạp chết cái thứ điện từ ngăn cản cậu tiếp cận đến anh, chạm vào anh, nhưng vấn đề ở đây là cậu cũng không biết làm thế nào để phá cái thứ này đi cả!
Tích tụ cảm xúc buồn bã bị thứ này giật cho một cái làm tiêu tan đi không ít.
Cẩn Ngọc Trì một bên quằn quại chửi mắng cái thứ bức tường ngăn cách, một bên còn trộm nhìn sắc mặt Thời Niên Yến xem có hay không trở nên tốt một chút. Một phần nào đó còn nho nhỏ, nho nhỏ.... nhịn không được cảm thán.
“ Niên Niên của em lại gầy đi rồi, không xinh đẹp, phải làm sao đây, thế thì em sẽ không yêu anh đâu ”
“ Niên Niên ”
“ Niên Niên ~ ”
Cậu nhỏ giọng gọi khẽ, chạm nhẹ tay lên đầu vai anh, đầu khẽ gối trên mu bàn tay mình, nhìn trong gương không hề có hình bóng của cậu, mà chỉ phản chiếu một mình anh mệt mỏi ngược ở trong gương như vậy, Cẩn Ngọc Trì mệt đến muốn mệnh. Cậu không biết anh khi nào mới thấy được cậu đây.
Anh chắc chắn rất nhớ cậu, Cẩn Ngọc Trì không nghĩ cũng biết anh vô cùng, vô cùng nhớ cậu!
Lại sớm một đoạn thời gian nữa, cậu sẽ như những linh hồn cường đại trên phim, anh chắc chắn sẽ vui lắm cho mà xem. Nhưng trước đó, cậu phải dọa cho anh một trận ra trò, để trả đũa những gam thịt cậu nuôi dưỡng bấy nhiêu lâu nay bị anh làm mất.
Và những ngày về sau, sau bốn mươi chín ngày, Cẩn Ngọc Trì không biết bản thân có rời đi anh hay không, cậu nghe ông ngoại kể lại rằng, nếu linh hồn tồn tại quá lâu mà không sang kiếp mới, chấp niệm ở lì nơi trần thế, điều đó đồng nghĩa với việc oán khí sẽ trở nên nặng hơn.
Phải tránh đi truy bắt của âm sai, tránh đi sự truy tung của địa phủ, việc đầu thai sẽ càng trắc trở.
Cẩn Ngọc Trì không dám tự mình đánh cược chút nào cả, cậu biết mình không thể từ bỏ, đi ngược với quy luật của cõi âm, người chết. Đúng là cậu có mộng tưởng sẽ chờ đợi anh đến già, đến khi anh chết đi. Cậu sẽ chờ đợi anh cùng nhau, gặp lại và hướng đến luân hồi mà đi.
Nhưng đời mà, có thứ gì giống với suy nghĩ của ta.
Cẩn Ngọc Trì không dám nghĩ đến lúc anh gặp được người mới, nhìn anh tay trong tay và được người mới quản thúc anh. Càng không dám tưởng đến việc Thời Niên Yến sẽ có một mặt ôn nhu, đối xử dịu dàng với người mới.
Cậu không dám.....
Cũng không nghĩ muốn anh sống trong sự áp lực mãi như thế.
Cậu đã chết, đã không còn liên quan gì đến anh, tại sao cảm giác ghen ghét và quan tâm ngày một trầm trọng hơn như thế này?
Cẩn Ngọc Trì hạ mi, cầu nhìn vòi nước đóng hờ, vẫn còn vài giọt đang nhỏ lách tách xuống bồn rửa mặt màu trắng ngà, trong phòng tắm rất yên ắng, tiếng động nhỏ cũng có thể nghe ra được. Giọt nước nhỏ xuống, nước sóng sánh rất nhỏ, rồi lắng đọng, lại có giọt nước phá vỡ sự yên bình đó.
