Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 689:  Một đạo bạch quang đột nhiên từ trong miệng nó bay ra! 




Một đạo đại kích đó dài chừng hơn ba trượng, toàn thân đều là phù văn thần bí... 

 Đây đã là một trong những thủ đoạn dưới đáy hòm của hắn! 

 Cho dù con cóc này là một con hung thú chân chính, cũng phải khiến nó một kích là chết! 

 - Chít chít... 

 Cùng lúc đó, Kim gia trong Bát Hoang cấm trận cũng đã gấp tới hai mắt bốc hỏa. 

 Nó vốn là đã nhắm chuẩn cơ hội mới ra tay, nhân lúc Phương Nguyên thân chịu trọng thương, lại bị Thôi gia Đạo Tử áp chế mà đoạt lấy Lôi Linh Bất Tử Liễu của hắn, lại không ngờ rằng hắn ở trong cấm trận trốn lâu như vậy, người bên ngoài vẫn không thể tiến vào hỗ trợ, đổi thành nó và Phương Nguyên hai người đọ sức với nhau, mà trong quá trình đọ sức này, nhục thân của nó vốn đã suy yếu, làm sao có thể thực sự đọ được với Phương Nguyên? 

 Điều này khiến trong lòng nó quýnh lên, gân cổ kêu to, chấn cho hư không chung quanh cũng run rẩy. 

 Một gốc Bất Tử Liễu trong cơ thể Phương Nguyên đó không ngờ bị nó kéo ra được nửa đoạn rồi! 

 Trên cành của Bất Tử Liễu, rõ ràng có thể nhìn thấy một sợi tơ hồng, loáng thoáng, một đầu khác thì ở trong cơ thể quái thai kia. 

 Sợi tơ hồng này như có như không, vốn vô cùng bí mật. 

 Nhưng khi quái thai này dùng hết toàn lực mà kéo, nó vẫn lộ ra rồi! 

 Nó lúc này, cũng đã bất chấp tất cả, muốn nhân lúc Thôi gia Đạo Tử xuất thủ mà đoạt Lôi Linh của hắn... 

 ... 

 Ầm ầm... 

 Đại kích màu đen trên đỉnh đầu Thôi gia Đạo Tử đã ngưng tụ ra lực lượng vô cùng, từng tầng khói đen tán phát ra, ngay cả hư không chung quanh cũng phải chịu ảnh hưởng, vặn vẹo từng trận, khó có thể tưởng tượng, nếu một kích này mà đánh ra sẽ mạnh tới mức nào! 

 - Hả? 

 Nhưng cũng vào lúc hắn sắp sửa đánh ra đại kích, đột nhiên lại ngẩn ra. 

 Ngay phía trước cấm trận, con cóc đó bỗng nhiên hơi xoay người, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía hắn! 

 Thôi gia Đạo Tử đột nhiên cảm thấy có chút không đúng... 

 Từ xa nghênh đón hai mắt đờ đẫn của con cóc đó, hắn cảm thấy một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm. 

 Điều này khiến hắn không chút do dự, đột nhiên tay áo phất một cái, bay nhanh ra sau. 

 - Vù! 

 Nhưng cũng đúng vào lúc này, con cóc đó bỗng nhiên há miệng! 

 Một đạo bạch quang đột nhiên từ trong miệng nó bay ra! 

 Tốc độ của bạch quang đó vô cùng đáng sợ, giống như phi kiếm, nhưng so với phi kiếm lại nhanh hơn vô số lần, lực lượng bên trên cũng cường đại hơn vô số lần, vừa bay ra khỏi miệng liền nhắm thẳng vào Thôi gia Đạo Tử đang đào tẩu, giữa nó và Thôi gia Đạo Tử còn có vô số tu sĩ, nhưng một đạo bạch quang đó dường như có linh tính của bản thân mình, vòng qua mọi người, hướng thẳng tới Thôi gia Đạo Tử đó mà bay tới! 

 - Ngươi dám... 

 Thôi gia Đạo Tử lúc này, tâm thần cũng kinh hãi, liều mạng ném đại kích màu đen trong tay ra. 

 Ầm... 

 Đại kích màu đen ngưng tụ vô số lực lượng đó nghênh đón bạch quang, sau đó liền nhìn thấy, đại kích màu đen đó đột nhiên liên tiếp thoát phá, tỏa ra tầng tầng khói đen, sau đó thì bạch quang từ trong khói đen bay ra. 

 Lực lượng đó dường như không yếu đi nửa phần, trong khoảnh khắc đã tới trước người Thôi gia Đạo Tử. 

 - Phập... 

 Thôi gia Đạo Tử căn bản không kịp né tránh, liền đã bị đạo bạch quang đó xuyên qua ngực, hơn nữa không chỉ là ngực, nửa người đều bị lực đạo mãnh liệt ngưng tụ trên bạch quang đó chấn vỡ, trên áo choàng trắng tới chói mắt, tuôn ra một mảng vết máu. 

 - Thôi công tử... 

 Trong hư không xung quanh, tất cả mọi người đều ngây ra, cơ hồ là không dám tin vào một màn trước mắt. 

 Trong nhất thời, bọn họ đều cảm thấy sau lưng lạnh toát. 

 Đạo bạch quang đó hiện giờ đã bay về trong miệng con cóc, bụng nó cũng hóp vào, vẫn là như vậy, ánh mắt đờ đẫn ngồi trên mặt đất, không nhúc nhích, nhìn thì không có nửa phần cảm giác nguy hiểm, nhưng một màn bạch mang này xuất hiện lại thật sự khiến người ta khó có thể quên được. 

 - Quả nhiên không hổ là Kim Tướng Lôi Linh có lực công kích mạnh nhất. 

 Ngay khi bạch mang đó một phát đánh cho Thôi gia Đạo Tử trọng thương, trong Bát Tuyệt Cấm Trận, Phương Nguyên cũng vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng. 

 Hắn vừa rồi cảm ứng được theo công kích chung quanh đánh vào trên người con cóc càng lúc càng nhiều, trong cơ thể con cóc đó dường như cũng ngưng tụ ra một loại lực lượng không tầm thường, thế là vào thời điểm mấu chốt, liền thử thôi động loại lực lượng này, chỉ có điều, hắn cũng ngàn vạn lần không ngờ, loại lực lượng này lại mạnh tới như vậy, bạch mang vừa xuất hiện, Thiên Đạo Trúc Cơ cũng không thể ngăn cản. 

 Mà vừa như vậy, ngoài cấm trận, các tu sĩ đều đã hoảng sợ vô cùng, liều mạng thối lui ra phía ngoài, ở chung quanh cấm trận tránh ra một mảng không gian rộng, mỗi người đều trợn to đôi mắt hoảng sợ nhìn con cóc đó, bộ dạng giống như là thấy quỷ thần. 

 Hiện giờ, Phương Nguyên ở trong, lập tức có được một cơ hội tốt. 

 Mấu chốt hơn là vừa rồi nó đã lộ ra. của mình... 

 Nó rất muốn mau chóng đoạt lấy Bất Tử Liễu của Phương Nguyên, đến nỗi đã lộ ra cả ám thủ mà Kim Lão Thái Quân che giấu. 

 - Ngươi vừa rồi chơi vui lắm nhỉ? 

 Phương Nguyên cười lạnh một tiếng, đột nhiên bay lên, ngọn giữa và ngón trỏ dựng lên khép lại, hóa thành một đạo kiếm quyết, chém nhanh về phía sau.