Kỳ Khiếu Phong và Lữ Tâm Dao cũng mạnh hơn mình, nhưng Chu Thanh Việt cảm thấy đấy là chuyện đương nhiên, bởi vì gia thế nhà bọn họ thật sự tốt hơn mình.
Nhưng Phương Nguyên thì không được! Hắn chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, làm sao lại mạnh hơn mình?
Bởi vì có Chu tiên sinh giám sát, sự bất mãn trong lòng Chu Thanh Việt bị đè nén xuống đáy lòng. Hơn nữa ở trong Tiên Tử đường, biểu hiện của Phương Nguyên luôn mạnh hơn hắn, thế là hắn cũng đành dần dần tiếp nhận sự thật này...
Hắn vốn là công tử nhà giàu tâm cao khí ngạo, nhưng dần dần lại trở nên tự ti mặc cảm trước mặt tên nhóc bần hàn.
Phương Nguyên lúc đấy được định sẵn là sẽ trở thành đệ tử tiên môn, nên hắn làm sao sánh nổi?
Mãi cho đến khi Phương Nguyên từ vị thế của người đứng đầu Giáp Tử Bảng bị đánh rơi xuống vực sâu, trong lòng Chu Thanh Việt lập tức trở nên nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy đây mới là điều nên xảy ra, tiền đồ của mấy kẻ quê mùa làm sao có thể tốt hơn công tử nhà giàu như hắn?
Mình trở thành đệ tử tiên môn còn Phương Nguyên trở thành tạp dịch, đây mới là hợp lý!
Nhưng vấn đề là ở chỗ, tên tạp dịch kia không biết thân biết phận! Khi ở Tiểu Trúc phong, mình đã là đệ tử tiên môn nhưng tên tạp dịch này khi gặp mình lại dám vênh váo, nhìn mình bằng ánh mắt khinh miệt trong khi Chu đại thiếu gia chỉ cười nhạo hắn một chút.
Chỉ cười nhạo một chút thôi, cũng không làm ngươi mất đi miếng thịt, ngươi chịu đựng một chút chẳng phải là xong sao?
Nhưng không ngờ rằng tên này lại ác độc như thế, dám dùng quỷ kế để lừa gạt linh thạch trên tay mình. Đáng ghét hơn, hắn khiến mình mất mặt trước Tiểu Kiều sư muội mà mình luôn ái mộ, thậm chí còn vơ vét linh thạch của mấy vị đồng môn, hại mình suýt chút nữa đắc tội với họ. Cuối cùng Chu gia phải bỏ ra một số tiền lớn để giải quyết chuyện này.
Từ đó trở đi, ánh mắt Chu Thanh Việt nhìn Phương Nguyên đã mang cực nhiều thù hận.
Sau đó Chu Thanh Việt theo dõi Phương Nguyên rất chặt!
Tên này thế mà kết giao được với quả ớt nhỏ thần bí - Tổng quản Linh Dược Giám, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu là tài nguyên?
Chẳng lẽ hắn muốn đổi đời, trở thành đệ tử tiên môn?
Nằm mơ đi!
Nếu ngươi là tạp dịch thì hãy an phận làm tạp dịch, sao còn muốn bò lên?
Ngươi đã rớt xuống bùn, còn dám bò lên sánh vai với Chu Thanh Việt ta, thậm chí còn muốn leo lên đầu ta sao?
Mơ tưởng!
Vĩnh viễn cũng đừng hòng!
“Chu sư đệ, ngươi đang suy nghĩ gì thế?”
Một tiếng gọi kéo Chu Thanh Việt trở về hiện thực. Hắn nao nao, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Không có gì!”
“Ta thấy tâm tình của ngươi không tệ!”
Hàn sư huynh tính toán thời gian vừa chuẩn thì đã có người báo tin đến.
Một chiếc Mộc Diên bay vội tới, thậm chí suýt chút nữa đụng vào cái cây, một vị đệ tử Thanh Lư phong khác nhảy xuống, nhìn thấy Hàn sư huynh thì vội nói:
“Hàn sư huynh, mau đi thôi, xảy ra chuyện lớn rồi, vừa rồi khi chúng ta kiểm kê đan phường thì đã phát hiện mấy loại đan dược bị mất trộm...”
