Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 592: Ân Đền Oán Trả (1)




Nghe lời này của lão thái quân, dường như ẩn chứa thâm ý gì, Phương Nguyên trầm mặc không đáp. 

 Hắn cũng không biết năm ấy Thái Hoa Chân Nhân tới Thiên Lai Thành cầu pháp thì rốt cuộc đã trải qua chuyện gì. 

 Nhưng có một điều chắc chắn, trước khi Thái Hoa Chân Nhân tọa hóa, quả thực đã hiểu ra cặn kẽ mọi việc. 

 Ông cũng từng nói, mình không muốn bị người khác khống chế, cho nên ông thà tọa hóa cũng không trở về nơi đó! 

 Mà hôm nay, nghe vị Kim lão thái quân này nói, Phương Nguyên có thể hiểu được, vấn đề của Thái Hoa Chân Nhân vẫn luôn bị lão thái quân khống chế trong tay, thậm chí bà ta vẫn luôn tin rằng Thái Hoa Chân Nhân sẽ chủ động trở về, có điều bà ta không ngờ ông ấy tình nguyện tọa hóa trong núi hoang cũng không muốn quay lại. 

 Sau một hồi trầm mặc, hắn quyết định nói thẳng. Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn Kim lão thái quân, nghiêm túc nói: 

 - Trước khi sư phụ tọa hóa chỉ để lại một lời dặn dò, ông nói năm ấy mình tới đây cầu pháp, tâm này cực kì chân thành, Thiên Lai Thành cũng đã đồng ý truyền chân pháp cho sư phụ, nhưng cuối cùng lại xảy ra vài vấn đề, sau đó sư phụ lệnh ta lĩnh di mệnh đến đây. Ta tới Thiên Lai Thành này, chỉ mong lấy được quyển Lôi pháp cuối cùng, hoàn thành tâm nguyện của sư phụ. 

 Kim lão thái quân nghe xong cười ha hả, nói: 

 - Được, quyển Lôi pháp cuối cùng này, vốn nên thuộc về các ngươi. 

 Phương Nguyên thầm nhủ: 

 - Tin ngươi thà tin ma quỷ... 

 Sau đó hắn lại nghe Kim lão thái quân nói: 

 - Muốn học Lôi pháp, thì trước tiên phải thành người của Kim gia ta đã. 

 Không đợi Phương Nguyên hỏi kĩ, bà ta lại nói: 

 - Sương Nhi nha đầu, hẳn ngươi cũng gặp qua rồi? Coi như tiện nghi ngươi. 

 Phương Nguyên lập tức hiểu ra, trái tim hơi trầm xuống, tuyệt không cảm thấy mình được tiện nghi chỗ nào... 

 Thời khắc này tâm tình của Phương Nguyên lại rất phức tạp. 

 Kỳ thực đối với hắn mà nói, lo lắng nhất chính là thời điểm mình nói quyển Lôi pháp kia có vấn đề, Kim lão thái quân sẽ giả vờ hồ đồ, một mực chắc chắn truyền cho Thái Hoa Chân Nhân là Lôi pháp chân chính. 

 Nếu như vậy, hắn sẽ không có lý do gì để nói nữa. 

 Bất quá Kim lão thái quân thẳng thắn lại làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, không chỉ trực tiếp thừa nhận quyển Lôi pháp kia có vấn đề, thậm chí còn nói quyển Lôi pháp kia xác thực nên cho mình, tuy nói ra điều kiện để Phương Nguyên không thể nào tiếp thu được, nhưng hắn sớm có chuẩn bị tâm lý với chuyện này, dù sao từ vừa mới bắt đầu, Phương Nguyên đã biết, mình không thể dễ dàng lấy được Lôi pháp! 

 Mà thời điểm nói ra điều kiện kia, Kim lão thái quân cũng nhìn Phương Nguyên chằm chằm. 

 Thấy hắn mặt không cảm xúc, cũng không có ý mừng, nàng cười gằn nói: 

 - Người quý có tâm tiến thủ, ngươi không sợ uy nghiêm của Thiên Lai Thành ta, dám một thân một mình đến đây cầu pháp, có thể thấy được lòng cầu đạo rất mạnh, gặp lão thân cũng không ngại nói thẳng, có thể thấy được làm người bằng phẳng, để lão thân càng xem càng yêu thích ngươi, đây mới là dáng vẻ mà người tu hành nên có, cũng chính là nguyên nhân này, lão thân mới cho ngươi cơ hội làm con rể Kim gia... 

 Kim lão thái quân chậm rãi nói, thanh âm không lớn, cũng không nhanh, nhưng tựa như ẩn chứa một loại lực lượng để người không thể từ chối: 

 - Nha đầu này là tôn nữ đời thứ ba mươi hai của ta, lại là dòng chính của Kim gia, bây giờ cũng đã trưởng thành, chưa có hôn phối, ta xem tuổi tác của ngươi và nàng tương đương, sau khi cưới nàng làm vợ, ngươi thuận lý thành chương gia nhập Kim gia, được truyền Lôi pháp, bước lên con đường tu Tiên, chẳng phải là rất vui vẻ sao? 

 Phương Nguyên nhíu mày, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Kim lão thái quân cũng đang nhìn hắn. 

 Từ trong đôi mắt tựa hồ sâu không thấy đáy kia, phảng phất như có thể cảm nhận được một loại lực lượng tràn ngập thiên địa. 

 Nhưng Phương Nguyên vẫn hít một hơi thật sâu nói: 

 - Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng có thể thay đổi điều kiện khác không? 

 - Ha ha, ngươi lại không đáp ứng? 

 Kim lão thái quân vẫn hiền hòa vui vẻ, dụ dỗ từng bước, chỉ chờ Phương Nguyên trả lời, nhưng khi Phương Nguyên thật nói ra quyết định của mình, thì nàng lại biến sắc, uy nghiêm đáng sợ cười nói: 

 - Ngươi cảm thấy huyền tôn nữ của Kim gia ta không xứng với ngươi? 

 Phương Nguyên ngầm thừa nhận, trong lòng nghĩ: Ta là tới đòi nợ, không phải tới bán mình... 

 Loại cảm giác đó, tựa hồ như ăn chắc Phương Nguyên, căn bản không có cho hắn cơ hội nào. 

 Phương Nguyên nghe nàng nói tuyệt tình như thế, trong lòng có chút hậm hực: 

 - Pháp này không phải Thái Hoa sư tôn vốn nên được sao? 

 Bây giờ hắn đã ý thức được vấn đề ở chỗ nào rồi.