Đệ tử tiên môn đứng xem chung quanh lại xì xào bàn tán một trận. Một màn thuật bói toán này tuy không có gì quá đặc sắc, với lại “Yển Sư Tam Vấn” cũng không phải cái gì đó quá cao thâm, bọn hắn đều đã học qua. Nhưng nghĩ lại bản thân ở trong tiên môn được chấp sự chỉ điểm từng bước, tên tạp dịch này thì lại tự mình tham ngộ, trong lòng còn có chút bội phục hắn...
“Để lão phu kiểm tra trình độ dược lý của ngươi một chút!”
Vị chấp sự vừa rồi muốn thả rắn cắn Phương Nguyên chấp cũng đi tới, cười hỏi:
“Ngươi đọc qua dược điển chưa?”
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:
“Đệ tử đã đọc qua “Thần Nông Điển”, “ Hoàng Đế Học”, “Bách Thảo Kinh”, “Tây Hoang Chú”,...”
“Ồ, cũng không tệ lắm!”
Nghe xong, vị chấp sự kia lại tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi tự đánh giá trình độ của mình thế nào?”
Phương Nguyên nao nao: “Ý của ngài là?”
Chấp sự mỉm cười, nói: “Ý của lão phu hỏi ngươi, nếu nói về tổng quát, ngươi nắm giữ mấy phần học vấn bên trong?”
Phương Nguyên ngẩn ngơ, mới nghiêm túc nói: “Đệ tử thuộc toàn bộ!”
"A?"
Vị chấp sự kia nghe xong cũng có chút ngẩn ngơ, giận dữ nói: “Ngươi đang khoe khoang cái gì đó?”
Phương Nguyên ngơ ngác thật thà nói: “... Lời đệ tử nói hoàn toàn là sự thật!”
“Ha ha, tên này hơi khoác lác thì phải?”
Trong số đệ tử tiên môn xung quanh, có người nhịn không được mở miệng: “Những dược điển kia, một cuốn ít nhiều gì cũng mấy vạn chữ, làm sao hắn có thể học thuộc toàn bộ?”
“Con người ai mà lại có trí nhớ tốt như vậy được.”
“Một phần cũng không ai rảnh rỗi để học thuộc hết mấy bộ dược điển này đâu.”
Bên trong tiếng xì xầm bàn tán kia, vị lão giả kia cũng có chút tức giận, nói: “Ngươi thuộc hết thì đọc thử cho ta xem...”
Phương Nguyên liền nhanh chóng bắt đầu đọc:
“Xưa kia Hoàng Đế sinh ra một vị thần, từ nhỏ đã có thể nói, thật thà minh mẫn, sau này già rồi vẫn minh mẫn, sau này lên trời có hỏi thiên sứ một việc rằng: Nghe nói thời thượng cổ, con người có thể sống đến trăm tuổi, mà cử động không hề chậm chạp. Nhưng mà thời nay con người mới qua phân nửa đời người cử động đã có chút chậm chạp? Con người đã đánh mất điều gì? Kỳ Bá có viết: Thời thượng cổ con người thông thạo Âm Dương và thuật số, ăn uống điều độ sinh hoạt thường ngày, không làm nhiều việc cực khổ, do vậy có thể sống đến khi hết sạch tuổi thọ, cũng sống tầm trăm tuổi...”
Chung quanh tiếng bàn luận dần dần thấp xuống, càng đọc con mắt vị chấp sự kia càng mở to.
Nghe tầm một lúc, hắn rốt cục nhịn không được, hỏi Phương Nguyên:
“Ngươi tính đọc hết thật à?”
Phương Nguyên mờ mịt hỏi:
“Việc này kỳ quái lắm sao?”
Chấp sự kia nhìn Phương Nguyên giống như quái vật: “Mấy bộ dược điển này ngươi đọc qua bao nhiêu lần rồi?”
Phương Nguyên suy nghĩ một lát, thật thà nói: “Ít nhất cũng ba lần!”
Miệng của vị chấp sự càng há to ra: “Ba lần đã có thể học thuộc?”
Phương Nguyên vẫn còn mờ mịt: “Ba lần còn chưa đủ?”
“Việc này... Ngươi đã vượt qua kiểm tra!”
