Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 557: Liều mạng bảo vệ đất nước (2)




Tiểu hoàng tử dốc bầu tâm sự một phen, không ngờ lại kiên định hẳn lên, nói: "Trước khi chết, mẫu hậu ta đã để lại một bức thư cho ta. Trong thư bà bảo ta phải làm một hoàng đế tốt. Trước đây ta không được nghe nhiều lời từ bà, nhưng sau này nhất định sẽ không để bà thất vọng..."

'Ừm"

Phương Nguyên gật đầu, vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.

Hắn nhíu mày, hỏi tiểu hoàng tử: "Trong thư mẫu hậu ngươi bảo ngươi phải làm một vị hoàng đế tốt?" Tiểu hoàng tử khế run lên, đáp: "Đúng vậy, trong thư bà còn nói với ta rất nhiều điều, nghĩ giúp ta rất nhiều việc khác!"

Nghe thì rất bình thường, nhưng Phương Nguyên lại hơi giật mình.

Lúc trước vẫn luôn có một chuyện không nghĩ thông được, bỗng nhiên lúc này lại vô cùng rõ ràng...

"Sao hoàng hậu lại dự đoán được tiểu hoàng tử sẽ đăng cơ hoàng đế?"

"Trước khi bà ấy chết, rõ ràng tiểu hoàng tử đã định sẽ chạy khỏi Ô Trì Quốc cơ mà?"

Suy nghĩ này một khi nảy ra thì không thể nào kiềm lại để nó không lan ra, xâu chuỗi rất nhiều chuyện lại với nhau.

Trong giây lát đó, vô số nghi hoặc trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên có dấu hiệu được giải đáp.

Sắc mặt hắn cũng theo đó dần trở nên nặng nề hơn...

Trong tình hình rối ren của Ô Trì Quốc, Lữ Tâm Dao thua, sau đó buộc phải trốn đi, nhìn từ bên ngoài thì là nàng ta thua bởi chính mình, muốn cướp Thất Bảo. Lôi Thụ nhưng lại không cướp được, cuối cùng thất bại trong gang tấc, bất đắc dĩ phải rời khỏi cục diện hỗn loạn này, kéo theo quốc chủ Ô Trì Quốc cũng bị ép đi cùng. Thế là ngôi vị hoàng đế chỉ có thể nhường lại cho tiểu hoàng tử tuổi còn nhỏ, tu vi chưa thành...

Nhưng mọi chuyện thực sự đơn giản như vậy sao?

Quyết định sự thắng bại của trận chiến này, là mình, hay là các thế lực trên dưới Ô Trì Quốc?

Mình chỉ là một biến số, khiến tiểu hoàng tử lên ngôi càng thêm thuận lợi mà thôi!

Người thực sự quyết định chiến thắng chính là toàn bộ thế lực trên dưới Ô Trì Quốc...

Lúc đó mặc dù tiểu hoàng tử đã lên ngôi, Lữ Tâm Dao cũng không hề lo lắng lắm, một mình quốc chủ Ô Trì Quốc chiến đấu với ba vị Kim Đan cũng không hề bị rơi xuống hạ phong. Mà Lữ Tâm Dao giao chiến với mình cũng không phân ra thắng bại, biến số vẫn tồn tại. Nhưng đến khi Lữ Tâm Dao thấy đại quân Ô Trì Quốc đến, muốn đồng loạt đối đầu với mình, mới nhận ra rằng đại thế đã mất, lập tức bỏ qua Thất Bảo Lôi Thụ, kéo lão quốc chủ rời đi!

Còn đại quân Ô Trì Quốc tại sao lại tới?

Phải biết rằng Lữ Tâm Dao lúc đó dù mượn uy của lão quốc chủ, cũng không thể dễ dàng điều động được họ!

Hoàng hậu chết...

Không thể không nói, cái chết của hoàng hậu đã trở thành một vật dẫn thúc đẩy thế cục trong Ô Trì Quốc thay đổi...

Trước khi hoàng hậu chết, những người này mặc dù đã phát hiện ra quốc chủ Ô Trì Quốc có gì đó bất bình thường, nhưng thà cam tâm tiếp tục co đầu rụt cổ, mặc kệ yêu phi tác loạn và gây rối triều cương, còn hơn là nhảy ra làm con chim đầu đàn. Mãi cho đến khi hoàng hậu bị yêu phi hại chết, mới khiến những người đó có cảm giác nguy cơ, trong lòng vô cùng bất an, bèn nương theo ý chỉ của tiểu hoàng tử để nổi dậy...

Lữ Tâm Dao bỏ đi, những gì mà nàng ta khổ tâm gây dựng ở Ô Trì Quốc trong hai năm cũng theo đó mà bị phá hủy trong chớp mắt...

Đương nhiên không phải là nàng ta không muốn giữ lại, tiếp tục mưu tính, mà là không thể nào giữ lại được.

Ô Trì Quốc sẽ không tha cho nàng ta!

Đủ loại suy nghĩ phức tạp quay cưồng trong đầu Phương Nguyên, trong lòng lại nảy ra một cảm xúc khác lạ.

Lữ Tâm Dao đúng là vẫn còn non và xanh lắm...

Nàng ta tự cho mình là thần thông lợi hại, thủ đoạn hơn người, nhưng không biết rằng luận về thủ đoạn trên triều đường, nàng vẫn còn kém rất nhiều...

Chuyện cho tới bây giờ, Phương Nguyên đã có chút rõ ràng.

Là Lữ Tâm Dao ép chết hoàng hậu, kích động tâm tình phản đối của trên dưới Ô Trì Quốc...

... Còn hoàng hậu dùng cái chết của mình, để dẫn dắt toàn bộ Ô Trì Quốc phản kháng lại Lữ Tâm Dao?


Bấy giờ Phương Nguyên mới phản ứng lại, đáp: 'Đã tìm được hài cốt mẫu hậu ngươi chưa?”

Vành mắt tiểu hoàng tử lại đỏ lên, y đáp: "Tìm về rồi, để trong áo quan đặt trong cung bốn mươi chín ngày, sau đó cử hành quốc tang!"

"Ừm, làm long trọng chút!"

Phương Nguyên gật đầu, vỗ vai tiểu hoàng tử: "Ngươi có một người mẹ tốt đấy!"