Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 552: Đại kết cục! (1)




Nhìn quốc chủ Ô Trì Quốc lại không màng mọi thứ mà dẫn theo Yêu Phi trốn thoát, mọi người ở núi Định Đỉnh trong phút chốc đều kinh ngạc.

Chẳng ai ngờ rằng vị quốc chủ Ô Trì Quốc này lại sẽ bỏ đi!

Dù sao ông ta cũng là quốc chủ đương thời, cũng là cha của tiểu hoàng tử, vả lại coi như từ trên xuống dưới dân chúng Ô Trì Quốc đều cho rằng ông ta hơi không bình thường, nhưng cũng chẳng có ai có chứng cứ chính xác chứng minh ông ta bị yêu pháp mê hoặc, bởi vậy nếu ông ta muốn giữ lại căn cơ và tu vi hay. thậm chí là danh vọng thì đều hơn vư ợt xa so với tiểu hoàng tử, dù là tiểu hoàng tử được tổ tiên ban phúc thì cũng tuyệt đối không tranh được với ông ta!

Nhưng ông ta vẫn rời đi, không một chút do dự, vì Lữ phi kia mà dứt khoát rời khỏi núi Định Đỉnh.

Chẳng lẽ ông ta không biết chủ cần lần này ông ta rời khỏi thì tiểu hoàng tử đã thật sự ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế kia ư?

Rồi khi ông ta quay trở về thì danh phận hiện giờ có còn không?

Đây là vị quốc chủ bỏ nước vì một nữ nhân thống hận cả một Ô Trì Quốc đây sao?

'Thế nhưng dù trong lòng kỳ quái như thế thì bọn họ cũng không ngăn cản.

Thứ nhất từ trong trận chiến vừa rồi đã nhìn rõ được tu vi của vị quốc chủ Ô Trì Quốc thực sự vô cùng đáng sợ, với lực lượng một địch ba với ba vị Kim Đan bọn họ mà ông ta cũng không bị yếu thế, nếu vị quốc chủ này muốn rời khỏi thì ba người bọn họ có muốn cản cũng không cản được.

Thứ hai, nếu quốc chủ ở lại thì Ô Trì Quốc nhất định sẽ có một trận đại loạn. Ông ta rời khỏi cũng là chuyện tốt!

Ngay giữa hư không vài vị cao thủ Kim Đan nặng nề thở gấp mấy hơi, trong lòng mới coi là ổn định lại, mấy người họ liếc nhìn nhau một cái cũng đã hiểu được suy nghĩ của nhau, vừa rồi trái tim treo ngay cổ họng cũng từ từ hạ xuống, cảm nhận nỗi khiếp sợ phai dần.

"Thu Huyền Giáp Vệ, người bị thương thì trị thương, ai chết thì gom xác lại!"

Vị lão tu Kim Đan mặc cổ bào liếc nhìn quan sát xung quanh một cái, đương nhiên đã biết nên làm thế nào, lão ta quát to một tiếng với thống lĩnh Huyền Giáp, rồi sau đó lại quét mắt về phía hoàng kim liễn của lão quốc chủ Ô Trì Quốc và ngọc liễn mà Lữ phi cưỡi, nhất là khi nhìn về phía tên âm thị kia liền quát lạnh nói: "Bắt tất cả mọi cẩu nô tài này lại rồi thẩm vấn kỹ lưỡng, đến tột cùng thì chúng đã cùng với Yêu phi kia làm bao nhiêu việc ác, nhất là những việc liên quan đến hoàng hậu, phàm người có một chút xíu cảm tình cũng không được buông tha!"

"Trời ạ!" Am thị nghe vậy bỗng chốc như gặp phải sét đánh, ngã nhào xuống đất.

