Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 686: Đạo Lôi Linh cuối cùng (1)




- Chít chí...

Đống thịt nát đó vốn là nhân lúc Phương Nguyên bị thương nặng, mới đánh bạo hiện thân, muốn đoạt đạo cơ của Phương Nguyên, nhưng không ngờ Phương Nguyên lại còn có thuật phòng thân bực này, cũng cảm thấy khẩn trương, kêu loạn lên, sau đó dùng hết khí lực, muốn kéo Bất Tử Liễu về phía mình, bên trong đống thịt nát đó, không ngờ mọc ra một cái miệng rộng đầy răng nanh, muốn nuốt Bất Tử Liễu vào trong miệng...

- Nếu ngươi không hiện thân, ta thực sự còn không biết phải đối phó ngươi như thế nào!

Cho tới lúc này, hắn mới hai mắt lạnh lùng, nhìn về phía quái vật đó, trong ánh mắt là sát ý chưa từng có:

- Hiện giờ, ngươi cuối cùng cũng không nén được mà hiện thân, ta cũng tiện trừ hậu hoạn vĩnh viễn, chân chính luyện hóa Bất Tử Liễu này.

- Đúng là người cẩn thận, phương pháp giữ mạng không ngờ lại nhiều như vậy.

Mà trong không trung, Thôi gia Đạo Tử nhìn thấy một màn này, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, theo trực giác cảm thấy đạo cơ vị này trước mắt này có chút khó chơi. Thân mang thần thông cường đại như: không ngờ còn lưu lại biện pháp giữ mạng như Bát Tuyệt Cấm Chế, cũng khiến hắn có chút bất ngời

-Ẩm!

Nhưng hắn cũng không quá bận tâm, cười lạnh một tiếng, liền điều khiển cuồng phong gào thét mà đến, mấy chục hư ảnh đạo binh từ trên trời hạ xuống.

Rắc rắc...

Chỉ thấy một mảng gió lạ liên miên, giống như ác thú, đánh vào trên một mảng cấm chế đó, chấn cho thiên địa lay động.

Lần này, Thôi gia Đạo Tử rõ ràng đã dùng hết toàn lực, lại không ngờ, sau khi đánh vào trên linh quang của những cấm chế ở trước người Phương Nguyên, liền thấy những linh quang đó run rẩy không thôi, nhưng không ngờ lại không vỡ ra, ngược lại là hai tòa núi lớn ở bên cạnh Phương Nguyên lại ầm ầm rung động.

- Hả?

Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử lạnh lùng, đã nhìn ra sự huyền diệu.

Bò lên Phương Nguyên đó quái thai đó quấn lấy, cố tình trốn vào trong sơn cốc đó, cũng là cố ý lựa chọn, thứ nhất hai núi cạnh nhau, có thể đảm bảo sau lưng và trái phải hắn đều an toàn, thứ hai, hắn gắn liền cấm chế và hai tòa núi lớn này lại với nhau, vừa có thể phòng ngừa phòng ngừa người am hiểu thổ độn lặng lẽ từ phía sau mò tới xuống tay với hắn, cũng có thể chuyển dời đến lực lượng cấm chế chuyển dời đến trên hai tòa núi lớn!

- Ha ha, chỉ là cấm pháp bực này mà cũng muốn ngăn cản ta à?

Thôi gia Đạo Tử phát hiện biến cố này, lại lạnh lùng bật cười:

- Ta sẽ đánh nát cả hai tòa núi lớn đó cho ngươi xem!

Trong tiếng quát khẽ, hai mắt hắn lờ mờ biến sắc, ẩn hiện một cỗ sương mù mịt mùng.

Sau lưng hắn, hư ảnh các loại binh khí hiện lên, ầm ầm đánh về phía cấm chế đó.

Hai tòa núi lớn lay động không thôi, vách đá rạn nứt, rào rào rơi xuống.

Nhưng thanh thế như vậy nhìn thì đáng sợ, nhưng muốn phá cấm trận này thì rõ ràng vẫn cần thời gian nhất định.

Điều này cũng khiến Thôi gia Đạo Tử khế cau mày, trong lòng có mấy phần không vui.

Hắn là một người cực kỳ tinh đạo, từ lúc bắt đầu tu hành, liền tôi luyện bản thân, tham ngộ pháp thuật, về sau khi tu thành Thiên Đạo Trúc Cơ, lại đặt một thân tinh lực trên Bát Hoang Đại Phong Quyết, một lòng muốn tham ngộ pháp. quyết này, kết thành Kim Đan, nhưng đối với trận pháp, đan thuật vân vân, lai chỉ là đọc lướt qua chứ không sâu, bình thường gặp phải cấm chế, đại trận gì thì đều là trực tiếp dốc hết sức mà phá vỡt

Mà hiện giờ, Phương Nguyên bày ra cấm trận giữ mạng, lại rõ ràng không giống như những gì hắn bình thường gặp phải.

Tuy hắn cũng có thể phá vỡ, nhưng lại cần thời gian nhất định.

Nhưng mấu chốt là, hắn nhìn thấy quái vật bên trong trận, mày liền không khỏi nhúu lại.

Hắn biết, quái vật kia cần nhất chính là thời gian...

Nếu khi mình phá trận dùng quá nhiều thời gian, quái vật đó đoạt cơ thất bại, Kim Lão Thái Quân khó đảm bảo sẽ giữ lời.

- Thôi gia thiếu gia, công huyền môn này, đoạn trận khu...

Cũng đúng là lúc này, trong đám người vây xem cách đó không xa, bỗng nhiên có người cao giọng hét lớn, nhắc nhở Thôi gia Đạo Tử.

- Hả?

Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử hơi biến đổi, nhìn về phương hướng đó.

Những người đó lập tức xoẹt một tiếng, ào ào chen về phía sau, đối với trận đánh giữa Thiên Đạo Trúc Cơ này, bọn họ thực sự là không dám nhúng tay, người vừa lên tiếng cũng là bởi vì nhìn ra Thôi gia Đạo Tử dường như đang do dự, mới

không nhịn được mà mở miệng hô to.

Lúc này thấy Thôi gia Đạo Tử nhìn về phía bọn họ, còn tưởng rằng là chõ mồm lung tung, chọc cho Thôi gia Đạo Tử không vui.

- Nếu đã hiểu rồi vậy sao không tới phá trận?

Nhưng bọn họ không ngờ là, Thôi gia Đạo Tử nghe vậy, lại cười nhạt, lại còn nói một câu như vậy.

Những người vây xem đó lập tức ngây ra một thoáng, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Thôi gia Đạo Tử vung tay lên, đỡ một đao của Quan Ngạo, thản nhiên nói:

- Ta không có chút hứng thú nào đối với phá trận, cũng không có hứng thú gì đối với tài nguyên trong Kim gia bí cảnh, cho nên nếu các ngươi lập được mấy phần công lao, những tài nguyên đó có thể chia nhau!


Có người phản ứng nhanh, lập tức mừng rỡ hô lên, tế ra pháp khí, vội vàng đánh tới một phương cấm chế đó.

Theo người khi xuất thủ, những người khác cũng đều vội vàng làm theo.

Trong nhất thời, đầu người lúc nhúc, xông tới trước dãy núi, vô số pháp khí thần thông giống như mưa rơi xuống.

Nhìn thấy một màn này, trên mặt Thôi gia Đạo Tử không nhịn được lộ ra một nụ cười lạnh.