Vì cái gì.....?
Mọi chuyện lại diễn ra đến sự trạng như hôm nay, như một con ngựa hoang được thả ra, chạy loạn trong xa mạc mênh mông, chẳng thể chờ đến một vùng cỏ xanh, mà đón chờ nó là cái chết trên sa mạc hoang nóng. Đôi mắt dừng ở đường chân trời, đón nhận cái chết tức tưởi với nhiều loại cảm xúc khác nhau.
Một chốc thân thể bị bòn rút, trở nên lạnh thấu, Cẩn Ngọc Trì xỗng xoài ngồi bệch trên sàn phòng tắm. Nâng khẽ mi, mơ màng nhìn thấy ở cổ tay mình có một vệt cắt thật sâu, máu tươi hòa cùng dòng nước đỏ thẫm một màu lõng bõng. Mi mắt nặng trĩu, giây trước trầm trọng mệt mỏi, giây sau một nhắm, mở mắt, cả người nhẹ hẩng đi một nhịp.
Cậu tự sát.
Đúng vậy.
Là tự sát, nhưng là vì ai mà dẫn đến ngày hôm nay đây.
Tại cậu, vẫn là....
Lỗi do anh?
Cẩn Ngọc Trì không biết, nhưng những gì kí ức phản hồi lại cho cậu thấy, mọi sự, đều là do cậu.
Đều là do cậu.
Linh hồn rời khởi thể xác, một vong hồn vất vưởng trên trần thế, chẳng còn ai nhớ thương, Cẩn Ngọc Trì vẫn còn có một sự chờ mong, dù thế giới này đã quay lưng với cậu, nhưng xin anh, hãy nhớ đến em.
Cẩn Ngọc Trì bị vây hãm ở căn phòng tắm, lạnh lẽo, nơi lòng ngực không có trái tim lúc này trống rỗng, đầu óc cậu cũng mờ mịt, hai mắt vô hồn cùng trống rỗng nhìn cơ thể mình trở lạnh, cứng đờ. Máu bị hòa tan với nước ở bồn tắm, ghê tởm, nếu linh hồn Cẩn Ngọc Trì có thể ngửi được, hẳn là đã buồn nôn với thứ tởm lợm của máu tươi này.
* Lộp cộp.
Tiếng bước chân dồn dập.
Cẩn Ngọc Trì cằm tựa ở đầu gối liền nâng lên, đầy mong chờ nhìn chằm chằm cửa, nơi đáy mắt hiện lên tia sáng.
* Cạnh!
“ Cẩn - Ngọc - Trì! ” Tiếng gằng giọng không mấy dễ nghe “ Cậu....! ”
Lời chưa đầy đủ, Cẩn Ngọc Trì biết đó là lời trách móc, nhưng như vậy thì đã sao, cậu nở nụ cười chua chát, cậu đã chết mất rồi, nếu anh có la mắng cậu. Hay bỏ rơi cậu, thì cậu cũng đã chết.
Cậu bây giờ là một linh hồn, dù anh có ghét bỏ cậu đi chăng nữa, cậu cũng sẽ cố chấp muốn bám lấy anh không buông.
Cho đến khi linh hồn tan biến, cho đến khi linh hồn nguyên về cội nguồn.
Cho đến khi....
Cho đến khi.....
Cẩn Ngọc Trì đứng lên, cẩn trọng nhìn ngắm người đàn ông của mình, vẫn là gương mặt lạnh lùng đấy, một kiếp sống của cậu là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, chỉ có thể dùng những từ ngữ phàm tục để diễn tả Thời Niên Yến, chính là đẹp.
Soái đến động lòng người.
Cẩn Ngọc Trì tham lam nhìn Thời Niên Yến, giơ tay, trong suốt linh hồn chạm vào anh, nhưng chỉ sờ đến mảnh hư vô, chạm không đến, còn nhè nhẹ cỗ điện lưu tê dại, Cẩn Ngọc Trì mẫn cảm thu hồi tay, chẳng kịp nghĩ gì nhiều, xa xa nhìn anh.
Anh sẽ có cảm xúc gì....?
Sẽ đau buồn, hay là, những cảm xúc che giấu nào đó?
