Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 54: Tạp dịch cầu tiên (1)




Dịch: Phúc Trương

Biên: Xiaoooo

"Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!"

Từng tiếng trống vang lên hùng hồn trước đại điện Tiểu Trúc, rất nhanh liền kinh động mọi người trên dưới Tiểu Trúc phong.

Không biết bao nhiêu đệ tử tiên môn nghe được tiếng trống, hiếu kỳ từ bốn phương tám hướng chạy tới, vốn cho rằng tiên môn có huấn lệnh gì mới, khi đến lại chỉ thấy một thiếu niên mặc áo xanh có vẻ như là tạp dịch đứng đó đánh trống, lập tức cảm thấy tò mò, vây ở xung quanh một bên chỉ trỏ.

“Ngươi là người nào, có can đảm gõ vang Cảnh Tiên Cổ?”

Rất nhanh, bên trên Tiểu Trúc phong, mấy vị chấp sự mặc áo bào trắng đã đạp pháp khí vọt xuống, trầm giọng quát chói cả tai.

Phương Nguyên ngừng hồi trống, cất cao giọng nói: “Đệ tử tạp dịch Phương Nguyên, nhất tâm hướng đạo, mong muốn gia nhập tiên môn tu hành!”

“Thì ra là đi cầu tiên?”

Đám đệ tử tiên môn và mấy vị chấp sự đều nhướng mày, có vẻ ngoài dự kiến.

Một số đệ tử tiên môn nhất thời thậm chí còn không kịp phản ứng.

Trong nội tâm bọn hắn bình thường đã khắc sâu ý nghĩ tạp dịch chính là tạp dịch, đệ tử tiên môn chính là đệ tử tiên môn, chợt thấy có một đệ tử tạp dịch xông đến Tiểu Trúc phong, vô cùng mạnh miệng muốn vứt bỏ thân phận đệ tử tạp dịch, tiến vào tiên môn, nên đều cảm thấy buồn cười.

“Đệ tử tạp dịch sao có thể cầu tiên, ngươi ấm đầu rồi à?”

Ngay cả mấy vị chấp sự cũng không kịp phản ứng, theo bản năng chỉ vào Phương Nguyên quát lên.

Phương Nguyên mặt không biểu tình, hai tay khẽ nâng, đặt trước ngực kết một cái pháp ấn, bức ra một thân pháp lực. Trong chốc lát, pháp lực điên cuồng tuôn ra ở giữa người hắn, ngay cả không khí xung quanh người hắn cũng trở nên mơ hồ. Một đoàn thanh khí được pháp ấn trong tay hắn dẫn đi ra, giống như một đoàn linh hỏa hư hư ảo ảo, xuất hiện trước ngực hắn, nhẹ nhàng bay lượn, khí tức vô cùng bức người.

“Tạp Vụ điện tọa hạ đệ tử Phương Nguyên, đã đột phá bậc cửa Luyện Khí tầng ba, nguyện xông Thí Luyện Chi Kiều, muốn mưu cầu Tiên đạo!”

Thanh âm hắn vô cùng to rõ, các đệ tử tiên môn nghe được đều trở nên sợ hãi.

Ngay cả mấy vị chấp sự, sắc mặt đều có chút cổ quái, hai mắt nhìn nhau, trong đó một vị cất tiếng nói:

“Thí Luyện Chi Kiều hả...”

“Ha ha, ta tưởng rằng ai dám tùy tiện gõ Cảnh Tiên Cổ, thì ra là có tạp dịch cầu tiên, đây cũng là một việc thật nhiều năm rồi chưa từng thấy!”

Cũng liền vào lúc này, đột nhiên trên đỉnh đầu hắn truyền xuống một thanh âm ôn hòa mà không mất đi uy nghiêm.

Trên đỉnh núi Tiểu Trúc phong, có một vị lão giả mặc áo bào màu xám chân đạp mây, nhẹ nhàng bay xuống.

Lão giả kia nhìn không ra tuổi tác, trên mặt râu sớm đã bạc, ánh mắt vô cùng sáng tỏ, khí tức hùng hậu lại ôn hòa. Nhìn thấy hắn chậm rãi bước xuống trước điện, dù là đệ tử tiên môn hay là một đám chấp sự xung quanh đều khom mình hành lễ, đồng loạt nói:

“Bái kiến Vân trưởng lão...”

Phương Nguyên thấy được người này, hơi chần chờ một chút cũng thi lễ một cái, biết lão giả này lai lịch tất nhiên bất phàm.

“Ha ha, đứng lên cả đi!”