Một vòng lập vô hạn, Cẩn Ngọc Trì tức giận, cũng không thể làm gì, cậu nhìn mặt nước bị nhiễu loạn, thứ vòng lập này gần như là sự miêu tả của tâm tình của cậu những ngày này.
Sau khi chết, cuộc sống anh thật tệ hại làm sao, nó khiến em bực mình lắm đấy!
Cẩn Ngọc Trì vừa nghĩ, chưa kịp bạo phát tính tình quay sang chửi Thời Niên Yến, đã bị hành động tiếp theo của anh làm cho nghẹn trân trối. Cậu thản thốt một câu, thẹn thùng giống cô vợ nhỏ ngây ngô mà giơ hai tay lên che mắt của mình đi.
Tinh nghịch chừa ra khe hở nhỏ xem xem cơ thể trần nửa người của anh, Thời Niên Yến chậm rãi xoay người tránh khỏi nơi gương phản chiếu, thật mẫn cảm đưa lưng về phía Cẩn Ngọc Trì.
Trì Trì bất mãn bỉu môi “ Trên người có chỗ nào em chưa thấy đâu, đã vậy giờ còn gầy sơ gầy xác, ma mới thèm nhìn anh! ”
Sau đó Cẩn Ngọc Trì ở trong lòng thầm biện hộ ‘ Dù gì thì mình cũng là ma ời, mình đúng là thèm anh ấy thật hì hì ’
Lại theo KPI mỗi ngày đặt ra, Cẩn Ngọc Trì không liêm sỉ đi xem cơ bụng anh.
Hơi nước bốc lên ầm ập, ấm áp thoải mái rửa trôi đi một phần sự mệt mỏi trong người, Thời Niên Yến mắt như có như không đảo đến cái vong linh không biết xấu hổ đang nhìn chằm chằm xem anh tắm.
Uy! Nước miếng!!
\=\=
Thời Niên Yến không rảnh phân nhượng với chiếc vong không có tiết tháo là Cẩn Ngọc Trì, anh bật nước ấm xối xuống người, sợi tóc trát ra sau đầu bị tưới cho dán trước trán. Anh thở ra một hơi rồi mới ngửa đầu lên và nhắm mắt.
* Tí tách
Một giọt màu đỏ nhỏ xuống nền sàn trơn trượt nước và bọt dầu gội.
Anh nghe thấy Cẩn Ngọc Trì hét lên, giống như đang kích động, trước mắt bản thân hơi đen đi một chút, Thời Niên Yến thở dốc, nặng nề cơ thể nhũn ra. Anh loạng choạng lùi về sau, vòi hoa sen che chắn bằng một tấm kính mờ, khi Thời Niên Yến lùi về sau. May rằng có nó chống đỡ, hòa hoãn lại vài phút, anh bỗng sờ sờ nơi mũi, ướt át và nóng.
Bất chợt nhìn xuống, Thời Niên Yến phì cười, hóa ra là chảy máu mũi.
Anh không việc gì lau đi vết máu, Cẩn Ngọc Trì sợ muốn chết, cậu sợ anh sẽ ngã khụy ngây tại lúc này. Anh ngất đi cậu phải làm sao đây nha, cậu còn yếu lắm, không kéo anh được, và nếu anh ngất đi, ngủ một đêm ở phòng tắm, anh lại cảm thêm nữa thì sao.
Cẩn Ngọc Trì bối rối nhìn anh lau lau đi máu mũi.
Cậu cắn răng, thô bạo vươn tay đến chạm má anh, cỗ điện lực kia mãnh liệt giật lấy cậu.
“ Ah!! ”
QAQ!!
Đau đau đau!!!
Cẩn Ngọc Trì một giây trước còn kiên định muốn chịu đựng, một giây sau đã túng túng, rụt tay bản thân trở về, hai mắt đẫm lệ thổi thổi bàn tay đang vươn lại cỗ tê dại không tên.
Ô! Bắt nạt ma vừa vừa phải phải thôi!!