Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 631: Nửa quyển Lôi pháp (2)




Dù như thế nào, đi vào Tử Vụ Hải, thay đổi bia đá, giải trừ mầm họa của bí cảnh, đều là chức trách không thể trốn tránh của con cháu Kim gia bọn hắn, mà trước khi vào bí cảnh, các trưởng bối đều nói với bọn họ, vạn sự tùy cơ ứng biến, duy chỉ có việc này là tuyệt đối không thể bất cẩn, vừa nãy bọn họ không theo Phương Nguyên đi vào, là bởi vì bọn họ thật không tin Phương Nguyên có thể làm được... 

 Nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Nguyên lại thật sự làm được, sau đó đi ra? 

 Bọn họ không chút hoài nghi, bởi vì dị biến vừa nãy bọn họ đều cảm ứng được, đó là sự tình không thể giả! 

 Bây giờ sương tím bốc hơi, linh quang ẩn tàng, nói rõ Phương Nguyên đã hoàn thành nhiệm vụ mà các lão tổ dặn dò! 

 Nhưng then chốt là, hắn làm sao làm được? 

 Trong vô số ánh mắt kinh ngạc, lại thật lâu không người mở miệng, không biết nên nói cái gì. 

 - Xem ra trong Tử Vụ Hải, cũng không có đáng sợ như các thúc tổ nói... 

 Qua một lát, Sương Nhi không nhịn được nở nụ cười, tiến lên dìu Kim Hàn Tuyết, nhìn thương thế trên người nàng, sau đó xoay đầu lại nhìn Phương Nguyên cười nói: 

 - Hiện tại vấn đề ở nơi này đã được giải quyết rồi, chúng ta có phải nên đi đoạt bảo rồi không? 

 - Đúng đúng đúng... 

 Đệ tử Kim gia khác nghe vậy, cũng đều phản ứng lại, vội nói: 

 - Mầm họa đã được giải quyết, là lúc đoạt bảo rồi! 

 Nghe được lời này, ngay cả đệ tử Kim thị sau lưng cõng khuông lớn, hai mắt cũng mơ hồ phát lạnh. 

 Mà khuông lớn ở sau lưng hắn, thì bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy. 

 Chỉ có Phương Nguyên, ánh mắt chậm rãi quét qua trên mặt đám đệ tử Kim gia, đặc biệt dừng lại ở trên mặt người đeo khuông lớn, cười nói: 

 - Tranh cướp dị bảo là chuyện tất nhiên, bất quá chư vị, trước đó có phải nên cho ta nửa quyển Lôi pháp không? 

 - Muốn Lôi pháp? 

 Tộc nhân Kim thị ở xung quanh nghe vậy, vẻ mặt từng người đều có chút quái lạ. 

 Bọn họ không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ vào lúc này, thật tình đưa ra vấn đề này như vậy. 

 Trước đây Phương Nguyên đã từng thỏa thuận với lão thái quân, hắn sẽ giúp Kim gia làm hai việc, một chuyện chính là giải quyết mầm họa ở hạch tâm bí cảnh, chuyện thứ hai, chính là giúp Kim gia lấy được một nửa dị bảo top mười trên Kỳ Bảo Lục. 

 Mỗi khi làm xong một chuyện, sẽ đổi được nửa quyển Lôi pháp. 

 Đối với sự kiện này, con cháu Kim gia đều nghe được, chỉ là không để ý. 

 Thần thông cao minh đến đâu, chỉ lấy một nửa cũng vô dụng. 

 Huống chi hắn muốn còn là pháp quyết quan hệ đến Kết Đan? 

 Bí thuật như vậy, dù chỉ thiếu một chữ, cũng có khả năng xảy ra vấn đề lớn, huống chi chỉ là nửa cuốn? 

 Bởi vậy trong lòng bọn họ không coi đây là chuyện to tát gì. 

 Phỏng chừng các lão tổ cũng nghĩ như vậy... 

 Chỉ là lúc này đối phương lại thật tình hỏi ra như vậy, làm bọn hắn cảm thấy rất kinh ngạc. 

 - Ha ha, vừa nãy đoạt bảo không thấy ngươi xuất lực, bây giờ lại nóng ruột lên! 

 Sương Nhi khó chịu, bĩu môi cười lạnh. 

 - Sương Nhi im miệng! 

 Lúc này Kim Hàn Tuyết mới vừa ăn đan dược, đang vận công luyện hóa, nghe vậy không nhịn được khẽ quát một tiếng. 

 Phương Nguyên đối với chuyện này chỉ cươi cười, tựa hồ không để ý lắm. 

 Mấy đệ tử Kim gia khác thấy thế, cũng mơ hồ nhìn nhau một chút, trong đó một người trầm ổn đi tới, nhìn Phương Nguyên chắp tay nói: 

 - Phương sư huynh, chúng ta đều biết ngươi nóng ruột, nhưng bây giờ đại cục làm trọng, những dị bảo khác không nói, nhưng Bát Hoang Thạch lại là thứ chúng ta nhất định phải lấy được, bằng không xảy ra vấn đề, ngươi cũng không tiện ăn nói với lão tổ! 

 Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn nói: 

 - Ngươi nói cũng có đạo lý, vậy khi nào cho ta nửa quyển Lôi pháp kia đây? 

 Đám tộc nhân Kim thị nghe vậy, biểu hiện đều có chút bất mãn. 

 Đã tận tình khuyên nhủ nói đại cục làm trọng, sao còn quyết đòi lấy Lôi pháp cho được? 

 Vị Thiên Đạo Trúc Cơ này, làm việc không khỏi quá cố chấp! 

 Mà đón nhiều ánh mắt tức giận bất bình như vậy, Phương Nguyên lại làm như không thấy, chỉ đánh giá địa hình xung quanh. 

 Ngón tay bấm tính, tựa hồ thôi diễn cái gì đó. 

 Liếc mắt nhìn vị trí Bát Hoang Sơn, mấy tộc nhân Kim gia kia đối mắt nhìn nhau, vẻ mặt dần dần không vui. 

 Sương Nhi đã sớm không kiên nhẫn, tiến lên nói: 

 - Này, nói chuyện với ngươi đó, ngươi còn không đi? 

 Phương Nguyên vẫn lo chuyện của mình, sau khi quan sát địa hình xung quanh, hắn tiện tay tế lên sáu mươi đạo ngọc phù, ào ào ào triển khai ở trên không trung, quỹ tích huyền ảo, hắn thì chỉ vừa thôi diễn vừa tính toán, không thèm quay đầu lại nói: 

 - Gấp cái gì, ta cảm thấy ở chỗ này chờ lão thái quân đưa Lôi pháp cho ta xong, lại đi đoạt những dị bảo kia cũng không muộn... 

 - Ngươi... 

 Lần này sau khi nàng đi vào, liền không ngừng châm chọc đối phương, riết rồi quen miệng. 

 Phương Nguyên cũng không giống lúc ở bên ngoài, vẫn không để ý đến nàng, này cũng làm cho nàng đắc ý. 

 Bất quá nàng không nghĩ tới, Phương Nguyên nghe xong, lại quay đầu liếc nhìn nàng, cười nói: 

 - Ngươi tính là cái thá gì?