Trưởng lão kia tùy ý phất tay một cái, cười ha hả nhìn Phương Nguyên, nói:

“Hài tử, ngươi muốn tiến nhập tiên môn?”

Phương Nguyên cung kính đáp:

“Vâng, đúng vậy!”

“Tốt!”

Vị trưởng lão kia nhẹ nhàng gật đầu, cười ha hả hỏi:

“Tạp dịch tiến nhập tiên môn, cần thông qua thí luyện, nhưng mà ta báo trước cho ngươi việc thí luyện rất hung hiểm, ngươi đã chuẩn bị kỹ càng chưa?”

Điều này Phương Nguyên lúc trước cũng đã tính toán rõ ràng, bây giờ tu vi của hắn còn chưa đạt tới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn, nếu không vượt qua thí luyện thì không còn cách nào khác. Cũng may mình còn có thời gian, nếu không vượt qua nổi Thí Luyện Chi Kiều cũng có thể trở về tiếp tục tu hành!

Nhưng lần này bước tới Tiểu Trúc phong, hắn lại nhất định phải vượt qua được, nếu không chẳng còn cách nào thoát khỏi bẫy rập của Chu Thanh Việt!

Vừa nghĩ đến đây, hắn liền lớn tiếng nói:

“Đệ tử Phương Nguyên đã chuẩn bị sẵn sàng xông vào Thí Luyện Chi Kiều!”

Vân trưởng lão cười một tiếng, lại lắc đầu, nói:

“Xem ra ngươi đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến, nắm rõ quy củ của tiên môn rất nhiều năm trước rồi. Bất quá, ngươi tới chậm một bước rồi, Thí Luyện Chi Kiều đã bị bỏ phế rất nhiều năm...”

“...”

Phương Nguyên lập tức ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

“Hiện tại tiên môn ngày càng coi trọng tài nguyên, đã thật nhiều năm trôi qua rồi cũng không có đệ tử tạp dịch nào dám xông qua thí luyện nữa...”

Trong lúc Vân trưởng lão giải thích dường như có chút áy náy đối với Phương Nguyên, cười nhẹ một tiếng.

“Nếu là đã hủy, dù sao ta hiện tại cũng không có nắm chắc xông qua Thí Luyện Chi Kiều, nhưng còn một quy củ khác...”

Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ một chút, vội vàng nói:

“Đã như vậy, đệ tử đành phải chờ đến lúc Luyện Khí tầng ba đại viên mãn sẽ quay lại vậy!”

Trong câu nói này hắn cũng muốn thăm dò một chút.

Chuyện Thí Luyện Chi Kiều đã bỏ phế, mặc dù có ngoài ý muốn của hắn một chút nhưng hắn tỉ mỉ nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lí. Đã rất nhiều năm trôi qua, trong Thanh Dương Tông chưa từng có đệ tử tạp dịch trở thành đệ tử tiên môn, Thí Luyện Chi Kiều tự nhiên không có khả năng tồn tại mãi, dù sao duy trì tòa đại trận kia cần tiêu hao không ít tài nguyên, mà bây giờ tài nguyên đều được các tiên môn coi như tính mạng bảo bối của mình.

Nhưng mà đối với Phương Nguyên mà nói, việc đáng quan tâm hơn là chờ đến khi mình đạt đến Luyện Khí tầng ba đại viên mãn rồi còn có thể đến hay không?

Dù sao, xông Thí Luyện Chi Kiều chỉ là một trong hai quy củ, còn có một quy củ khác nữa.

Vân trưởng lão cười nói:

“Ngoại trừ xông qua Thí Luyện Chi Kiều, nếu có đệ tử tạp dịch nào trước 17 tuổi có thể đạt tới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn, thì có thể bái nhập tiên môn. Quy củ này cũng có, nếu ngươi có thể đạt được tự nhiên có thể trở thành đệ tử tiên môn, nhưng mà có một việc... Ta nhìn ngươi cũng đã mười sáu tuổi rồi, trong vòng một năm, nắm chắc tăng tu vi lên tới tầng ba đại viên mãn sao?”

“Đệ tử chắc chắn!”

Phương Nguyên đáp trả, trong lòng lại đang thầm nghĩ làm sao có thể tá túc ở Tiểu Trúc phong một thời gian.

“Một năm mà có thể tăng lên tới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn, tên tạp dịch này cũng rất mạnh mồm đi...”

“Tên này tính làm gì? Hai tháng trước, Tiểu Kiều sư muội cùng những người kia đột phá như thế nào?”

“Hai việc này làm sao mà giống nhau được, chúng ta tu hành cùng tạp dịch tu hành làm sao giống nhau được.” Dịch: Phúc Trương

Biên: Xiaoooo

"Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!"