“Cái gì?”
Hàn sư huynh bí mật gật đầu với Chu Thanh Việt, trong lòng hơi tự đắc nhưng trên mặt lại thể hiện ra sự bất ngờ:
“Người nào lớn mật dám làm chuyện như thế, trộm cướp đan phường là tội lớn, ngươi đã thông báo đệ tử Giới Luật đường chưa?”
“Ta đã báo rồi, Tiền chấp sự bảo ta tới tìm huynh...”
“Đi mau, đi mau!”
Hàn sư huynh vội nhảy lên Mộc Diên, miệng nói: “Ta nhớ, vào buổi sáng có một tên tạp dịch đi vào đan phường...”
Chu Thanh Việt cũng nhảy lên, cười nói: “Đan phường là trọng địa của bổn môn, thế mà có người dám vào trộm ư? Hai vị sư huynh, ta sẽ đi theo mọi người để xem ai to gan như vậy, ngay cả chuyện này cũng dám thực hiện?”
Rất nhanh, Mộc Diên của bọn hắn đã bay đến Thanh Lư phong.
Vừa mới tới đã thấy có bốn, năm vị đệ tử Giới Luật đường mặc áo đen, khuôn mặt âm trầm đứng ở đó. Đan phường cũng được bố trí nhiều loại cấm chế. Đây là quy định của tiên môn, trước khi tìm thấy kẻ trộm đan thì không ai được tùy tiện ra vào.
Hàn sư huynh vừa nhảy xuống dưới, cau mày hỏi:
“Đệ tử tạp dịch có ở đây không?”
Đệ tử tạp dịch nào?
Các đệ tử tiên môn khẽ giật mình, cau mày nhìn về phía hắn.
Hàn sư huynh nói: “Sáng hôm nay, ta điều động một đệ tử tạp dịch đến quét dọn đan phường, mau tìm hắn!”
“Đi, đi tìm hắn!”
Một đám đệ tử nghe vậy, vội quay đầu, vội vã tìm kiếm ở hướng sườn núi.
Lúc này, sau khi lau chùi xong lò đan, các đệ tử tạp dịch của Ngọc Phong nhai đã về đến Linh Thiện đường của Tạp Vụ điện để dùng cơm, cười cười nói nói rất vui vẻ. Bỗng nhiên lại thấy rất nhiều đệ tử tiên môn đằng đằng sát khi bay đến thì giật mình, còn chưa kịp hỏi thăm thì một đệ tử Giới Luật đường lạnh lùng quát hỏi:
“Sáng nay, ai là người đi quét dọn đan phường vào buổi trưa? Mau mau đi ra, ta có lời muốn hỏi!”
Một đám đệ tử nhìn nhau, cảm thấy có sự chẳng lành, không ai dám lên tiếng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôn quản sự đi từ Linh Thiện đường ra, ngờ vực hỏi.
“Ta hỏi các ngươi, sáng nay có ai đi đan phường quét dọn?”
Vị đệ tử Giới Luật đường kia không thèm nhìn Tôn quản sự, lạnh lùng quát.
“Hình như là... là... Phương Nguyên, Phương sư đệ...”
Trong đám tạp dịch, có một người ngượng ngùng giơ tay lên, nói với giọng không chắc chắn.
Vị đệ tử Giới Luật đường lập tức truy vấn:
“Hắn đang ở đâu?”
Các tạp dịch nghe vậy thì nhìn nhau, mãi một lúc lâu mới có người nói:
“Hình như ta không thấy hắn một thời gian khá lâu rồi, không biết hắn đi nơi nào!”
Sắc mặt của đệ tử Giới Luật đường lập tức trở nên nặng nề, quát to: “Hắn ở đâu rồi? Nói mau!”
