Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 536: Kim Đan tới rồi (1)




Trước lúc lên núi, vị đại trận sư Lăng Quang này vốn cho rằng mình chỉ cần tiện tay là có thể phá được trận này. Dù sao y cũng là đại trận sư nổi danh Bá Hạ Châu, y biết ở Bá Hạ Châu có những đối thủ nào đáng để quan tâm. Lúc trận sư già của Thiên Xu Môn còn sống, còn có thể khiến y hơi nghiêm túc chút, nhưng khi vị trận sư già đó qua đời, Thiên Xu Môn chẳng còn người tài nữa.

Nếu mình dùng thời gian quá lâu để phá trận, thì còn mặt mũi nào nữa?

Nghĩ thì đơn giản, nhưng y không ngờ rằng mình lại bị ăn hai lần quả đắng liên tiếp. Việc đó là nỗi nhục nhã cực lớn đối với y. Nếu là trận sư, y đương nhiên cũng sẽ không kiêu ngạo đến cùng, lập tức thu hồi mọi tạp niệm, hết sức chăm chú phá giải đại trận...

Thời gian trôi qua từng phút từng giâu, thời gian y gảy bàn tính ngày càng nhanh, mười ngón tay thoăn thoắt hư ảo.

Sau một canh giờ, y lấy xuống một chiếc thẻ vàng, sau đó ném ra một trận kỳ: "Phát"

Sau ba canh giờ, y lấy xuống ba chiếc thẻ vàng, sau đó ném ra ba trận kỳ: "Phát"

Sau khi qua một ngày, y đã lấy xuống bảy chiếc thẻ vàng...

Mười ngón tay vẫn không ngừng gảy bàn tính, đầu ngón tay y đã bị mài rách, chảy ra máu tươi.

Đến cuối cùng, ngay cả bản thân y cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ tập trung tinh thần vào việc thôi diễn. Trong lòng y chỉ nảy ra duy nhất một suy nghĩ vẩn vơ, đó là sau này không thể vì thể diện mà dùng vàng chế tạo bàn tính nữa, hơi rát tay, gỗ vẫn tốt hơn nhiều...

Theo vị trận sư này bắt đầu thôi diễn, thế tiến công vào núi một lần nữa được. triển khai.

Phía trước bị tổn thất quá nặng nề, đã có một lượng lớn huyền giáp vệ lùi về. Cũng may Lữ Phi có chỉ, điều động huyền giáp vệ và các lộ cao thủ của Ô Trì Quốc ùn ùn kéo đến, lại thêm trận sư này chỉ điểm, nên số lượng huyền giáp vệ thương vong cuối cùng cũng khống chế được, từng bước tiến công mạnh mẽ hơn về phía trước.

Đại trận tầng thứ hai của Định Đỉnh Sơn rốt cuộc cũng lung lay sắp đổ, dường như đang đứng trên bờ vực tan vỡ...

"Trình độ trận thuật của đại trận sư tam văn quả nhiên là không tệ..."

Lúc này Phương Nguyên cũng đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá xanh trên đỉnh núi Định Đỉnh Sơn. Ở bên cạnh hắn có sáu mươi bốn thẻ ngọc không ngừng bay lượn, quỹ đạo huyền diệu, biến hóa vô song. Nhưng từ góc độ của hắn, có thể nhìn ra được, mỗi một quát lớn của trận sư dưới chân núi kia, sẽ có một sức mạnh vô hình tiến vào trong sáu mươi tư thẻ ngọc, ảnh hưởng đến quỹ đạo di chuyển của chúng.

Đại trận do mình dày công xây nên, hiện giờ lại sắp không vận hành được nữa do trận sư kia nhúng tay vào.

Xem ra trận sư này thực sự có chút bản lĩnh, ngoại trừ lúc đầu y hơi khinh địch, bị mình lừa hai lần ra, thì giờ y cũng đã nghiêm túc xử lý, tiến hành từng bước, thôi diễn ra quỹ đạo vận hành của đại trận của mình, đồng thời phá vỡ từng tấc mội...

"Nhưng, nếu phá trận thì đương nhiên vẫn phải có qua có lại mới thú vị!"

Phương Nguyên nhìn thẻ ngọc bên người, tay trái nhanh chóng bấm đốt, đầu ngón đổi liên tục.

Hắn bắn đầu ngón tay lên mấy thẻ ngọc, khiến quỹ đạo vận hành sinh ra biến hóa, những thẻ ngọc khác cũng theo đó có sự thay đổi. Chỉ chớp mắt, sáu mươi bốn thẻ ngọc đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo, vận hành theo một phương thức khác.

Trong phương thức vận hành mới này, ngay cả sức mạnh mà trận sư Lăng Quang kia đánh vào cũng trở thành một phần thúc đẩy cho trận pháp này vận hành.

Tương ứng với điều này, đó là trận đại loạn dưới chân núi.

Huyền giáp vệ của Ô Trì Quốc vốn khó khăn lắm mới phá vỡ được tầng đại trận thứ hai, tâm trạng vừa mới thả lỏng một chút, đột nhiên cảnh vật xung quanh biến đối. Trận kỳ tự nhiên giáng xuống, rơi vào giữa không trung, các phù văn trên trận kỳ sáng bừng lên, tỏa ra một đạo linh quang. Mà linh quang này lại quay về phía một trận kỳ đang ẩn nấp khác, sau đó nối liền, phối hợp với nhau, chiếu thẳng về phía xa.

"Hắn đang định... đổi trận?" Trận sư Lăng Quang lập tức phát giác ra, ánh mắt trầm xuống.

Y nhất thời có chút nhìn không thấu. Nhất đạo trận thuật muốn có tác dụng thì nhất định phải đầy đủ trận kỳ, nối liền linh quang, hình thành một vòng tuần hoàn, như vậy mới có thể trên ứng thiên tượng, dưới tiếp địa mạch, mượn sức mạnh của trời đất, hình thành lên một khu vực huyền ảo...


Trong lòng trận sư Lăng Quang thầm giật mình, bởi vì đó là trận kỳ mà lúc trước y đã bỏ vào đó để phá trận.

"Soẹt..."

Một đạo linh quang nương theo trận kỳ của y chuyển hướng về bốn phía. Trận thế đại trận lập tức viên mãn, trận quang ngập trời tỏa ra giữa không trung.

"Khởi động Hắc Sa Thôn Quang trận!"