Thời Niên Yến khựng lại với cảnh tượng trong phòng tắm, anh hơi mím môi, mặt vô biểu tình, bước chân vẫn thong dong đi đến chỗ của Cẩn Ngọc Trì, anh sờ soạng mạch đập, độ cứng đờ của xác chết và thời gian tử vong.
Khi đã chắc chắn việc Cẩn Ngọc Trì đã chết thấu, môi hơi cong nhẹ lên.
Linh hồn Cẩn Ngọc Trì bên cạnh thấy được nụ cười thần bí của Thời Niên Yến, linh hồn giống như rơi vào hầm băng. Giống như còn đang ở gào thét, cậu yên lặng nhìn anh chậm rãi thu hồi nụ cười.
Tựa như chỉ là cậu nhìn lầm, hoa mắt mà thôi...
Rút cánh tay đang cắm trong bồn nước, không có lau khô, mà là nhấc bỗng lấy cơ thể cậu chạy ra ngoài, dáng vẻ anh hấp tấp lo sợ. Nhưng trong đầu cậu lúc này chỉ toàn là hình ảnh anh cười, nụ cười đó, khinh miệt và châm chọc.
Cỡ nào trào phúng.....
Cẩn Ngọc Trì giống như đang sờ soạng đến một đầu mối nối của bí mật quan trọng nào đó, cậu đi theo phía sau của Thời Niên Yến.
Những thứ sau đó, trôi qua rất nhanh, cũng không có một chút sơ hở nào cả, Thời Niên Yến đưa cậu đến bệnh viện, phán định tử vong, là tự sát do trầm cảm.
Đám tang thật lớn, Cẩn Ngọc Trì nhìn thấy anh khóc, cậu mặc dù đã chết, nhưng thứ gì đó vẫn làm lòng cậu quặng đau.
Đừng khóc.
Anh đừng khóc.
Thời Niên Yến nào nghe thấy lời cầu khẩn từ một linh hồn là cậu.
Quay quanh anh, gọi rất nhiều lần, an ủi đến mức nếu là con người, cổ họng cậu sẽ hỏng mất, dù biết là không thành công, cứ vậy, Cẩn Ngọc Trì dần yên lặng nhìn anh, mệt mỏi thiếp đi một chốc, giống như có một âm thanh khoáy động.
Cẩn Ngọc Trì mở trừng mắt, thấy được một kẻ đang nắm lấy cổ áo Thời Niên Yến, cậu hốt hoảng, đứng lên rất vội, muốn gỡ tay kẻ nọ, lại trơ mắt nhìn thấy anh bị đấm ngã xuống mặt đất.
“ Đều là tại mày hại chết em ấy! ”
Cẩn Ngọc Trì nghe kẻ nọ gào rống lên, trách móc Thời Niên Yến, giáng xuống những đòn nặng nề, mà anh ấy cũng cam chịu để bị đánh, hai ba hạ đấm đến. Thời Niên Yến vô lực chống cự, cánh tay ngăn chặn ở trước đầu, cản bảo vệ đang muốn đến cản người đàn ông đó.
Cẩn Ngọc Trì nhận ra kẻ gào khóc kia là ai, Minh Hoàng Diệp, cái tên đã rất lâu chưa từng xuất hiện trước mặt cậu. Cậu cũng chẳng nhớ nổi kẻ này là ai cho lắm, lúc trước ở sau lưng cậu, bảo vệ và chiều theo những trò vô lại của cậu.
Hắn ta là người phụ tá mà cha cậu dạy dỗ, cũng là họ hàng xa mà cha cậu nâng đỡ, Cẩn Ngọc Trì lo lắng cho Thời Niên Yến, cũng có thời gian để nghe và quan sát kỹ càng về Minh Hoàng Diệp. Đã lâu không gặp, hắn đã thành thục hơn, giờ khắc này cậu chỉ thấy sự tức giận khó kìm dữ được của hắn.
Minh Hoàng Diệp càng hiện rõ sự điên cuồng, vô cớ đánh Thời Niên Yến, tương phản trái ngược như thế, phần sai của cán cân trong mắt người qua đường, đều nghiêng về Minh Hoàng Diệp.
Hắn dừng tay, đôi mắt đỏ ngầu những tia máu, tóm lấy cổ áo Thời Niên Yến mà xách lên.