Bọn họ đều là những người đặc thù, chính là hoàng tộc Ô Trì Quốc noi theo quy củ của Hoàng Châu Cửu Trọng Thiên mà lập nên, từ trong đám người bị hoạn mà lựa chọn những kẻ thiên tư vượt trội, lấy bí pháp Trợ Cơ Trúc Cơ, lại tu hành Trúc Khí, thực lực không tầm thường vô cùng ác độc, nuôi dưỡng trong cung để phục vụ cho quý nhân, vốn nắm giữ hoàng tộc trong tay, trên phương diện nào đó là thế lực âm thầm một phương dùng để kìm hãm bá quan văn võ!

'Thế nhưng cũng chính vì bọn họ đều ở trong cung, sau khi Yêu phi kia vào cung, trừ bệ hạ ra thì trước hết ả dùng sức của bọn họ, lại thêm bọn họ thấy bệ hạ cực sủng ái Yêu phi, thủ đoạn ả lại cao siêu, nên bọn họ tranh nhau đầu quân theo, đều trở thành kẻ liều chết vì Yêu phi.

Mà nay tân hoàng lên ngôi, Yêu phi roi đài, kẻ xui xẻo trước tiên đương nhiên cũng là bọn họ.


Trong những kẻ âm thị này cũng không ít cao thủ, nhưng ba vị Kim Đan này ở Thiên Thượng ngồi nhìn tứ lãnh thổ, ngay cả việc dũng khí phản kháng hoặc là trốn thoát thì bọn họ cũng không có, một đám giống như kẻ xác chết bị Huyền Giáp lôi xuống, rồi tiếp đó trong thời gian ngắn nhất chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, đại quân chẩn chỉnh xong, cho đến lúc này vị lão tu cổ bào kia mới từ tốn nhấc chân đi về phái đỉnh núi Định Đỉnh.

"Trên núi chính là truyền nhân của Thái Hoa hoàng thúc ư?"

Vị lão giả tu đạo cổ bào đáp: "Lão phu chính là Trấn quốc công Từ Trùm phụng mệnh tân hoàng đến tiếp đón!"

Vừa nghe những lời ấy bầu không khí lập tức yên tĩnh lại. Biết bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía đỉnh núi Định Đỉnh, tròn mắt hiếu kỳ.

Ô Trì Quốc một trận đại biến, tân hoàng đoạt vị, lão vua bỏ trốn, quá trình bên trong phức tạp không nói nên lời, thoạt nhìn bề ngoài thì đơn giản nhưng trên thực tế khắp nơi bày cờ mưu tính, đều bỏ một phần lực, vẻn vẹn ba ngày tiểu hoàng tử vào cung tế cung đoạt vị đã có bóng dáng Mạnh Thái Sư, Linh Lung tông, thậm chí còn tính cả những tiểu tiên môn Hỏa Vân Tông cùng với Cự Giao Môn, mưu kế khắp nơi mới để cho tiểu hoàng tử bình yên vượt qua thời gian ba ngày tế cung ban phúc, lại càng khỏi cần nhắc đến mạch nước ngầm ở những nơi khác đang bắt đầu tuôn trào.

Nhưng bất luận nói như thế nào thì người trên núi hiện giờ không thoát khỏi liên quan đến khởi nguồn cũng như mấu chốt của việc này.

Trên đỉnh núi vang lên giọng núi của vị trận sư kia, không có xưng hô danh hiệu Trấn Quốc Công mà là tôn xưng trong giới tu hành.

Giống như trong một câu này cũng đã đại biểu cho ý định ban đầu của hắn.

Vị Trấn Quốc Công kia nghe vậy liền bước lên đỉnh núi Định Đỉnh, ở đó hiện giờ một tia trận quang cuối cùng đã bị Lữ phi xuất một kiếm phá hủy, nhưng vẫn còn sót lại một chút trận kỳ che khuất bóng người trên đỉnh núi, nhưng ngay lúc này chúng tu sĩ cũng không dám dùng thần thức mà tra xét, để tránh bất kinh với người trên núi, bọn họ chỉ có thể cùng nhau đợi ở dưới chân núi.

Qua thời gian uống cạn chun trà, Trấn Quốc Công Từ Trì xuống dưới núi, nói với chúng người: "Đi thôi!"