Vị Chấp sự kia rốt cục vẫn không biết nói gì cho phải, nhìn Phương Nguyên thật sâu, quay người rời đi.
“Ha ha, rất tốt!”
Vân trưởng lão từ đầu đến giờ vẫn một mực ngồi ở trước điện xem náo nhiệt, lúc này đã cầm lấy một đạo quyển trục được đồng nhi bên cạnh đưa tới, bên trên là tư liệu về Phương Nguyên từ lúc hắn bắt đầu gia nhập tiên môn. Mà lúc này đứng bên cạnh hắn, không ngờ chính là Kiều chấp sự Kiều Vân Đình - người đã mang hắn từ thành Thái Nhạc tới đây. Hắn thấp giọng đem chuyện của Phương Nguyên kể cho Vân trưởng lão một lần, Vân trưởng lão nghe xong, ánh mắt nhìn Phương Nguyên cũng chầm chậm từ kinh ngạc biến thành tán thưởng.
“Hôm nay tới đây thôi!”
Tất nhiên mấy vị chấp sự khác còn muốn tiến lên khảo hạch hắn, nhưng Vân trưởng lão giống như đã có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng nói một tiếng.
Mấy vị khác chấp sự đều quay đầu nhìn lại, cả Phương Nguyên cũng không hiểu lắm quay đầu lại, Vân trưởng lão lại cười một tiếng:
“Hôm nay khảo hạch vốn đã khó khăn, không thua gì Thí Luyện Chi Kiều rồi, đợi hắn nhập môn rồi từ từ kiểm tra cũng không muộn!”
Mấy vị chấp sự khác nghe vậy, nhất thời hiểu rõ ý của Vân trưởng lão, cùng nhau khom người lĩnh chỉ.
Phương Nguyên còn hơi choáng váng, chấp sự Kiều Vân Đình đứng bên cạnh Vân trưởng lão lại nhìn hắn nháy mắt một cái.
Phương Nguyên lập tức hiểu ra, trong lòng trở nên kích động, vội vàng bái tạ: “Đa tạ trưởng lão ban tiên duyên...”
“Ha ha, không cần đa lễ, ngươi gia nhập Thanh Dương Tông không tính là ban ân, là do ngươi có tư cách!”
Vân trưởng lão cười ha hả nói một câu, có chút trách cứ nhìn Kiều chấp sự, thở dài:
“Vân Đình, lúc trước ngươi đi thành Thái Nhạc để chọn hạt giống cho tiên môn, thế mà một hạt giống tốt như vậy lại bị ngươi ném vào tạp dịch… Sai quá, sai quá...”
Kiều chấp sự bất đắc dĩ nói: “Việc này... Là do đệ tử mắt kém...”
Trong lòng của hắn cũng cực kì oan ức, lúc trước tiên môn đưa xuống pháp chỉ, nhất định phải hủy bỏ “Đạo Nguyên Chân Giải”, lúc ấy cũng không có nói rõ nên làm gì, hắn mang Phương Nguyên về cũng bởi vì bằng hữu cũ của hắn là Chu tiên sinh hết lòng đề cử, mà hắn cũng tiếc một vị thiếu niên khắc khổ học tập như vậy mà phải ở lại phàm trần, mới phá lệ một lần...
Đương nhiên, những lời này chỉ có thể nói trong lòng, trưởng lão đã nói như vậy rồi, mình cãi làm gì nữa?
Mấy vị chấp sự cũng đều hiểu ý cười to, đặc biệt là vị chấp sự mặc bào trắng liền tiến tới, vỗ vai Phương Nguyên, cười nói:
“Mấy trăm năm qua ở trong tiên môn chưa từng xuất hiện một đệ tử tạp dịch nào có thể tiến vào tiên môn, bây giờ lại bị ngươi phá vỡ lệ cũ, vậy thì từ bây giờ...”
Hắn đang muốn tuyên bố kết quả, nhưng cùng lúc đó, chợt có một người hét lớn:
“CHẬM ĐÃ!!”