Từng tiếng trống vang lên hùng hồn trước đại điện Tiểu Trúc, rất nhanh liền kinh động mọi người trên dưới Tiểu Trúc phong.

Không biết bao nhiêu đệ tử tiên môn nghe được tiếng trống, hiếu kỳ từ bốn phương tám hướng chạy tới, vốn cho rằng tiên môn có huấn lệnh gì mới, khi đến lại chỉ thấy một thiếu niên mặc áo xanh có vẻ như là tạp dịch đứng đó đánh trống, lập tức cảm thấy tò mò, vây ở xung quanh một bên chỉ trỏ.

“Ngươi là người nào, có can đảm gõ vang Cảnh Tiên Cổ?”

Rất nhanh, bên trên Tiểu Trúc phong, mấy vị chấp sự mặc áo bào trắng đã đạp pháp khí vọt xuống, trầm giọng quát chói cả tai.

Phương Nguyên ngừng hồi trống, cất cao giọng nói: “Đệ tử tạp dịch Phương Nguyên, nhất tâm hướng đạo, mong muốn gia nhập tiên môn tu hành!”

“Thì ra là đi cầu tiên?”

Đám đệ tử tiên môn và mấy vị chấp sự đều nhướng mày, có vẻ ngoài dự kiến.

Một số đệ tử tiên môn nhất thời thậm chí còn không kịp phản ứng.

Trong nội tâm bọn hắn bình thường đã khắc sâu ý nghĩ tạp dịch chính là tạp dịch, đệ tử tiên môn chính là đệ tử tiên môn, chợt thấy có một đệ tử tạp dịch xông đến Tiểu Trúc phong, vô cùng mạnh miệng muốn vứt bỏ thân phận đệ tử tạp dịch, tiến vào tiên môn, nên đều cảm thấy buồn cười.

“Đệ tử tạp dịch sao có thể cầu tiên, ngươi ấm đầu rồi à?”

Ngay cả mấy vị chấp sự cũng không kịp phản ứng, theo bản năng chỉ vào Phương Nguyên quát lên.

Phương Nguyên mặt không biểu tình, hai tay khẽ nâng, đặt trước ngực kết một cái pháp ấn, bức ra một thân pháp lực. Trong chốc lát, pháp lực điên cuồng tuôn ra ở giữa người hắn, ngay cả không khí xung quanh người hắn cũng trở nên mơ hồ. Một đoàn thanh khí được pháp ấn trong tay hắn dẫn đi ra, giống như một đoàn linh hỏa hư hư ảo ảo, xuất hiện trước ngực hắn, nhẹ nhàng bay lượn, khí tức vô cùng bức người.

“Tạp Vụ điện tọa hạ đệ tử Phương Nguyên, đã đột phá bậc cửa Luyện Khí tầng ba, nguyện xông Thí Luyện Chi Kiều, muốn mưu cầu Tiên đạo!”

Thanh âm hắn vô cùng to rõ, các đệ tử tiên môn nghe được đều trở nên sợ hãi.

Ngay cả mấy vị chấp sự, sắc mặt đều có chút cổ quái, hai mắt nhìn nhau, trong đó một vị cất tiếng nói:

“Thí Luyện Chi Kiều hả...”

“Ha ha, ta tưởng rằng ai dám tùy tiện gõ Cảnh Tiên Cổ, thì ra là có tạp dịch cầu tiên, đây cũng là một việc thật nhiều năm rồi chưa từng thấy!”

Cũng liền vào lúc này, đột nhiên trên đỉnh đầu hắn truyền xuống một thanh âm ôn hòa mà không mất đi uy nghiêm.

Trên đỉnh núi Tiểu Trúc phong, có một vị lão giả mặc áo bào màu xám chân đạp mây, nhẹ nhàng bay xuống.

Lão giả kia nhìn không ra tuổi tác, trên mặt râu sớm đã bạc, ánh mắt vô cùng sáng tỏ, khí tức hùng hậu lại ôn hòa. Nhìn thấy hắn chậm rãi bước xuống trước điện, dù là đệ tử tiên môn hay là một đám chấp sự xung quanh đều khom mình hành lễ, đồng loạt nói:

“Bái kiến Vân trưởng lão...”

Phương Nguyên thấy được người này, hơi chần chờ một chút cũng thi lễ một cái, biết lão giả này lai lịch tất nhiên bất phàm.

“Ha ha, đứng lên cả đi!”

Trưởng lão kia tùy ý phất tay một cái, cười ha hả nhìn Phương Nguyên, nói:

“Hài tử, ngươi muốn tiến nhập tiên môn?”

