Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 567: Tòa thành này từ trên trời hạ xuống (2)




Vị trận sư già tóc đen cười cười một cách thần bí, nói: “Nhưng kể ra thì, truyền thuyết này cũng có chỗ đúng đó.”

“Ngươi cũng thấy rồi đấy, trong Thập Vạn Man Sơn này của chúng ta, số lượng yêu thú lớn hơn nơi khác nhiều, nhưng mà ở khu vực thành Thiên Lai, số lượng yêu thú còn lớn hơn nơi này cả chục lần, có người nói nguyên nhân là do có khí tức của con tiên thú Bá Hạ kia để lại khi ngã xuống đó, khiến cho khí tức linh khí của Bá Hạ Châu đều xuất hiện thay đổi, thúc đẩy sự ra đời của các thế hệ yêu thú.”

“Thậm chí còn có người truyền rằng, thành Thiên Lai vốn được xây ngay tại di chỉ của cổ quốc trên lưng tiên thú Bá Hạ, tên Thành Thiên Lai có nghĩa là thành này từ bầu trời hạ xuống, mà chủ thành này quả thực cũng nắm giữ một bí cảnh trong tay đó.”

“Bí cảnh?” Nghe đến đó, Phương Nguyên lập tức nổi hứng thú.

Vị trận sư già tóc bạc cướp lời: “Tục truyền, bí cảnh này rơi vào quốc gia cổ trên lưng tiên thú Bá Hạ kia, bên trong cực nhiều kì trân dị bảo, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa bị lấy hết, thậm chí còn có người nói, thành Thiên Lai đôi khi cũng cảm thấy mình không hưởng hết được nhiều trân bảo như vậy, cho nên thỉnh thoảng cũng có mở cửa cho phép tu sĩ trong Bá Hạ Châu tiến vào, kiếm tìm chút trân bảo.”

“Thật ư? Việc này ta chưa từng nghe qua, bao lâu thì mở cửa một lần?” Phương Nguyên nghe vị trận sư kia nói thế thì vô cùng kinh ngạc.

Theo như hắn biết, trong giới tu hành này, đúng là có một số bí cảnh, di chỉ, tỉ như hồ Ma Tức của Việt Quốc cũng là một trong số đó, thường thường chúng sẽ được mở ra theo một chu kì nhất định, bên trong có hung hiểm, đồng thời cũng có cơ duyên, nhưng loại sự tình này thường đều là chuyện lớn trong giới tu hành, tạo thành một truyền thống, trên điển tịch cũng có ghi lại rõ ràng, vậy thì vì sao việc bí cảnh kia được mở ra lại không hề có người từng nhắc tới?

Vị trận sư già tóc đen trừng mắt với trận sư tóc bạc một cái, như thể bất mãn lão cướp lời mình, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: “Ngươi chưa từng nghe nói đến việc này cũng là chuyện hợp tình hợp lí, di tích của thành Thiên Lai có điểm bất đồng với những bí cảnh khác, thời điểm nó mở cửa không được xác định, tóm lại chìa khóa vào bí cảnh thì nằm trong tay thành chủ thành Thiên Lai, hắn muốn nó mở ra lúc nào thì sẽ mở lúc ấy, lần mở cửa gần đây nhất cũng đã là vào ba trăm năm trước, khi Kim lão thái quân mừng đại thọ thiên tuế, còn lần tiếp theo mở ra vào lúc nào thì phải xem xem khi nào người ta vui thì mở thôi.”

“Một gia tộc, lại có thể tự mình nắm giữ một bí cảnh...” Nghe hai vị trận sư nói xong, sắc mặt Phương Nguyên trở nên ngưng trọng.

Có thể cảm nhận được, bí cảnh của thành Thiên Lai không giống như hồ Ma Tức, trong hồ Ma Tức dĩ nhiên cũng có rất nhiều kì trân dị bảo, cơ duyên tạo hóa các thứ, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều hiểm họa, ngũ đại tiên môn của Việt Quốc, cứ mười năm một lần lại cho đệ tử tiến vào hồ Ma Tức, vừa để rèn dũa các đệ tử đồng thời cũng là trách nhiệm của bọn họ phải bảo vệ hồ Ma Tức, mà bí cảnh của thành Thiên Lai này, lại không giống như vậy, xem ra nó giống một kho. tàng đầy châu báu hơn.

Nghĩ tới di ngôn của Thái Hoa chân nhân lưu lại, hắn liền suy tính thêm một lát, hỏi cặn kế một số chuyện khác, nhưng hai vị trận sư già này thoạt nhìn không gì không biết, thực tế lại không quá hiểu biết về thành Thiên Lai kia, chỉ từng nghe nói đến một vài lời đồn về nơi đó mà thôi.

Màn đêm buông xuống, Phương Nguyên trở về động phủ của mình.

Con mèo trắng chẳng biết đã nhảy xuống khỏi nóc nhà tự bao giờ, hiện đang chiếm lấy bồ đoàn của Phương Nguyên, hết cách với nó, Phương Nguyên đành phải nhường bồ đoàn cho mèo trắng, mình thì ngồi xuống ghế, sắc mặt trở nên trầm trọng cực kì...

“Giấc mộng kia rốt cuộc là thật hay giả?”

Hắn nhớ lại giấc mộng quái gở cách đây không lâu, lòng càng cảm thấy áp lực nặng nề.

Hỏi thăm hai vị trận sư già kia, hẳn đã biết được, thành Thiên Lai này chắc chắn là một thế lực lớn có căn cơ thâm hậu của nơi này, nếu muốn đi tìm bọn họ đòi nợ, áp lực tuyệt đối không nhỏ chút nào, nói thẳng ra là, người ta mà muốn trả thì trước đây đã trả cho Thái Hoa chân nhân rồi, mà nếu đã không muốn trả thì một tu sĩ nho nhỏ như mình có thể làm gì được một thế gia lâu đời đó?

Vị tán tu Thái Hoa chân nhân ở Ngọc La Sơn kia, phỏng chừng cũng đã nghĩ đến điều này, cho nên mới tận lực lưu di ngôn của mình vào chiếc hộp nhỏ kia, chỉ khi truyền nhân của ông ấy tu thành Tứ Tướng Lôi Linh thì mới thấy được di ngôn...


Thực ra, theo tính cách của Phương Nguyên, đúng là hắn hoàn toàn có thể chọn cách sau.

Việc tu hành, đương nhiên phải lấy ổn trọng làm chính.

Nhưng khi hắn nghĩ đến chuyện này có thể là một cuộc khảo nghiệm mà Cửu Cô bố trí cho mình, lại thêm giấc mộng quái dị xuất hiện trong lúc mơ mơ màng màng kia, thì trong lòng hắn chợt nảy sinh một cảm giác cấp thiết lạ lùng mà trước nay chưa từng có, hắn biết, mình đã không còn thời gian để lãng phí nữa!

“Dù có lẽ chuyện đó chỉ có một phần vạn thì ta cũng không thể để cảnh tượng trong giấc mơ đó trở thành hiện thực...”