“Đại sự đã định!” Chu Thanh Việt nghe được câu này, ngoài mặt không biểu lộ điều gì nhưng trong lòng lại sung sướng như muốn hét to. Kỳ Khiếu Phong và Lữ Tâm Dao cũng mạnh hơn mình, nhưng Chu Thanh Việt cảm thấy đấy là chuyện đương nhiên, bởi vì gia thế nhà bọn họ thật sự tốt hơn mình.
Nhưng Phương Nguyên thì không được! Hắn chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, làm sao lại mạnh hơn mình?
Bởi vì có Chu tiên sinh giám sát, sự bất mãn trong lòng Chu Thanh Việt bị đè nén xuống đáy lòng. Hơn nữa ở trong Tiên Tử đường, biểu hiện của Phương Nguyên luôn mạnh hơn hắn, thế là hắn cũng đành dần dần tiếp nhận sự thật này...
Hắn vốn là công tử nhà giàu tâm cao khí ngạo, nhưng dần dần lại trở nên tự ti mặc cảm trước mặt tên nhóc bần hàn.
Phương Nguyên lúc đấy được định sẵn là sẽ trở thành đệ tử tiên môn, nên hắn làm sao sánh nổi?
Mãi cho đến khi Phương Nguyên từ vị thế của người đứng đầu Giáp Tử Bảng bị đánh rơi xuống vực sâu, trong lòng Chu Thanh Việt lập tức trở nên nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy đây mới là điều nên xảy ra, tiền đồ của mấy kẻ quê mùa làm sao có thể tốt hơn công tử nhà giàu như hắn?
Mình trở thành đệ tử tiên môn còn Phương Nguyên trở thành tạp dịch, đây mới là hợp lý!
Nhưng vấn đề là ở chỗ, tên tạp dịch kia không biết thân biết phận! Khi ở Tiểu Trúc phong, mình đã là đệ tử tiên môn nhưng tên tạp dịch này khi gặp mình lại dám vênh váo, nhìn mình bằng ánh mắt khinh miệt trong khi Chu đại thiếu gia chỉ cười nhạo hắn một chút.
Chỉ cười nhạo một chút thôi, cũng không làm ngươi mất đi miếng thịt, ngươi chịu đựng một chút chẳng phải là xong sao?
Nhưng không ngờ rằng tên này lại ác độc như thế, dám dùng quỷ kế để lừa gạt linh thạch trên tay mình. Đáng ghét hơn, hắn khiến mình mất mặt trước Tiểu Kiều sư muội mà mình luôn ái mộ, thậm chí còn vơ vét linh thạch của mấy vị đồng môn, hại mình suýt chút nữa đắc tội với họ. Cuối cùng Chu gia phải bỏ ra một số tiền lớn để giải quyết chuyện này.
Từ đó trở đi, ánh mắt Chu Thanh Việt nhìn Phương Nguyên đã mang cực nhiều thù hận.
Sau đó Chu Thanh Việt theo dõi Phương Nguyên rất chặt!
Tên này thế mà kết giao được với quả ớt nhỏ thần bí - Tổng quản Linh Dược Giám, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu là tài nguyên?
Chẳng lẽ hắn muốn đổi đời, trở thành đệ tử tiên môn?
Nằm mơ đi!
Nếu ngươi là tạp dịch thì hãy an phận làm tạp dịch, sao còn muốn bò lên?
Ngươi đã rớt xuống bùn, còn dám bò lên sánh vai với Chu Thanh Việt ta, thậm chí còn muốn leo lên đầu ta sao?
Mơ tưởng!
Vĩnh viễn cũng đừng hòng!
“Chu sư đệ, ngươi đang suy nghĩ gì thế?”
Một tiếng gọi kéo Chu Thanh Việt trở về hiện thực. Hắn nao nao, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Không có gì!”
“Ta thấy tâm tình của ngươi không tệ!”
Hàn sư huynh tính toán thời gian vừa chuẩn thì đã có người báo tin đến.
Một chiếc Mộc Diên bay vội tới, thậm chí suýt chút nữa đụng vào cái cây, một vị đệ tử Thanh Lư phong khác nhảy xuống, nhìn thấy Hàn sư huynh thì vội nói:
“Hàn sư huynh, mau đi thôi, xảy ra chuyện lớn rồi, vừa rồi khi chúng ta kiểm kê đan phường thì đã phát hiện mấy loại đan dược bị mất trộm...”