Phương Nguyên cung kính đáp:

“Vâng, đúng vậy!”

“Tốt!”

Vị trưởng lão kia nhẹ nhàng gật đầu, cười ha hả hỏi:

“Tạp dịch tiến nhập tiên môn, cần thông qua thí luyện, nhưng mà ta báo trước cho ngươi việc thí luyện rất hung hiểm, ngươi đã chuẩn bị kỹ càng chưa?”

Điều này Phương Nguyên lúc trước cũng đã tính toán rõ ràng, bây giờ tu vi của hắn còn chưa đạt tới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn, nếu không vượt qua thí luyện thì không còn cách nào khác. Cũng may mình còn có thời gian, nếu không vượt qua nổi Thí Luyện Chi Kiều cũng có thể trở về tiếp tục tu hành!

Nhưng lần này bước tới Tiểu Trúc phong, hắn lại nhất định phải vượt qua được, nếu không chẳng còn cách nào thoát khỏi bẫy rập của Chu Thanh Việt!

Vừa nghĩ đến đây, hắn liền lớn tiếng nói:

“Đệ tử Phương Nguyên đã chuẩn bị sẵn sàng xông vào Thí Luyện Chi Kiều!”

Vân trưởng lão cười một tiếng, lại lắc đầu, nói:

“Xem ra ngươi đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến, nắm rõ quy củ của tiên môn rất nhiều năm trước rồi. Bất quá, ngươi tới chậm một bước rồi, Thí Luyện Chi Kiều đã bị bỏ phế rất nhiều năm...”

“...”

Phương Nguyên lập tức ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

“Hiện tại tiên môn ngày càng coi trọng tài nguyên, đã thật nhiều năm trôi qua rồi cũng không có đệ tử tạp dịch nào dám xông qua thí luyện nữa...”

Trong lúc Vân trưởng lão giải thích dường như có chút áy náy đối với Phương Nguyên, cười nhẹ một tiếng.

“Nếu là đã hủy, dù sao ta hiện tại cũng không có nắm chắc xông qua Thí Luyện Chi Kiều, nhưng còn một quy củ khác...”

Trong lòng Phương Nguyên suy nghĩ một chút, vội vàng nói:

“Đã như vậy, đệ tử đành phải chờ đến lúc Luyện Khí tầng ba đại viên mãn sẽ quay lại vậy!”

Trong câu nói này hắn cũng muốn thăm dò một chút.

Chuyện Thí Luyện Chi Kiều đã bỏ phế, mặc dù có ngoài ý muốn của hắn một chút nhưng hắn tỉ mỉ nghĩ lại cũng thấy hợp tình hợp lí. Đã rất nhiều năm trôi qua, trong Thanh Dương Tông chưa từng có đệ tử tạp dịch trở thành đệ tử tiên môn, Thí Luyện Chi Kiều tự nhiên không có khả năng tồn tại mãi, dù sao duy trì tòa đại trận kia cần tiêu hao không ít tài nguyên, mà bây giờ tài nguyên đều được các tiên môn coi như tính mạng bảo bối của mình.

Nhưng mà đối với Phương Nguyên mà nói, việc đáng quan tâm hơn là chờ đến khi mình đạt đến Luyện Khí tầng ba đại viên mãn rồi còn có thể đến hay không?

Dù sao, xông Thí Luyện Chi Kiều chỉ là một trong hai quy củ, còn có một quy củ khác nữa.

Vân trưởng lão cười nói:

“Ngoại trừ xông qua Thí Luyện Chi Kiều, nếu có đệ tử tạp dịch nào trước 17 tuổi có thể đạt tới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn, thì có thể bái nhập tiên môn. Quy củ này cũng có, nếu ngươi có thể đạt được tự nhiên có thể trở thành đệ tử tiên môn, nhưng mà có một việc... Ta nhìn ngươi cũng đã mười sáu tuổi rồi, trong vòng một năm, nắm chắc tăng tu vi lên tới tầng ba đại viên mãn sao?”

“Đệ tử chắc chắn!”

Phương Nguyên đáp trả, trong lòng lại đang thầm nghĩ làm sao có thể tá túc ở Tiểu Trúc phong một thời gian.

“Một năm mà có thể tăng lên tới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn, tên tạp dịch này cũng rất mạnh mồm đi...”

“Tên này tính làm gì? Hai tháng trước, Tiểu Kiều sư muội cùng những người kia đột phá như thế nào?”

“Hai việc này làm sao mà giống nhau được, chúng ta tu hành cùng tạp dịch tu hành làm sao giống nhau được.”