“ Khụ! ” Anh ho khan, phun ra một ngụm máu trộn lẫn với nước bọt, nhếch môi cười khẽ, mi khẽ run rẩy bởi miệng vết thương ở môi bị rách ra một đạo nhỏ, nước bọt có chứa muối mặn, chi chích đau, thật âm ỉ, Thời Niên Yến vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh “ Thật....xin lỗi ”
Âm thanh khản đặc có phần tự trách, như vậy, càng khiến con thú bên trong Minh Hoàng Diệp giẫy giụa khỏi xích sắc, muốn vồ đến xé toạc Thời Niên Yến.
Lần này nhưng không được như ý nguyện, bảo vệ kịp thời chạy đến lôi thẳng dậy Minh Hoàng Diệp, bị hai tên bảo vệ đè chặt, Minh Hoàng Diệp gân cổ chửi mắng Thời Niên Yến.
“ Giả tạo! Mày trưng vẻ mặt đó cho ai xem hả! ”
“ Đều là âm mưu của mày! ”
“ Một đứa con hoang được ba mẹ Ngọc Trì nhận nuôi! Bạch nhãn lang! ”
“ Đến cả em ấy mày cũng không buông tha! Em ấy chỉ mới 23 tuổi! Mày có còn là người hay không! ”
Đối ngược với sự mắng chửi của Minh Hoàng Diệp, Thời Niên Yến bị đỡ lên một bên, nhìn hắn trách móc chính mình, cam chịu không nói gì cả. Bởi bản thân anh vốn không phải máu mủ ruột thịt của nhà họ Cẩn.
Vẻ cô đơn hiu quạnh kia chọc nhiều người thương tiếc, họ chỉ chăm chăm vào một câu ‘ con hoang ’ mà Minh Hoàng Diệp đang mắng. Bởi cũng là Thời Niên Yến quá giỏi giang, còn gánh vác công ty không sụp đổ, mà Minh Hoàng Diệp không khác gì tên gây sự đang vô cớ kích thích Thời Niên Yến.
Bọn họ chung nhau cắm vài lời bênh vực anh.
“ Sao lại có người nói năng khó nghe đến vậy? ”
“ Cậu ta là ai và có cái quyền gì lên tiếng ở đây? Rõ ràng là Cẩn Ngọc Trì hoạn bệnh trầm cảm, nghĩ quẩn nên tự sát, Thời Niên Yến có vấn đề gì trong chuyện này? ”
“ Đúng vậy! Kẻ gây sự đừng ở đây náo loạn! Quy tắc có hay không, đây là tang lễ của người đã khuất, đừng ở đây gây nhiễu loạn! Đuổi ra ngoài mau lên! ”
Bảo vệ nghe theo đám đông phản ánh, không còn cách nào mà đêm Minh Hoàng Diệp đang giẫy giụa ném ra khỏi nơi đang tổ chức tang lễ. Khi hắn vô tình chạm mắt với Thời Niên Yến, nụ cười đắc thắng thoáng qua cố để hắn thấy.
Minh Hoàng Diệp ngộ ra....
Bản thân giống như, rơi vào cái bẫy của Thời Niên Yến.
“ Hmm ” Thời Niên Yến banh khẩn khuôn mặt, nén xuống nụ cười của mình, cúi đầu nhận sai với quan khách, và muốn đi xử lý vết thương.
“ Làm phiền các vị đã xem phải náo nhiệt, tôi xin lỗi, mong các vị đừng trách ”
Mọi người đua nhau nói lời khách khí, để anh rời đi linh cữu không chút nghi ngờ.
Chỉ có Cẩn Ngọc Trì....
Luôn chú ý đến trạng thái bất thường của anh, kể cả nụ cười khiêu khích khi lừa được Minh Hoàng Diệp vào tròng để lấy được sự thông cảm, tạo dựng nên một mối quan hệ ngầm giao hảo trong thương trường.
Tất cả những thứ đó đều rơi vào mắt Cẩn Ngọc Trì, không để sót một cái nào.
Cẩn Ngọc Trì rùng mình khi nghĩ đến lời nói của Minh Hoàng Diệp, liệu có phải, việc mọi thứ đều đã sẵn nằm trong kế hoạch của anh ấy?