“Cái gì?”
Hàn sư huynh bí mật gật đầu với Chu Thanh Việt, trong lòng hơi tự đắc nhưng trên mặt lại thể hiện ra sự bất ngờ:
“Người nào lớn mật dám làm chuyện như thế, trộm cướp đan phường là tội lớn, ngươi đã thông báo đệ tử Giới Luật đường chưa?”
“Ta đã báo rồi, Tiền chấp sự bảo ta tới tìm huynh...”
“Đi mau, đi mau!”
Hàn sư huynh vội nhảy lên Mộc Diên, miệng nói: “Ta nhớ, vào buổi sáng có một tên tạp dịch đi vào đan phường...”
Chu Thanh Việt cũng nhảy lên, cười nói: “Đan phường là trọng địa của bổn môn, thế mà có người dám vào trộm ư? Hai vị sư huynh, ta sẽ đi theo mọi người để xem ai to gan như vậy, ngay cả chuyện này cũng dám thực hiện?”
Rất nhanh, Mộc Diên của bọn hắn đã bay đến Thanh Lư phong.
Vừa mới tới đã thấy có bốn, năm vị đệ tử Giới Luật đường mặc áo đen, khuôn mặt âm trầm đứng ở đó. Đan phường cũng được bố trí nhiều loại cấm chế. Đây là quy định của tiên môn, trước khi tìm thấy kẻ trộm đan thì không ai được tùy tiện ra vào.
Hàn sư huynh vừa nhảy xuống dưới, cau mày hỏi:
“Đệ tử tạp dịch có ở đây không?”
Đệ tử tạp dịch nào?
Các đệ tử tiên môn khẽ giật mình, cau mày nhìn về phía hắn.
Hàn sư huynh nói: “Sáng hôm nay, ta điều động một đệ tử tạp dịch đến quét dọn đan phường, mau tìm hắn!”
“Đi, đi tìm hắn!”
Một đám đệ tử nghe vậy, vội quay đầu, vội vã tìm kiếm ở hướng sườn núi.
Lúc này, sau khi lau chùi xong lò đan, các đệ tử tạp dịch của Ngọc Phong nhai đã về đến Linh Thiện đường của Tạp Vụ điện để dùng cơm, cười cười nói nói rất vui vẻ. Bỗng nhiên lại thấy rất nhiều đệ tử tiên môn đằng đằng sát khi bay đến thì giật mình, còn chưa kịp hỏi thăm thì một đệ tử Giới Luật đường lạnh lùng quát hỏi:
“Sáng nay, ai là người đi quét dọn đan phường vào buổi trưa? Mau mau đi ra, ta có lời muốn hỏi!”
Một đám đệ tử nhìn nhau, cảm thấy có sự chẳng lành, không ai dám lên tiếng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôn quản sự đi từ Linh Thiện đường ra, ngờ vực hỏi.
“Ta hỏi các ngươi, sáng nay có ai đi đan phường quét dọn?”
Vị đệ tử Giới Luật đường kia không thèm nhìn Tôn quản sự, lạnh lùng quát.
“Hình như là... là... Phương Nguyên, Phương sư đệ...”
Trong đám tạp dịch, có một người ngượng ngùng giơ tay lên, nói với giọng không chắc chắn.
Vị đệ tử Giới Luật đường lập tức truy vấn:
“Hắn đang ở đâu?”
Các tạp dịch nghe vậy thì nhìn nhau, mãi một lúc lâu mới có người nói:
“Hình như ta không thấy hắn một thời gian khá lâu rồi, không biết hắn đi nơi nào!”
Sắc mặt của đệ tử Giới Luật đường lập tức trở nên nặng nề, quát to: “Hắn ở đâu rồi? Nói mau!”
“Đại sự đã định!” Chu Thanh Việt nghe được câu này, ngoài mặt không biểu lộ điều gì nhưng trong lòng lại sung sướng như muốn hét to.