Đệ tử tiên môn đang đứng đó, bỗng nhiên có một đám người mặc trang phục đệ tử Giới Luật đường rầm rầm bước tới. Đệ tử tiên môn đứng xem chung quanh lại xì xào bàn tán một trận. Một màn thuật bói toán này tuy không có gì quá đặc sắc, với lại “Yển Sư Tam Vấn” cũng không phải cái gì đó quá cao thâm, bọn hắn đều đã học qua. Nhưng nghĩ lại bản thân ở trong tiên môn được chấp sự chỉ điểm từng bước, tên tạp dịch này thì lại tự mình tham ngộ, trong lòng còn có chút bội phục hắn...
“Để lão phu kiểm tra trình độ dược lý của ngươi một chút!”
Vị chấp sự vừa rồi muốn thả rắn cắn Phương Nguyên chấp cũng đi tới, cười hỏi:
“Ngươi đọc qua dược điển chưa?”
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:
“Đệ tử đã đọc qua “Thần Nông Điển”, “ Hoàng Đế Học”, “Bách Thảo Kinh”, “Tây Hoang Chú”,...”
“Ồ, cũng không tệ lắm!”
Nghe xong, vị chấp sự kia lại tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi tự đánh giá trình độ của mình thế nào?”
Phương Nguyên nao nao: “Ý của ngài là?”
Chấp sự mỉm cười, nói: “Ý của lão phu hỏi ngươi, nếu nói về tổng quát, ngươi nắm giữ mấy phần học vấn bên trong?”
Phương Nguyên ngẩn ngơ, mới nghiêm túc nói: “Đệ tử thuộc toàn bộ!”
"A?"
Vị chấp sự kia nghe xong cũng có chút ngẩn ngơ, giận dữ nói: “Ngươi đang khoe khoang cái gì đó?”
Phương Nguyên ngơ ngác thật thà nói: “... Lời đệ tử nói hoàn toàn là sự thật!”
“Ha ha, tên này hơi khoác lác thì phải?”
Trong số đệ tử tiên môn xung quanh, có người nhịn không được mở miệng: “Những dược điển kia, một cuốn ít nhiều gì cũng mấy vạn chữ, làm sao hắn có thể học thuộc toàn bộ?”
“Con người ai mà lại có trí nhớ tốt như vậy được.”
“Một phần cũng không ai rảnh rỗi để học thuộc hết mấy bộ dược điển này đâu.”
Bên trong tiếng xì xầm bàn tán kia, vị lão giả kia cũng có chút tức giận, nói: “Ngươi thuộc hết thì đọc thử cho ta xem...”
Phương Nguyên liền nhanh chóng bắt đầu đọc:
“Xưa kia Hoàng Đế sinh ra một vị thần, từ nhỏ đã có thể nói, thật thà minh mẫn, sau này già rồi vẫn minh mẫn, sau này lên trời có hỏi thiên sứ một việc rằng: Nghe nói thời thượng cổ, con người có thể sống đến trăm tuổi, mà cử động không hề chậm chạp. Nhưng mà thời nay con người mới qua phân nửa đời người cử động đã có chút chậm chạp? Con người đã đánh mất điều gì? Kỳ Bá có viết: Thời thượng cổ con người thông thạo Âm Dương và thuật số, ăn uống điều độ sinh hoạt thường ngày, không làm nhiều việc cực khổ, do vậy có thể sống đến khi hết sạch tuổi thọ, cũng sống tầm trăm tuổi...”
Chung quanh tiếng bàn luận dần dần thấp xuống, càng đọc con mắt vị chấp sự kia càng mở to.
Nghe tầm một lúc, hắn rốt cục nhịn không được, hỏi Phương Nguyên:
“Ngươi tính đọc hết thật à?”
Phương Nguyên mờ mịt hỏi:
“Việc này kỳ quái lắm sao?”
Chấp sự kia nhìn Phương Nguyên giống như quái vật: “Mấy bộ dược điển này ngươi đọc qua bao nhiêu lần rồi?”
Phương Nguyên suy nghĩ một lát, thật thà nói: “Ít nhất cũng ba lần!”
Miệng của vị chấp sự càng há to ra: “Ba lần đã có thể học thuộc?”
Phương Nguyên vẫn còn mờ mịt: “Ba lần còn chưa đủ?”
“Việc này... Ngươi đã vượt qua kiểm tra!”
Vị Chấp sự kia rốt cục vẫn không biết nói gì cho phải, nhìn Phương Nguyên thật sâu, quay người rời đi.
“Ha ha, rất tốt!”
Vân trưởng lão từ đầu đến giờ vẫn một mực ngồi ở trước điện xem náo nhiệt, lúc này đã cầm lấy một đạo quyển trục được đồng nhi bên cạnh đưa tới, bên trên là tư liệu về Phương Nguyên từ lúc hắn bắt đầu gia nhập tiên môn. Mà lúc này đứng bên cạnh hắn, không ngờ chính là Kiều chấp sự Kiều Vân Đình - người đã mang hắn từ thành Thái Nhạc tới đây. Hắn thấp giọng đem chuyện của Phương Nguyên kể cho Vân trưởng lão một lần, Vân trưởng lão nghe xong, ánh mắt nhìn Phương Nguyên cũng chầm chậm từ kinh ngạc biến thành tán thưởng.
“Hôm nay tới đây thôi!”
Tất nhiên mấy vị chấp sự khác còn muốn tiến lên khảo hạch hắn, nhưng Vân trưởng lão giống như đã có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng nói một tiếng.
Mấy vị khác chấp sự đều quay đầu nhìn lại, cả Phương Nguyên cũng không hiểu lắm quay đầu lại, Vân trưởng lão lại cười một tiếng:
“Hôm nay khảo hạch vốn đã khó khăn, không thua gì Thí Luyện Chi Kiều rồi, đợi hắn nhập môn rồi từ từ kiểm tra cũng không muộn!”
Mấy vị chấp sự khác nghe vậy, nhất thời hiểu rõ ý của Vân trưởng lão, cùng nhau khom người lĩnh chỉ.
Phương Nguyên còn hơi choáng váng, chấp sự Kiều Vân Đình đứng bên cạnh Vân trưởng lão lại nhìn hắn nháy mắt một cái.
Phương Nguyên lập tức hiểu ra, trong lòng trở nên kích động, vội vàng bái tạ: “Đa tạ trưởng lão ban tiên duyên...”
“Ha ha, không cần đa lễ, ngươi gia nhập Thanh Dương Tông không tính là ban ân, là do ngươi có tư cách!”
Vân trưởng lão cười ha hả nói một câu, có chút trách cứ nhìn Kiều chấp sự, thở dài:
“Vân Đình, lúc trước ngươi đi thành Thái Nhạc để chọn hạt giống cho tiên môn, thế mà một hạt giống tốt như vậy lại bị ngươi ném vào tạp dịch… Sai quá, sai quá...”
Kiều chấp sự bất đắc dĩ nói: “Việc này... Là do đệ tử mắt kém...”
Trong lòng của hắn cũng cực kì oan ức, lúc trước tiên môn đưa xuống pháp chỉ, nhất định phải hủy bỏ “Đạo Nguyên Chân Giải”, lúc ấy cũng không có nói rõ nên làm gì, hắn mang Phương Nguyên về cũng bởi vì bằng hữu cũ của hắn là Chu tiên sinh hết lòng đề cử, mà hắn cũng tiếc một vị thiếu niên khắc khổ học tập như vậy mà phải ở lại phàm trần, mới phá lệ một lần...
Đương nhiên, những lời này chỉ có thể nói trong lòng, trưởng lão đã nói như vậy rồi, mình cãi làm gì nữa?
Mấy vị chấp sự cũng đều hiểu ý cười to, đặc biệt là vị chấp sự mặc bào trắng liền tiến tới, vỗ vai Phương Nguyên, cười nói:
“Mấy trăm năm qua ở trong tiên môn chưa từng xuất hiện một đệ tử tạp dịch nào có thể tiến vào tiên môn, bây giờ lại bị ngươi phá vỡ lệ cũ, vậy thì từ bây giờ...”
Hắn đang muốn tuyên bố kết quả, nhưng cùng lúc đó, chợt có một người hét lớn:
“CHẬM ĐÃ!!”
Đệ tử tiên môn đang đứng đó, bỗng nhiên có một đám người mặc trang phục đệ tử Giới Luật đường rầm rầm bước tới.